Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 923: Tiên tôn tới!





Giáo chủ Thiên Thần Giáo hoàn toàn hoảng loạn, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, pháp trận lại bị phá vỡ nhanh như vậy.

Hơn nữa, ông ta cũng không ngờ, lần này Diệp Thiên lại trở nên điên cuồng, khủng bố như vậy.

Một kiếm đánh ngang, trực tiếp giết mất chục nghìn tiên vương dưới Thiên Huyền Cảnh Điên Phong, sức lực chiến đấu như vậy quả thực là bùng nổ, độ khủng bố hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.

Thế nhưng cũng may, đã qua năm mươi hai ngày từ khi chấp sự của Ngoại Vụ Đường xuất phát, theo lý mà nói, nếu không có gì ngoài ý muốn, hôm nay Huyền Thành Tiên Tôn hôm nay sẽ trở về.

Nếu như có thể lợi dụng hơn ba trăm nghìn tiên tôn trên Điên Phong kéo dài thời gian, có lẽ còn có đường sống.

Vậy nên ông ta nhất định phải cắn răng kiên trì, để tất cả tiên vương trên Điên Phong đoàn kết lại, nếu không đoàn kết lại, năm bè bảy mảng, rất nhanh sẽ bị tiêu diệt.

Khi Huyền Thành Tiên Tôn về rồi cũng chỉ nhìn thấy Thiên Thần Giáo đã trở thành một cái lò sát sinh.

"Nghe lời giáo chủ Cao nói, đoàn kết lại, cùng nhau đánh địch, kéo dài thời gian. Tranh thủ thời gian đến khi Huyền Thành Tiên Tôn trở lại, lúc đó chúng ta được cứu rồi!" Giáo chủ Thiên Pháp Giáo hét lên.

"Anh em đừng sợ, tính thời gian thì Huyền Thành Tiên Tôn cũng sắp về thánh vực rồi, đều cắn răng chịu đựng một chút!" Giáo chủ Thiên Lôi Giáo cũng hét lên.

Một câu này cổ vũ rất nhiều cho những tiên vương ở đây, người nào cũng quyết định xông lên, gào thét tấn công về phía Diệp Thiên.

Mà Diệp Thiên nghe thấy tiếng gào của bọn họ thì sắc mặt hơi biến đổi.

Có thể gọi là tôn tiên, nhất định là Thái Hư Cảnh.

Mà không cần nói Thái Hư Cảnh là cảnh giới gì nữa, cho dù là người vừa nhập môn, tôn tiên yếu nhất trong các tôn tiên, cũng không cần phí nhiều sức lực, chỉ hai chiêu là có thể giết chết hắn.

Nếu như là Thái Hư Cảnh cấp trung, chỉ cần một chiêu thôi cũng có thể làm hắn tan nát máu thịt.

"Thiên Thương, ra ngoài nói với Đóa Đóa một tiếng, bảo cô bé quay về Thiên Võ Giáo, gọi ông già đưa cô bé và Bảo Bảo và Huân Nhi quay về Tuyết Thần Tông, không thể ở thánh vực được nữa!" Diệp Thiên vội vã hét lên.

Tiên tôn Thái Hư Cảnh khủng bố như thế nào?

Đó chính là tiên tôn cấp cao nhất, cho dù là mấy triệu thậm chí mấy chục triệu tiên tôn cũng không đủ đánh với một tiên tôn nhập môn của Thái Hư Cảnh.

Vậy nên để đề phòng có điều ngoài ý muốn, Diệp Thiên để mấy đứa trẻ trở về trước, hắn có thể yên tâm hơn rất nhiều.

Nếu không chiến trường ở đây không được dọn sạch, lại có một tiên tôn chạy đấy, hắn phải chết, hắn sợ bọn Thiên Thần Giáo sẽ bắt những đứa trẻ đến chỗ tiên tôn để hả giận.

Vì vậy, nhất định phải để Bảo Bảo và Huân Nhi và ông già đi trước.

"Được tôn thượng, tôi lập tức đi nói với công chúa tình hình." Triệu Thiên Thương trả lời, biết được có thể sẽ có tiên tôn đến, họ cũng biết tình hình nghiêm trọng như thế nào, lập tức bay ra khỏi lỗ hổng ấy.

