Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 928: Tội phạm quan trọng số một Thiên Tự





“Bố, sao lần này bố lại ngoan thế? Đưa tới tận của mà cũng không cần” Trên đường đi tìm tiệm thuốc, Đóa Đóa che miệng cười hỏi, chỉ cảm thấy có chút không khoa học. Không phải bố luôn không từ chối khi có người đến sao?

Diệp Thiên cười khổ: "Bố bị thương, phải nhanh chóng lấy thuốc, luyện chế ra Thiên Nguyên Đan để chữa trị vết thương, sau đó mau chóng rời khỏi đây."

"Nếu bố không đoán không nhầm, thì lúc này lão già chết tiệt đó đã đến tinh cầu này và đang tìm kiếm chúng ta."

Thiên Vực rộng lớn. Còn lớn hơn Thánh Vực, biển người đông đúc, lại không có thần thức do Huyền ThànhtTiên tôn để lại, Diệp Thiên vẫn không lo bị tìm thấy.

Đương nhiên, nếu không may mắn, thì vẫn có khả năng có thể bị tìm thấy.

"Vậy Đóa Đóa không đi dạo phố nữa, mua được dược liệu thì tìm một nơi để luyện nó. Khi nào bố bình phục, chúng ta hãy rời khỏi đây." Đóa Đóa nói.

“Ngoan lắm.” Diệp Thiên cười sờ sờ đầu Đóa Đóa, tuy rằng cô nhóc bên cạnh nghịch ngợm ham vuinhưng vẫn rất tình cảm

Xứng đáng là ngôi sao may mắn của hắn. Có Đóa Đóa ở bên hắn, hắn luôn có thể biến nguy thành an. Nếu không có Đóa Đóa, hắn đã bị một chưởng đó đập chết rồi.

Tìm kiếm khắp các nẻo đường, rất nhanh liền tìm được một hiệu thuốc lớn.

Thiên Vực được coi là khá cao cấp trong số các tinh cầu Đại Đạo, do đó, các loại và cấp độ thuốc tiên dược cũng rất phong phú. Hắn lấy đủ tất cả dược liệu để tinh chế Thiên Nguyên Đan trong một hiệu thuốc này, tiểu mất một yêu đan tôn phẩm là đủ tiền thuốc rồi.

Sau khi lấy hết dược liệu và rời khỏi hiệu thuốc, Diệp Thiên định tìm một quán trọ để luyện đan, nhưng vừa rời khỏi hiệu thuốc liền bị một cô gái áo đỏ chặn lại.

“Anh nói xem, anh chạy cái gì mà chạy? Làm như sợ tôi ăn anh không bằng.” Ngực Cố Tịch Nhan run lên, rất tức giận, khiến cô ta tìm kiếm hồi lâu.

“Tôi bị thương cần chữa trị. Làm sao có thể giải thích cho cô được?” Diệp Thiên cầm trong tay mấy gói thuốc tiên dược, hắn đương nhiên nhận ra đây là cô gái ném tú cầu.

“Hả?” Cố Tịch Nhan sửng sốt: “Anh bị thương, mạnh mẽ đá bay Long Hạng Hoa một cước?

“Ừ.” Diệp Thiên nói: “Tôi không chỉ có bị thương, ta còn có mấy người vợ, vợ nhỏ, con gái của tôi đều đã lớn như vậy, cô nên quay lại ném tú cầu đi.”

"Cái gì? Đây là con gái của anh?" Cố Tịch Nhan kinh ngạc nhìn Đóa Đóa trước mặt Diệp Thiên, cô nghĩ đó là em gái của Diệp Thiên.

“Đúng vậy, tôi là con gái của bố tôi.” Đóa Đóa nói một cách tự hào và nâng cằm lên.

Cố Tịch Nhan sững sờ.

Thật khó tìm được một người đàn ông nhìn vừa mắt nhưng con gái lại lớn như vậy quả thực khiến cô cảm thấy hụt hẫng.

“Hừ!” Cô ta tức giận nói: “Con anh lớn tuổi rồi, sao lại ăn gian, định cướp tú cầu của tôi!

Diệp Thiên trợn to hai mắt: "Là cô đánh lén tôi có được không? Nếu không thì tôi sẽ bắt được thứ đó sao? Tôi không phải kiểu ăn no rửng mỡ, lo chuyện bao đồng."

“Ai đánh lén anh!” Cố Tịch Nhan tức giận nói, “Tôi đang ném tú cầu, được không hả? Làm sao có thể đánh lén anh. Là chính tay anh bắt lấy. Thế nên tôi không quan tâm. Nếu như anh bắt được tú cầu hơn mười giây phút thì phải lấy tôi. Nếu anh không lấy thì những người không biết còn nghĩ rằng anh coi thường tôi. Vậy sau này làm sao tôi làm người nữa? "

"Cho nên, anh nhất định phải lấy tôi!"

Mặc dù Diệp Thiên đã có vợ, con gái còn lớn tuổi như vậy khó có thể chấp nhận được, nhưng có thể thấy tuổi của Diệp Thiên thật ra cũng không già đến vậy, nếu không giấu giếm tuổi của mình thì còn sẽ trẻ hơn cô ta rất nhiều.

Cô ta cũng có thể được coi là gái ế nhưng tâm ý vẫn rất thoải mái.

“Được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến nhà cô đưa sính lễ, được chưa?” Diệp Thiên có thể nhìn ra người phụ nữ này rất cứng đầu, hắn cũng không có thời gian để ép buộc chuyện vô ích với cô, cho nên mới lừa cô ta trước. Đợi sau khi vết thương đã được chữa khỏi, hắn đi rồi thì cô ta muốn tìm cũng không tìm thấy nữa.

“Thật không?” Cố Tịch Nhan mỉm cười xác nhận.

“Đương nhiên là thật.” Diệp Thiên nghiêm mặt nói: “Cô xinh đẹp như vậy, không ngại tppo đã có vợ con, còn bằng lòng lấy tôi thì tại sao tôi lại không?”

“Hừ. Hời cho anh rồi.” Cố Tịch Nhan hai tay ôm ngực, ngẩng đầu tự đắc nói.

“Cô sống ở đâu, tôi sẽ về chuẩn bị sính lễ.” Diệp Thiên nói, điều này sẽ khiến cô yên tâm hơn.

“Nhà họ Cố ở Lang Gia Thành, chỉ cần hỏi bừa một người là biết.” Cố Tịch Nhan trả lời.

“Được rồi, trong vòng năm ngày, tôi sẽ mang sính lễ tới.” Diệp Thiên nói, nhẹ trèo lên trên lưng dã thú. Con Thú Kim Lân mắt xanh bay lên.

Kết quả là vừa cất cánh, một tiếng hét lớn liền vang lên.

"Chính là tên đó đã đá ông đây bị thương. Mau bắt nó lại, ông đây muốn tận tay đánh cho nó thành tàn phế!"

Khi giọng nói vừa dứt, có một đám tu sĩ vây quanh Diệp Thiên.

"Không hay! Là Long Hạng Hoa!"

Vẻ mặt của Cố Tịch Nhan đột nhiên thay đổi, cô ta lập tức bật dậy, lao vào vòng vây từ phía dưới, ngăn trước mặt Diệp Thiên.

“Long Hạng Hoa, anh muốn làm gì?” Cô tức giận hỏi.

Thật ra không cần hỏi cô cũng biết Long Hạng Hoa định làm gì, sở dĩ cô ghét Long Hạng Hoa mà không chịu lấy cho anh ta chính là là bởi vì Long Hạng Hoa thích bắt nạt người khác, quá tự cao tự đại, cho rằng bản thân là thiên tài đệ nhất xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của Lang Gia Thành, không thừa nhận người khác hơn mình ở các phương diện khác, khiến cô ta cảm thấy vô cùng phản cảm.

“Anh ta tấn công tôi, còn đá tôi, cô nói xem tôi muốn làm gì?” Long Hạng Hoa tức giận nói, không thể nói Diệp Thiên đã cướp đi người phụ nữ trong lòng của mình mà giết Diệp Thiên, như vậy sẽ bị người ta khiển trách.

