Lại nói về Diệp Thiên.
Hắn chỉ cần ra một đòn sát khí đã có thể lấy mạng ba bốn trăm triệu quân địch, nhưng vì để không làm hại đến quân mình hắn ngay lập tức dừng lại.
"Wow, đây là chiêu sát khí trong lời đồn phải không? Một lần ra tay có thể giết một đại quân mấy trăm triệu người?" Nghê Hoàng Tiên Tử ngạc nhiên nhìn vào biển máu trước mắt, một đại quân tầng tầng lớp lớp người vừa nãy, bây giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, cái này thật khiến người ta không thốt nên lời mà.
Sau cuộc đại chiến trên lưng rồng, cách xưng hô giữa cô ấy và Diệp Thiên đã thay đổi, cô ấy không còn gọi hắn là cậu Diệp nữa, bây giờ cô ấy gọi hắn là Diệp Thiên. Mà hắn cũng không còn gọi cô ấy là Nghê Hoàng Tiên Tử, thay vào đó là Hoàng Nhi.
"Đúng vậy, Hoàng Nhi." Diệp Thiên gật đầu.
"Vậy sao anh không tiếp tục đi, sao thu hồi lại rồi, vẫn còn rất nhiều quân địch mà." Nghê Hoàng Tiên Tử cảm thấy khó hiểu trước hành động của Diệp Thiên.
"Nhưng vẫn còn đại quân bên mình nữa, nếu không thu về thì cả hai đại quân đều bị tiêu diệt." Diệp Thiên cười nói.
"À, đúng rồi, tôi đúng thật là." Nghê Hoàng Tiên Tử vừa cười vừa vỗ vào trán mình.
Diệp Thiên thấy vậy liền bật cười, sau đó hắn hô to: "Đỉnh Thiên, Thương Thiên. Ra lệnh đại quân đánh tiên tôn, còn quân địch để cho ta."
"Vâng, tôn thượng."
Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên lập tức đáp, sau đó bọn họ ra lệnh dùng toàn bộ hỏa lực bắn về phía tiên tôn.
Mà lúc này Diệp Thiên cũng bắt đầu thi triển tiên pháp, biến Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm thành mười vạn thước, hắn căng ngang kiếm bên thắt lưng, sau đó dùng Thương Long tiến vào vòng vây bên trong, dọc theo vòng vây tiến vào phía trước.
Theo hướng đi của Thương Long, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cũng tiến vào, lúc này nó như biến thành một máy cắt, đi tới đâu là chém tới đó, quân địch ở vòng ngoài từng lớp từng lớp đều bị chém chết.
"Wow, Diệp Thiên anh lợi hại thật đấy. Anh chỉ cần lượn một vòng thế này thôi cũng đủ giết sạch quân địch rồi phải không?” Đôi mắt xinh đẹp của Nghê Hoàng Tiên Tử lúc này trợn tròn cả lên, vẻ mặt đầy khiếp sợ hỏi.
"Haha." Diệp Thiên cười nói: "Bọn chúng mà không chạy thì kết quả chắc chắn sẽ như vậy. Tôi đoán rất nhanh bọn chúng sẽ loạn cả lên thôi."
Quả nhiên, lời Diệp Thiên vừa mới dứt. mấy tỷ người bên phía địch đã tan tác như đàn ong vỡ tổ, trở thành một mớ hỗn độn.
"Mau chạy đi, nếu không chạy tất cả sẽ chết dưới kiếm của Diệp Bắc Minh đấy."
"Hắn đã tiến vào trong đại quân của chúng ta rồi, hắn đang lần lượt ra tay với chúng ta đấy. Nếu chúng tôi không chạy sớm đã bị thanh kiếm của hắn giết chết rồi."
"Tên sát thần Diệp Bắc Thần trở về rồi, chúng ta thua là cái chắc, tôn tiên trên quần đảo Tiên Sơn còn cản không được hắn, chúng ta làm sao cản được."
"..."
Lúc này, liên quân đã bắt đầu tan rã, có thể dùng năm chữ để miêu tả cảnh tượng thê thảm này: Binh bại như núi đổ.
Ban đầu bọn chúng hùng mạnh như một Vạn Lý Trường Thành bằng sắt thép, một đạo quân hùng hùng hổ hổ mấy chục tỷ người phân tán ra mọi nơi như hàng vạn hạt cát có trên mặt đất, nhìn vào như một đám ruồi đang bay loạn xạ.
"Đáng chết."
Lúc này, Diên Bình Vương không biết phải làm thế nào. Đại quân đã trở thành một mớ hỗn độn không thể nào triệu tập lại được nữa, dù bây giờ có hét vỡ cả giọng cũng không có tác dụng gì.
Huống hồ, chính bản thân Diên Bình Vương cũng đang cảm thấy sợ hãi, nhìn thấy Diệp Thiên như chuột nhìn thấy mèo, tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Diên Bình Vương không dám ở đây thêm một giây nào nữa vì vậy liền truyền lệnh: "Rút lui. Toàn quân rút về bờ bắc sông Thiên Hà. Mở Cửu Khúc Thiên Hà Trận đề phòng kẻ địch xâm nhập."
Nói xong, hắn nhanh chóng rút về phía sông Thiên Hà, mấy tiên tôn còn lại cũng vừa ra sức chống lại hỏa lực vừa chạy về phía Thiên Hà.
"Tập trung hỏa lực về bờ sông Thiên Hà, không được để bọn chúng qua được bên kia sông, phải bắt bọn chúng chấp nhận đầu hàng." Diệp Thiên căn dặn.
"Vâng, tôn thượng"
Trương Đình Thiên và Triệu Thương Thiên đồng thanh đáp. Sau đó hạ lệnh cho hỏa lực tấn công sông Thiên Hà.
Ầm ầm ầm.
Bờ sông Thiên Hà bị tấn công thì sức công phá của hỏa lực cũng đủ làm máu thịt, đất cát nơi đây trộn lẫn với nhau, đất trời sông nước mọi thứ loạn cả lên khiến niềm hi vọng tháo chạy qua bờ bắc sông Thiên Hà của quân địch hoàn toàn bị sụp đổ.
Dưới sự tấn công của hỏa lực, bất kỳ ai muốn qua sông chắc chắn sẽ phải bỏ mạng. Trừ các tiên tôn những người còn lại đều không thể, nhưng các tiên tôn từ sớm đã tháo chạy qua bờ bên kia bằng tốc độ nhanh nhất rồi, không ai dư sức để lo cho đám binh lính bình thường.
Mà vào lúc này một giọng nói ồ ồ vang lên.
"Đại soái chúng tôi đã nói, đầu hàng sẽ không bị giết. Nếu không, một khi đại soái dùng đòn sát khí toàn bộ sẽ biến thành một biển máu."
Quân địch nghe thấy, ai ấy đều trở nên hoảng sợ.
"Diệp Bắc Minh có thể thoát ra khỏi quần đảo Tiên Sơn, nơi mà tập trung rất nhiều cao thủ thì chắc chắn sức mạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều rồi. Tôi nghĩ lần này hắn trở về mục đích là muốn san bằng các đại đế quốc. Hay là bây giờ chúng ta đầu hàng đi."
"Phải đầu hàng thôi, bây giờ chúng ta đâu thể qua được bờ bên kia được nữa, tốc độ chúng ta làm sao nhanh bằng Diệp Bắc Minh, các tiên tôn cũng không đứng ra giúp đỡ, chúng ta thật sự thảm rồi. Nếu hắn đã muốn giết thì chúng ta có mà chạy đằng trời."
"Được rồi, được rồi, đầu hàng thôi. Thống soái bên kia từng tuyên bố dù thế nào cũng sẽ sống chết với quân lính của họ, còn thống soái của chúng ta thì sao chứ? Gặp chuyện là chạy nhanh không ai bằng, ông ta không để ý đến sự sống chết của chúng ta vậy thì không xứng đáng để chúng ta bán mạng cho ông ta."
"..."
Rất nhanh sau đó, có rất nhiều binh lính giơ tay hét to.
"Tôi đồng ý đầu hàng."
"Tôi cũng đồng ý."
"Tôi cũng đồng ý."
"..."
Từng người từng người một cứ thế giơ tay xin đầu hàng, vẫn có rất nhiều binh linh muốn trốn đến nơi không nằm trong tầm ngắm của hỏa lực để vượt qua sông, nhưng khi nghe thấy đồng đội không ngừng hô to xin đầu hàng thì ngay lập tức đa số những binh lính trong đám liên quân cũng nhanh chóng quay ngược lại lựa chọn đầu hàng, chỉ có một số ít là vẫn quyết định chạy qua bên kia sông.
Kết quả là, tất cả những người đó đều bị Diệp Thiên giết ngay trong sông.
"Đại quân chú ý, những ai muốn qua sông thì giết thẳng tay, không được để sót một tên." Diệp Thiên lớn tiếng ra lệnh, uy nghiêm vô cùng lớn.
Quả nhiên, những lời này đã dọa cho đám tiên tôn kia hoảng sợ, bây giờ bọn họ không quan tâm việc đám binh lính có trung thành hay không, có can đảm vượt sông hay không, bọn họ lập tức mở Cửu Chuyển Thiên Hà Trận để ngăn sự xâm nhập của quân địch.
Cửu Chuyển Thiên Hà Trận vừa mở cũng là lúc đường lui của tất cả binh lính trong liên quân bị cắt đứt hoàn toàn. Cho dù bây giờ họ không muốn đầu hàng, muốn nghĩ cách để vượt sông cũng không thể được nữa, chính vì vậy bọn họ chỉ đành ngoan ngoãn đầu hàng.
"Rắc rắc rắc."
Sau khi tất cả những binh lính phía liên quân đều giơ tay đầu hàng, khí thế của binh sĩ bên phía hoàng triều Hiên Viên càng trở nên sôi sục.
"Đại soái."
"Đại soái."
"Đại soái."
Tiếng hô hào đồng thanh không dứt.
"Tôn thượng, tôi thật sự đã rất mong ngày ngài có thể trở về. Chúng tôi vốn dĩ đã sắp bị tiêu diệt, nhưng ngài vừa quay về đã có thể chuyển bại thành thắng, tù binh hiện giờ ít nhất là ba tỷ tên, lần này lợi nhuận kiếm được thực sự rất lớn."
Dương Đình Thiên và Triệu Thương Thiên dẫn đầu đại quân trở về, Triệu Thương Thiên dõng dạc báo cáo với Diệp Thiên.
"Ha ha ha."
Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên đều đắc ý cười lớn.
"Cha, con nhớ cha chết đi được."
Lúc này, Đóa Đóa cưỡi thú kim lân mắt xanh phi đến, cô bé lập tức bổ nhào vào lồng ngực Diệp Thiên.
"Cha cũng nhớ con, trên đường không gặp nguy hiểm gì chứ?" Diệp Thiên vô cùng cưng chiều xoa đầu đưa con gái nhỏ.
"Không có, con sợ nhất là không được gặp cha nữa. Con cùng anh Bảo còn có Huân Nhi nữa ai cũng khóc vì nhớ cha." Nói tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Đóa Đóa liền ửng đỏ, cô bé òa khóc nức nở.
"Đóa Đóa ngoan, không khóc nữa. Là cha không tốt làm cho con gái yêu lo lắng." Diệp Thiên an ủi cô bé.
"Cha."
Lúc này, Bảo Bảo và Huân Nhi cũng đi đến.
"Nào, con trai và con dâu ngoan của ta, mau lại đây, ta muốn ôm các con."
Nhìn thấy các con đều bình an vô sự, Diệp Thiên cảm thấy vô cùng vui mừng, hắn giang rộng vòng tay ôm lấy các con. Lúc còn ở trên đảo, hắn ngày nào cũng nhớ các con, sợ các con sẽ xảy ra chuyện. Nhưng may mắn là mọi người đều không sao, lúc này hắn thực sự đã có thể yên tâm rồi.
"Haha, ông thông gia, ngươi quay về rồi. Bây giờ ta có thể yên tâm rồi, giang sơn của ta có hy vọng phục hưng rồi." Hoàng đế Hiên Viên dẫn theo đại thần đi đến.
"Chắc chắn sẽ được phục hưng, còn phải đánh Thủy Lam Tinh, lấy đó làm lễ cưới của con trai ta để cưới Thuần Nhi."
"Ha ha ha. Ông thông gia, nếu được như vậy thì quá tốt rồi."
Hoàng đế Hiên Viên cười như muốn rách cả miệng.
Phụt.
Thấy vậy, Nghê Hoàng Tiên Tử cũng bị chọc cho bật cười.
"Cha, chị này là ai vậy?" Lúc này, Đóa Đóa mới chú ý đến Nghê Hoàng Tiên Tử.
"À, để cha giới thiệu một chút." Diệp Thiên kéo tay Ngô Hoàng Tiên Tử lại. "Cô ấy tên là Nghê Hoàng, nhờ có sự giúp đỡ của cô ấy cha mới có thế sống sót quay về. Cô ấy là người đã giúp cha cầm chân kẻ địch, là người đã cho cha con đường sống. Nếu không có cô ấy, các con đã không thể gặp cha được nữa, vì vậy các con có thể gọi cô ấy là mẹ nhỏ."
"Mẹ nhỏ Nghê Hoàng, cảm ơn mẹ đã cứu cha con." Lòng Đóa Đóa sớm đã chết lặng, vì vậy cô bé không còn quan tâm đến việc bố có thể tìm thấy mẹ cô bé được nữa hay không. Bây giờ điều quan trọng nhất là, chính Nghê Hoàng là người đã giúp cô bé gặp lại cha, vì vậy cô bé thật sự biết ơn Nghê Hoàng, đối với Nghê Hoàng cô bé không có một chút bài xích nào.
Bảo Bảo và Thuần Nhi cũng gọi một tiếng mẹ nhỏ, cả hai người đều thấy biết ơn vì cô ấy đã cứu cha của họ.
"Ha ha ha."
Dương Đỉnh Thiên và mọi người đều phá lên cười.
Lúc này, Nghê Hoàng cảm thấy rất vui nhưng cũng rất xấu hổ, mặc cô ấy đỏ cả lên như một cô thiếu nữ lúc ngại ngùng.
Một lúc sau, Diệp Thiên hỏi Đóa Đóa: "Địa linh khí đâu?"
"Trong lều lớn của trung quân." Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên gật đầu, sau đó quay sang hoàng đế Hiên Viên hỏi: "Thuốc tiên mà tôi cần đã chuẩn bị đủ chưa, đã mang qua đây chưa?"
"Bác sĩ đã mang qua đây rồi, cũng đang ở trong lều trung quân đấy." Hoàng đế Hiên Viên đáp.
Diệp Thiên gật đầu, hắn tiếp tục phân phó: "Chỉnh đốn lại đại quân, chúng ta sẽ dựng trại ở đây, đồng thời thống báo đến thiên hạ bổn soái ta sẽ tiến hành nghiên cứu phá dỡ Cửu Chuyển Thiên Hà Trận, sau khi thành công cũng là lúc ta càn quét thiên hạ."
"Vâng."
Thật ra hắn chỉ đang mượn cớ phá bỏ trận địa để che mắt kẻ thù, mục đích thật sự của hắn là luyện đan, nếu không tìm một lý do để uy hiếp kẻ thù thì bọn chúng còn tưởng rằng hắn không dám đi phục hưng hoàng triều Hiên Viên.
Rất nhanh sau đó, lò luyện được bắc lên, tất cả dược liệu đã chuẩn bị từ trước được bỏ vào nồi, tiến hành luyện đan.
Thời gian luyện đan tương đối dài, phải cần bảy bảy bốn chín ngày, mà thời gian này lại vừa vặn có thể dùng đá Nữ Oa để tu luyện.
Sau khi làm xong các công tác chuẩn bị cho việc luyện đan, lúc này Diệp Thiên mới để ý Huyền Cực Tiên Tôn nãy giờ vẫn không nói với hắn câu nào, Diệp Thiên liền mặt dày đi đến, hắn ôm bả vai của Huyền Cực nói: "Ông già, vẫn còn giận tôi sao?"
"Hừ."
Huyền Cực Tiên Tôn né người sang một bên tránh cái ôm của hắn, thế nhưng ông ta vẫn bị Diệp Thiên giữ chặt, muốn trốn cũng không được.
"Ông già, đừng giận nữa, sao mà giận dai ghê. Hay là tôi tặng ông một món quà nhé." Diệp Thiên cười nói.
"Tôi không cần." Huyền Cực Tiên Tôn vô cùng lạnh lùng đáp.
"Thật sự không cần sao?"
"Không cần chính là không cần." Huyền Cực Tiên Tôn kiên định đáp.
"Được thôi." Diệp Thiên thả ông ta ra, hắn lấy ra mấy chục hòn đá Nữ Oa ném xuống đất: "Không cần thì thôi vậy, tôi tự giữ lấy để tu luyện dần cũng được."
Huyền Cực Tiên Tôn liếc thấy là đá Nữ Oa, hai mắt ông ta liền sáng lên, lập tức nói: "Khoan khoan, tôi rút lại những gì tôi vừa nói, món quà này tôi cần."