"Ha ha ha!"

Giáo chủ Thiên Thần Giáo nghe thấy Diệp Thiên nói như vậy thì cười điên cuồng: "Diệp Bắc Minh, tôi khuyên anh mau chóng chạy thoát thân đi, nếu không Huyền Thành Tiên Tôn của giáo chúng tôi trở về, sẽ đem cái đầu chó của anh làm bóng đá đấy!"

"Sau đó, sẽ lột da rút gân của anh, buộc vào cột lửa Huyền Thiên, dùng Cửu Lôi Thiên Hỏa đốt cháy, đến khi linh hồn anh tan biến thì thôi!"

"Ha ha! Ha ha ha!"

Ông ta muốn dọa cho Diệp Thiên sợ mà chạy trước, sau đó nhìn theo xem hắn chạy đi đường nào, đợi đến khi Huyền Thành Tiên Tôn trở về, để Huyền Thành Tiên Tôn đuổi theo, Huyền Thành Tiên Tôn chỉ cần một ngày là có thể đuổi kịp.

Bởi vì tốc độ của tiên tôn rất nhanh, nhanh hơn tiên vương mười lần.

Cho dù tốc độ của Huyền Thành Tiên Tôn không nhanh hơn mười lần đi chăng nữa thì ít nhất cũng nhanh hơn tám lần, đuổi theo tiên vương như là đuổi theo một con rùa vậy.

"Hừ!"

Diệp Thiên nói: "Cho dù tiên tôn đến rồi, tôi cũng phải hủy diệt các người, cho dù phải chết cũng phải chôn các người theo!"

Diệp Thiên không có ý định rời đi.

Diệt bọn họ, cho dù có phải chết, cùng lắm là trùng sinh, một khi đã để cho bọn họ chạy, tin tức hắn vẫn chưa chết sẽ bị truyền đi thế giới ngân hà ở ngoài vũ trụ, đến lúc đó đại quân sẽ đến tìm hắn, vậy thì không chỉ hắn phải chết, cả những đứa trẻ của hắn cũng phải chết!

Vậy nên để bảo mật tin tức này, phòng tránh việc tiên đế biết hắn còn sống, hắn nhất định phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng, để đề phòng mọi người truyền ra ngoài.

Vậy nên, lúc này, hắn đã dùng hết thủ đoạn của bản thân để giết những tiên vương này, hơn nữa còn ra lệnh cho mười bảy thuộc hạ cũng phải hung hăng chém giết.

Ngoài pháp trận.

"Đóa Đóa, mau quay về Thiên Võ Giáo, gọi Huyền Cực Tiên Tôn đưa cháu và Bảo Bảo, Huân Nhi về Tuyết Thần Tông, một lúc nữa có lẽ tiên tôn sẽ đến, tôn thượng sợ các cháu sẽ gặp nguy hiểm, bảo các cháu mau chóng rút lui, không thể ở lại thánh vực được nữa!" Triệu Thương Thiên nói gấp gáp.

"Hả? Có tôn tiên đến ư?" Đóa Đóa đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy, mau chóng rời đi!" Triệu Thương Thiên thúc giục, sau đó nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên: "Đỉnh Thiên, anh mau chóng bảo vệ Đóa Đóa trở về Thiên Võ Giáo!"

"Được!" Dương Đỉnh Thiên chỉ vào một điểm rồi hét lên: "Mau mở một cửa ở đây, tôi phải bảo vệ công chúa trở về!"

Nhất thời, mấy chục tầng pháp trận đều mở ra một cửa ở chỗ Dương Đỉnh Thiên chỉ vào.

"Vậy thì có phải bố cháu đang gặp nguy hiểm không?" Đóa Đóa vội vã hỏi.

"Nếu như có thể tiêu diệt được những người này trước khi tiên tôn đến thì chưa chắc đã gặp nguy, có điều tôn thượng sẽ có cách, công chúa mau đi thôi!" Triệu Thương Thiên gấp gáp.

"Cháu không đi!" Đóa Đóa nói: "Cháu sẽ truyền tin cho Bảo Bảo, để Huyền Cực Tiên Tôn đưa Bảo Bảo và Huân Nhi trở về Tuyết Thần Tôn, cháu phải ở lại cạnh bố!"

Nói xong, cô bé truyền tin cho Bảo Bảo.

Khi còn ở Thanh Long Tinh, họ đã phát hiện ra cách dùng đá để truyền tin cho nhau, đúng lúc phải dùng tới cách này.

Rất nhanh, Đóa Đóa đã truyền được tin cho Bảo Bảo, cô bé kiên quyết ở lại.

Triệu Thương Thiên cũng không có cách nào, nghĩ rằng để Đóa Đóa ở lại cũng chưa chắc là chuyện xấu, anh ta không đuổi cô bé đi nữa mà quay lại trận chiến.

Lúc này, ở Thiên Võ Giáo.

"Ông Huyền Cực! Ông Huyền Cực!"

Bảo Bảo dắt tay Huân Nhi, chạy đến chỗ của Huyền Cực Tiên Tôn.

"Sao vậy Bảo Bảo?" Huyền Cực Tiên Tôn mở cửa ra, nghi hoặc nhìn.

Bảo Bảo dắt tay Huân Nhi đi vào, sau đó đóng cửa lại, đè thấp âm thanh đang gấp gáp: "Đóa Đóa gửi tin về, nói rằng có thể tiên tôn của Thiên Thần Giáo sẽ đến đó, bố cháu bảo ông mau chóng đưa cháu và Huân Nhi quay về Tuyết Thần Tôn."

"Ông Huyền Cực, ông có cách nào đưa cả bố cháu về không, cháu sợ bố cháu ở đó sẽ gặp nguy hiểm."

"Cái gì!"

Huyền Cực Tiên Tôn nghe thấy vậy thì đen mặt lại.

Tiên tôn đến, vậy thì sẽ lấy cái mạng của Diệp Bắc Minh mất!"

"Mau truyền tin cho Đóa Đóa, bảo bố cháu đến nhận, ông nói chuyện với bố cháu." Huyền Cực Tiên Tôn gấp gáp nói.

Bảo Bảo lập tức gửi tin cho Đóa Đóa.

Không lâu sau, Đóa Đóa kích hoạt ánh sáng, chạy vào Thiên Thần Giáo, đưa đá truyền tin cho Diệp Thiên.

"Ông già, mau đưa con trai tôi và Huân Nhi rời khỏi, thuận tiện thì đem cả Lam Linh Nhi về, Bảo Bảo biết cô ta ở đâu, gả Lam Linh Nhi cho thằng con thứ ba của tôi làm vợ." Diệp Thiên nói.

"Đã đến lúc nào rồi còn lo lắng việc tìm vợ cho con trai, mau chóng nhân lúc còn sớm mà thoát mạng đi, không biết tự lượng sức mình, còn đấu với tiên tôn. Chỉ trong nháy mắt thôi là cậu có thể mất đi cái mạng đấy!" Huyền Cực Tiên Tôn sắp tức đến chết.

"Trốn cái mông!" Diệp Thiên nói: "Bây giờ tôi có thể chạy, thế nhưng nếu như tôi chạy, tin tức bị truyền đi thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, mấy lão già đó, mỗi người đưa theo một đại quân đến tìm, tôi có trốn đến chân trời góc bể, sớm muộn gì cũng bị lộ ra, lúc ấy không chỉ là tôi, ngay cả vợ con tôi cũng mất mạng."

"Vậy nên tôi nhất định phải giết người diệt khẩu, cho dù có chết, một trăm năm sau tôi lại có thể sống lại, chỉ cần tin tức không bị truyền đến thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, thế nào tôi cũng yên ổn."

"Như vậy đi, không có thời gian lằng nhằng với ông nữa, mau đưa con trai tôi và Huân Nhi rời khỏi, nếu hai người đó có mệnh hệ gì một trăm năm sau tôi sẽ tìm giết ông!"

"Này! Này..."

Truyền thanh bị Diệp Thiên ngắt đứt, suýt nữa là làm Huyền Cực Tiên Tôn tức đến hộc máu.

"Sao vậy ông Huyền Cực? Bố cháu nói gì?" Bảo Bảo vội vàng hỏi.

"Tên điên như bố cháu! Gặp được anh ta, ông đúng là đã xui xẻo đến tám đời!" Huyền Cực Tiên Tôn tức tối, sau đó chắp tay, đi qua đi lại ở phòng cách, nghĩ xem phải làm thế nào để cứu đứa trẻ nhỏ này.

"Đi, chúng ta đi đến Thủy Lam Tinh."

Sau một hồi suy nghĩ, Huyền Cực Tiên Tôn quyết định.

"Sư tôn, không phải bố nói chúng ta phải quay trở về Tuyết Thần Tôn sao?"

"Quay về Tuyết Thần Tôn thì ông cháu chết mất, đi Thủy Lam Tinh, gọi ông chú Hoàng Thái của cháu đến, mới có cơ hội cứu ông của cháu." Huyền Cực Tiên Tôn nói.

"Thế nhưng từ đây đi Thủy Lam Tinh phải mất hơn hai năm." Huân Nhi lo lắng.

"Có Đóa Đóa ở đây, với trí thông minh của ông cháu, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không thể chết được. Nếu như chết, để ông chú Hoàng Thái của cháu báo thù cho ông cũng được." Huyền Cực Tiên Tôn nói.

Sau đó, ông ta đưa Bảo Bảo và Huân Nhi ngồi lên Thú Lân bay thổi lửa, muốn đi giúp Diệp Thiên, rời khỏi Thiên Võ Giáo.

Nửa tiếng sau, ông ta đưa con trai và con dâu của Diệp Bắc Minh, qua con đường trời, cai quản nơi này đều là người của Thiên Võ Giáo, vậy nên không dám ngăn cản.

Thế nhưng bay được chưa lâu, có một tia ánh sáng xoẹt qua Thú Lân bay thổi lửa.

"Tốc độ nhanh quá, là vị tiên tôn đó, tên Diệp Thiên đúng là phải chơi một trận ra trò rồi."

Lúc này, ở Thiên Thần Giáo.

"Chạy, nhanh chạy! Không chạy là chết chắc."

Giáo chủ của Thiên Lôi Giáo và Thiên Pháp Giáo nhìn từng tên thuộc hạ của mình ngã xuống, không thể nào đứng dậy được nữa, cuối cùng cũng thấy sợ hãi, gấp gáp hô lớn, chạy về phía lỗ hổng.

Hơn ba mươi nghìn tiên vương của Điên Phong lúc này đã trở thành mười nghìn rồi.

Cả những tiên tôn nửa mùa cũng bị Diệp Thiên giết chết, chỉ còn lại một tiên tôn thoi thóp, cộng thêm mấy trăm tiên vương mất hồn mất vía, không trụ được nửa canh giờ, toàn bộ đều bị giết chết.

Một câu thét này làm tất cả vỡ trận, ai ai cũng sợ hãi chạy ra ngoài, mà lỗ hổng chỉ to như vậy, chỉ cho được vài người chui qua, vậy nên rất nhiều người chạy chậm, trực tiếp bị giết trong pháp trận.

Những tiên vương chạy được ra ngoài không tới năm trăm người.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ dùng Độn Phù để trốn chạy, nhưng lại phát hiện mấy tầng pháp trận đóng chặt lại, tuy rằng pháp trận khôn kiên cố, thế nhưng lại ngăn cách bọn họ với khí trường, làm cho Độn Phù không có cách nào phát huy tác dụng.

"Giết hết!"

Ba vị giáo chủ đỏ mắt, hướng về mấy tiên vương đang một lòng kết pháp trận.

Cuộc chiến lại bùng nổ một lần nữa!

Rất nhanh, đoàn người Diệp Thiên đến tiếp viện, điên cuồng chém giết.

"Dùng toàn bộ hỏa lực, tiêu diệt bọn họ!"

Diệp Thiên cao giọng hét.

Đã đến lúc quyết định của trận đấu, không đến nửa tiếng, đã có thể diệt trừ toàn bộ không chừa một ai.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh phẫn nộ truyền đến.

"Súc sinh! Mau dừng tay! Không được giết những đứa con của tôi nữa!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv