Không lâu sau, tin tức thành Thiên Châu đại thắng truyền đi khắp các quân doanh của hoàng triều Hiên Viên thậm chí là cả những quận huyện chưa bị thất thủ.
“Có thật không? Quân binh ở thành Thiên Châu chỉ tổn thất một triệu binh lính để tiêu diệt hai mươi triệu binh lực của đội quân tiên phong đế quốc Long Hoàng, còn bắt hơn ba triệu người làm tù binh hả?”
“Sao mà lợi hại quá vậy? Từ khi nào mà sức chiến đấu của hoàng triều Hiên Viên ta trở nên cường hãn như vậy thế?”
“Thật không tưởng tượng nổi, là thật hay chỉ đang đùa thôi thế? Đánh đổi một cái giá nhỏ bé như vậy mà thắng được một trận chiến lớn, thật quá hiếm thất!”
Tại một vị trí nào đó trên tiền tuyến, khi những binh sĩ ở đó nghe thấy tin tức do tướng giữ thành mang đến cho họ, ai nấy đều sững sờ, trên khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
“Bản tướng có thể khẳng định với các ngươi rằng chuyện này là thật, chính xác một trăm phần trăm!”
Tướng giữ thành nói một cách chắc chắn với những binh sĩ của mình: “Khi bản tướng nhận được tin tức do Binh bộ truyền âm đến, bản tướng cũng không tin đại quân của hoàng triều Hiên Viên chúng ta bị đánh bại hết lần này đến lần khác lại có thể giành được một trận đại thắng như hôm nay, thế nên bản tướng truyền âm xác nhận với tướng giữ thành Thiên Châu ngay.”
“Các ngươi đoán xem kết quả thế nào? Thì ra Tiêu Dao Vương mất tích hai tháng xong thì mang một người tên là Diệp Bắc Minh từ ngoại tinh vực về đây, đó vị Đô đốc đã dẫn dắt trận chiến tranh này giành được chiến thắng mang tính lịch sử về phần mình đấy.”
“Tướng giữ thành Thiên Châu nói rằng Đô đốc Diệp Thiên bùng nổ tu vi, một kém quét sạch năm triệu quân địch. Viên kiện tướng Triệu Thương Thiên dưới trướng Đô đốc Diệp Thiên là một cao thủ bày binh bố trận, chỉ dùng đội quân hai triệu ba trăm người để bày trận đón địch, phe địch của họ lại có những mười triệu binh lính, thế nên mới tạo nên đại thắng chưa từng có trong lịch sử này!”
Nghe đến đây, toàn bộ những người nghe lập tức sôi trào!
“Trời đất! Vị Đô đốc Diệp Thiên kia cũng quá lợi hại rồi! Một nhát kiếm quét sạch đội quân năm triệu người, hắn ta chắc hắn là một tiên tôn rồi.
"Hai triệu quân đối đầu với mười triệu quân, có thể dùng thương vong quá nhỏ như vậy mà đánh bại đại quân cả mười triệu binh lính, năng lực chỉ huy thật là mạnh mẽ!"
"Xem ra Tiêu Dao Vương đã mang cứu tinh về cho hoàng triều Hiên Viên chúng ta rồi!"
Đại quân thủ thành vốn đang suy sụp tinh thần do bị quân địch bao vây tận mười ngày, nghe thấy một tin tức làm phấn chấn lòng người này thì lập tức vực dậy.
"Còn nữa!" Viên tướng thủ thành tiếp tục nói: "Binh bộ truyền âm nói rằng chúng ta không nên nhụt chí, phải cố thủ chờ cứu viện, để xem Đô đốc Diệp Thiên có thể tiêu diệt quân chủ lực của đế quốc Long Hoàng hay không. Nghe nói đại quân chủ lực ba trăm triệu binh lính của đế quốc Long Hoàng đã tiến về rất gần thành Thiên Châu rồi."
"Nếu như Đô đốc Diệp Thiên có thể tiêu diệt quân chủ lực của đế quốc Long Hoàng, như vậy bệ hạ sẽ không phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nữa rồi. Có lẽ bệ hạ sẽ phong Đô đốc Diệp Thiên làm trấn quốc đại nguyên soái, đến lúc đó để Đô đốc Diệp Thiên thống lĩnh toàn bộ binh sĩ, ắt sẽ đánh đâu thắng đó, làm địch kinh hồn táng đảm, khi đó chúng ta cũng không cần đánh mà quân địch đang công thành sẽ tự động rút lui thôi!"
Tướng quân thủ thành vừa dứt lời thì có một binh sĩ hét lên: "Đô đốc Diệp Thiên tất thắng!"
Ngay giây kế tiếp!
"Đô đốc Diệp Thiên tất thắng!"
"Đô đốc Diệp Thiên tất thắng!"
"Đô đốc Diệp Thiên tất thắng!"
Những tiếng hô ấy vang khắp thành!
Vào giờ phút này, cả biên giới của thành trì, thậm chí là những chiến trường còn đang chiến đấu đều hô to khẩu hiệu này.
Tại một thành trì nào đó, Tiêu Dao Vương đang dẫn quân nghênh chiến đội quân đế quốc Thiên Kiền đang công thành, ông ta cũng hô to: "Tất cả tướng sĩ! Đô đốc Diệp Thiên đã giành được thắng lợi ở thành Thiên Châu phía Bắc, khiến cho đội quân tiên phong hai mươi triệu binh lính của đế quốc Long Hoàng bị tiêu diệt mà thương vong chỉ rất nhỏ, phấn chấn triều đình!"
"Có lẽ chúng ta không có đủ thực lực để giành được một trận thắng tuyệt vời như Đô đốc Diệp Thiên, tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể đánh một trận thắng!"
"Cho nên, chúng ta phải thừa thế xông lên, diệt sóng địch quân này, cũng cho bệ hạ một tin thắng trận, để cho đại quân của hoàng triều Hiên Viên bấy lâu nay luôn thua được cổ vũ tinh thần, khiến cho đại quân hoàng triều Hiên Viên ta trở lại với sự kiêu hùng ngày xưa!"
Dứt lời, ông ta chĩa mũi kiếm lên, thiên quân vạn mã lập tức gầm lên.
"Giết!"
Tinh thần dâng cao đến cực điểm, các binh lính gào thét xung phong đánh trận, đánh cho quân địch quân tan tác, rất nhanh đại tướng của địch đã bị Tiêu Dao Vương chém đầu.
"Nộp vũ khí, quỳ xuống giơ hai tay lên sẽ không giết! Bằng không giết không tha!"
Tiêu Dao Vương cao giọng gào lên.
Không lâu sau, lại có một tin thắng trận được đưa đến hoàng triều Hiên Viên, làm cho cả triều đình đều phấn chấn, tiếp đó truyền khắp các chiến trường, cổ vũ tinh thần cho quân đội hoàng triều Hiên Viên.
Lúc này, tại thành Thiên Châu.
"Ha ha ha!"
Tướng thủ thành Thiên Châu ôm một vò rượu ngon cười to: "Đô đốc Diệp Thiên, ngươi, thống lĩnh Thương Thiên và hơn tám mươi vị thống lĩnh khác đúng là thần binh được trời phái xuống, che chở cho hoàn triều Hiên Viên ta, thiết lập triều cương trở lại!"
"Chiến tranh thế này cũng không lớn lắm." Diệp Thiên dùng một tay ôm vò rượu, một tay lắc lắc như đang nói rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.
"Đô đốc Diệp Thiên, lòng kiêu ngạo sẽ dễ dẫn đến sự thất bại, ngươi cũng không nên vì thắng được trận đại chiến này mà chủ quan." Ngạo Nguyệt Thần Tướng ghen tỵ nói.
Triệu Thương Thiên ha ha cười: "Đúng là lòng kiêu ngạo sẽ dễ dẫn đến sự thất bại, nhưng nó chỉ ứng với những người như Ngạo Nguyệt Thần Tướng thôi, không đúng với tôn thượng của ta đâu, bởi vì tôn thượng ta không hề kiêu ngạo chút nào, do trận chiến nhỏ thế này mà các ngươi cũng không đánh lại được nên tôn thượng ta mới đích thân ra tay đấy chứ."
"Ngươi..." Sắc mặt của Ngạo Nguyệt Thần Tướng lập tức sa sầm hẳn đi.
"Không phục thì đấu đơn!" Triệu Thương Thiên bước một bước tiến lên, hiên ngang nói: "Tôi đã gai mắt ông lâu lắm rồi đấy, nếu không phải cần giữ lại thể diện cho Tiêu Dao Vương thì với cái hành động xúc phạm tôn thượng đấy của ông, ta bóp chết ông từ đời nào rồi!"
Ngạo Nguyệt Thần Tướng tức điên người mà không dám nói gì, chỉ có thể khó chịu cúi đầu xuống.
Không còn cách nào, bọn hắn nhiều người, thực lực mạnh, đã thế lại còn có một tiên tôn nữa, xảy ra mâu thuẫn với bọn hắn thì sẽ rất thiệt.
"Hừ, các ngươi cứ kiêu ngạo đi, chờ đại quân của địch tới rồi, để xem các ngươi còn có thể kiêu ngạo nữa không!" Ông ta thầm mỉa mai.
"Thống lĩnh Thương Thiên đừng tức giận, đều là người một nhà cả, đừng cãi nhau nữa." Tướng quân thủ thành Thiên Châu cười ha ha giảng hòa.
Rồi sau đó, đám người Diệp Thiên tiếp tục ăn uống thật no nê.
"Tôn thượng, ta mời ngài!"
"Là ngài đã cho bọn ta có cơ hội được lên chiến trường giết địch lần nữa, ta cũng mời ngài!"
"Ta cũng mời ngài!"
Một đám tiên vương tá thi hoàn hồn rối rít cầm vò rượu mời Diệp Thiên.
"Uống."
Diệp Thiên chỉ nói một chữ, mọi người lập tức uống thỏa thích.
Không lâu sau!
"Báo!"
Một tên lính trinh sát chạy tới báo cáo: "Phát hiện một lượng lớn quân địch ở trăm ngàn dặm phía trước, là chủ lực của đế quốc Long Hoàng, số lượng lên đến mấy trăm triệu, đang tiến quân về phía Thiên Châu với tốc độ năm triệu cây số trên giờ!"
Ực!
Nghe thấy tin tức này, cả tướng quân thủ thành Thiên Châu lẫn Ngạo Nguyệt Thần Tướng đều nuốt một ngụm nước miếng, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi.
Đại quan mấy trăm triệu binh lính! Vậy thì không tới mười phút là bọn chúng có thể đánh sập tường thành Thiên Châu và xông vào, biến Thiên Châu thành phế tích rồi!
"Làm sao bây giờ Đô đốc Diệp Thiên?" Tướng thủ thành Thiên Châu tức khắc hoảng loạn: "Hay là… ta giao hết tất cả binh lính và hơn ba triệu tù binh cho thống lĩnh Thanh Thiên đi bày binh bố trận, nếu cộng thêm quân của Ngạo Nguyệt Thần Tướng thì cũng được mười lăm đến mười sáu triệu quân, có thể ngăn chặn một lượng lớn quân địch đó và chờ viện binh tới không?"
"Không sao đâu!" Diệp Thiên khoát tay: "Lên cổng thành xem thế nào."
"Rõ!"
Rất nhanh, một đám người leo lên cổng thành cao vạn trượng, trông về phía trước.
Không lâu sau, họ liền thấy trong khung cảnh tối om phía trước là một biển binh mã, trùng trùng điệp điệp như mây đen kéo đến.
Mấy trăm triệu quân đích nhanh chóng đến trước cửa Bắc và dừng lại.
"Đánh trống bày trận!" Một vị tướng già mặc giáp vàng hét lên một tiếng.
Cộc cộc cộc!
Tiếng trống vang khắp bầu trời, đội quân chủ lực với hơn ba trăm triệu binh lính của đế quốc Long Hoàng bắt đầu bày trận theo thứ tự, không lâu sau, mấy chục ngàn pháp trận lớn nhỏ đã được xếp xong.
Mà lúc này, ở phía trước quân chủ lực của đế quốc Long Hoàng, một vị tướng có tuổi mặc giáp đen, cưỡi yêu thú cấp vô thượng khinh thường nhìn về phía cổng thành, lạnh nhạt hỏi: "Hai mươi triệu quân tiên phong của đế quốc Long Hoàng bị các ngươi tiêu diệt phải không?"
Tướng thủ thành Thiên Châu và Ngạo Nguyệt Thần Tướng lập tức rụt cổ lại, không dám trả lời.
“Đúng!” Triệu Thương Thiên lập tức đáp lại: “Lão già kia, hãy nhận thua đi, nếu không, tôn thượng mà ra tay thì cái mạng già của ông sẽ đi đời nhà ma đấy!”
“Hahaha!” Vị tướng già mặc giáp đen ngửa đầu cười phá lên: “Thật là nực cười, quân của hoàng triều Hiên Viên thua hết lần này đến lần khác, hôm nay lại lòi ra một kẻ dám ăn nói xấc xược kiểu đấy với lão phu?”
“Bởi vì hoàng triều Hiên Viên được thần binh hạ phàm tương trợ, muốn tiêu diệt các ngươi thì chỉ cần thời gian uống một chén trà thôi, hãy nhanh chóng đầu hàng đi, nếu không hối hận cũng đã muộn!” Dương Đỉnh Thiên đáp.
“Làm càn!”
Các đại tướng phe địch tức giận, đồng loạt chửi mắng.
“Có ngon thì xuống đây đi, đừng có khoác lác nữa!”
“Các tướng sĩ của đế quốc Long Hoàng bọn ta kiêu dũng thiện chiến, không phải hạng tép tôm các ngươi muốn dọa là dọa đâu!”
“Khôn hồn thì xuống đấy nhận lấy cái chết đi, bọn ta sẽ cho các ngươi được chết toàn thây, nếu không, một khi Thái sư ra lệnh một tiếng, các ngươi và thành trì của các ngươi đều sẽ bị tiêu diệt!”
Tướng thủ thành Thiên Châu giật mình, vội vàng nói: “Đô đốc Diệp Thiên, Hắc Tướng là Thái sư của đế quốc Long Hoàng, tu sĩ Thái Hư Cảnh nhập môn trung kỳ, cao thủ đứng thứ hai của đế quốc Long Hoàng, tu vi không phân cao thấp với Tiêu Dao Vương. Đô đốc có lòng tin rằng mình có thể đánh một trận với ông ta không? Nếu như không có thì chúng ta phải tức tốc gọi Tiêu Dao Vương đến cứu viện thôi.”
“Đừng hoảng.” Diệp Thiên bình thản nói: “Mở đại trận bảo vệ thành đi, ta đi diệt bọn chúng, không cần viện binh.”