“Vớ vẩn!” Cố Tịch Nhan tức giận nói: “Rõ ràng là anh tấn công người ta trước, nhưng cuối cùng lại không phải là đối thủ, bị người ta đá bị thương, ngược lại còn trách người ta đánh lén anh, anh có biết xấu hổ không vây? "

"Cô ... Cô mới nói vớ vẩn! Ông đây bị anh ta đánh lén đấy, có được không? Nnếu không anh ta là đối thủ của ông đây chắc!" Long Hạng Hoa giảo biện vì mặt mũi.

"Cậu Long là cao thủ hàng đầu của thế hệ trẻ ở Lang Gia Thành. Nếu không phải đánh lén, là gì có thiếu niên nào có thể cậu ấy bị thương?"

"Chắc chắn là đánh lén. cậu Long là Hợp Đạo tiểu thành trung kỳ. Trong số năm mươi tỷ người của Lang Gia Thành cũng không tìm thấy người trẻ tuổi thứ hai có tu vi cao hơn cậu Long. Đánh công bằng thì làm sao có người trẻ có thể là đối thủ của cậu Long."

"Tôi tin tưởng Thiệu Long nhất định là bị đánh lén, điểm này không cần nghi ngờ.”

Trên đường phố bên dưới có rất nhiều người hosngc chuyện đã bày tỏ ý kiến.

“Nghe thấy rồi chứ?” Long Hạng Hoa hai tay ôm ngực đắc thắng hỏi.

"Pì! Không biết xấu hổ!" Cố Tịch Nhan nhấp một ngụm, nói: "Nếu như anh có năng lực, có thể chống lại anh ta. Đừng nhờ người hầu của anh giúp đỡ. Xem anh có thể đánh lại anh ta không!"

Cô ta cũng muốn nhìn kỹ thử chồng chưa cưới của mình mạnh đến mức nào.

“Tôi… tôi bị thương, sức lực giảm đi rất nhiều, khi tôi bình phục chấn thương, tôi nhất định sẽ đánh bại anh ta!” Long Hạng Hoa kiêu ngạo nói.

Ngay khi Cố Tịch Nhan định nói điều gì đó, Đóa Đóa đột nhiên nói: "Chú không dám đứng ra đánh riêng với bố tôi. Chú đánh riêng với tôi thì dám chứ hả?"

“Dựa vào nhóc?” Long Hạng Hoa suýt chút nữa cười không ra tiếng “Tao nhường nhóc hai tay hai chân thì nhóc cũng cũng không phải đối thủ của tao. Nếu như nhóc cứ muốn ăn đập thì chú đây không ngạo cho nhóc mở mang tầm mắt.”

“Thật không?” Đóa Đóa chế nhạo: “Vậy thì thử xem, ai cho ai mở mang tầm mắt”.

“Hoàn toàn có thể.” Long Hạng Hoa nhún nhún vai nói: “Mọi người tránh ra đi. Ông đây phải khiến cô nhóc này biết cái gì gọi là đệ nhất cao thủ thế hệ trả của Lang Gia Thành!

Những người vây quanh Diệp Thiên đột nhiên tránh sang một bên, lui về hai phía.

“Ra tay đi.” Long Hạng Hoa chắp tay sau lưng, vẻ mặt khinh thường.

Đóa Đóa không nói gì, tấn công bằng một cú đấm vào không trung.

Trong khoảnh khắc, một bóng quyền không lớn cắt qua khoảng không, và mục tiêu nhắm thẳng vào ngực Long Hạng Hoa.

"Chỉ có bóng quyền này, hóa thần còn chưa chắc đánh bị thương được mà còn muốn dùng nó để đối phó chú mày, đúng là trò cười..."

Khi anh ta còn chưa kịp nói xong thì bóng quyền đã đập mạnh vào ngực anh.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn.

Phụt!

Long Hạng Hoa phun ra một tia máu, bay ra ngoài, rơi xuống đất.

"Chuyện này..."

Tất cả mọi người đều chết lặng, và tất cả đều nhìn Đóa Đóa một cách đầy kỳ lạ.

Cái bóng quyền của cô bé này nhỏ mà tinh xảo, sao có thể ẩn chứa sức mạnh đáng sợ như vậy, ngay cả Cậu Long là Hợp Đạo tiểu thành cũng bị thương?

Cố Tịch Nhan thậm chí còn bị sốc và che miệng, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Ngay cả con gái của hắn cũng mạnh mẽ như vậy, vậy thì không phải hắn rất, rất mạnh sao?

“Đúng là đồ rác rưởi như chú mà cũng không biết xấu hổ khi nói rằng bố tôi đã đánh lén chú. Nếu bố tôi thật sự muốn giết chú, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết chú rồi!” Đóa Đóa ậm ừ.

Những lời này khiến lòng tự trọng của Long Hạng Hoa tổn thương vô cùng, hắn lập tức từ trên mặt đất bật dậy, cổ họng rống lên một tiếng: "Ra tay cho tao! Giết chết hai bố con chúng nó!"

"Vâng! Cậu Thiếu!"

Hơn hai mươi người hầu. Tấn công ngay lập tức.

"Ồn ào!"

Diệp Thiên sắc mặt trở nên lạnh, thần sắc khẽ động, trên đầu đột nhiên xuất hiện một vòng trường kiếm màu vàng kim, đột nhiên xuyên xuống dưới.

Vù vù!

Hơn hai mươi người hầu lập tức trúng kiếm, giống như chim trúng đạn, ngã xuống ngay lập tức.

"Ôi da!"

Từng người một, thần hồn bị tổn hại, ngã xuống đất và rên rỉ.

"Con mẹ nó, đây là Tôn Tiên Vương à?"

Long Hạng Hoa sợ tới mức không dám ở lại một giây nào, lập tức chạy đi, tuy rằng nhà anh ta có không ít tiên vương, nhưng cũng không ở gần bên cạnh. Sợ rằng Diệp Thiên ra tay thì anh ta chết chắc rồi.

Nhưng Diệp Thiên không làm gì anh ta, sợ anh ta làm ầm ĩ quá sẽ dẫn Huyền Thành tiên tôn đến đây, đến lúc đó hắn sẽ không chạy trốn được.

“Đi tìm nhà trọ.” Diệp Thiên ra lệnh cho con Thú Kim Lân mắt xanh.

“Tôi, tôi, tôi… Đưa anh tới đó.” Cố Tịch Nhan khôi phục kinh ngạc, siêng năng dẫn đường cho Diệp Thiên.

Ngay sau đó cô đưa Diệp Thiên đến một nhà trọ cao cấp, và mở một phòng Thiên Tự Hào cho Diệp Thiên. Sau đó cô ta mới rời đi.

"Còn trẻ như vậy đã là tiên vương, đây mới là con rồng thật. Mình phải mau chóng trở về nói chuyện với bố, để bố không cần sính lễ mà tổ chức luôn đám cưới của mình và anh ta.”

Nghĩ đến đây cô ta lại kích động không thôi, ngay lập tức đạp gió về nhà.

Khi chuẩn bị về đến nhà, cô đột nhiên nhìn thấy xung quanh một bức tường có rất nhiều người đang nói chuyện, như thể đang xem xét thông báo nào đó.

Mang theo tâm lý tò mò, cô ấy đi xuống và xem xét, và cô ấy đã bị sốc ngay lập tức.

Hải Bộ Văn Thư.

Tội phạm quan trọng số một Thiên Tự, Diệp Bắc Minh, phạm tội ác tày trời. Bây giờ Thiên Đạo Tông ban hành Hải Bộ Văn Thư để truy bắt hắn trên toàn Thiên Vực. Ai nhìn thấy có thể báo về phủ Bá chủ. Nếu bắt được tên tội phạm, người báo cáo có thể nhận mười tỷ tiền phần thưởng. Khẩu lệnh truyền âm đến phủ Bá chủ: *******

Kèm theo đó có một bức ảnh chân dung và hình ảnh thần hồn.

"Trời ạ! Diệp Thiên hóa ra là tội phạm quan trọng số một của Thiên Tự Hào? Hơn nữa anh ta là Cưu Chiêm Thước Sào, thần hồn và xác thịt không phải cùng một người?" Cố Tịch Nhan vô cùng kinh ngạc.

"Mình có nên đi nói với anh ta không?"

Vẻ mặt cô ta lộ rõ vẻ băn khoăn.

Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn vẫn nghiến răng quay về nhà trọ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv