Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 916: Lão già đừng sợ, tôi đến đây!





Thánh Vực rất lớn, có ít nhất một tỷ Trái Đất lớn bay lượn xung quanh bầu trời Thánh Vực, không chừa khoảng cách, tạo thành một vùng bằng phẳng.

Theo tốc độ của thú Kim Lân mắt xanh, chưa cần đến một canh giờ đã đến được Thiên Võ giáo.

Diệp Thiên cũng đang lo lắng cho an nguy của lão già, thế nên không dám lãng phí thời gian, vội vàng để thú Kim Lân mắt xanh tiến lên với tốc độ nhanh nhất.

Dù sao thì trận chiến đã bắt đầu, còn nhiều điều bất trắc, đến Thiên Võ giáo sớm một chút, lão già lại an toàn thêm một chút.

Thiên Võ giáo, nằm trên một ngọn Thánh sơn.

Ngọn núi này, giống như bàn tay và ngón tay. Hàng trăm ngọn núi, từng ngọn, từng ngọn mọc lên, ngọn núi cao nhất lên đến mười vạn mét, thấp nhất cũng bảy, tám vạn mét. Trên mỗi đỉnh núi đều có một tòa cung điện nguy nga.

Trước đây, phong cảnh nơi này rất sinh động, khắp nơi đều ngập trong ánh mặt trời. Có Tiên Hạc bay lượn, có tiên nhân cưỡi tiên hạc bay giữa trời, có vài đệ tử phi kiếm ở giữa mấy ngọn núi bay qua bay lại. Ánh mặt trời chiếu xuống, mấy trăm tòa cung điện ánh lên hàng ngàn ánh sáng vàng, đẹp như thắng cảnh nhân gian.

Dưới chân núi, xây dựng một thành trì lớn bao quanh núi. Ở đó có vài chục tỷ người, tạo thành một vùng ồn ào, náo nhiệt, sầm uất.

Thường có một đám người lớn, đem trẻ con gửi đến Thiên Võ giáo, cũng thường có đệ tử của Thiên Võ giáo cười nói vui vẻ xuống núi.

Hai tháng trước, Huyền Cực Tiên Tôn chạy trốn tới đây, phá vỡ sự yên tĩnh hài hòa của nơi này, từ đó tất cả đều thay đổi.

Ngày đó, cửa lớn Thiên Võ giáo bị đập mạnh, mấy trăm vị tiên vương được phái đi, cùng người gây chuyện đại chiến một trận. Mười mấy vị tiên vương thiệt mạng, sau đó giáo chủ tự mình dẫn chư vị lão tổ xuống núi, mới đánh bại được đám người gây rối.

Sau lần đó, cửa lớn bị phá hỏng cũng được trùng tu, Thiên Võ giáo tạm dừng việc thu đồ đệ. Người đi qua đi lại ở Thiên Võ giáo ngày càng ít đi.

Mọi người cứ nghĩ rằng, đợi cửa lớn tu sửa xong, mọi thứ đều khôi phục như ngày trước, nhưng không ngờ rằng cửa lớn còn chưa hoàn thiện, tai nạn đã giáng xuống Thiên Võ giáo.

Nửa tháng trước, đám người gây rối kia, triệu tập được ba giáo phái lớn: Thiên Thần giáo, Thiên Lôi giáo, Thiên Pháp giáo, hơn một vạn Tiên tôn đại thành cảnh, đồng loạt ra quân, liên thủ tấn công Thiên Võ giáo.

Ba giáo phái kia cùng với Thiên Võ giáo ở Thánh Vực được tôn làm bốn thần giáo lớn.

Trong tứ đại thần giáo, thực lực của Thiên Võ giáo mạnh nhất. Trước đây cũng từng vì lợi ích mà nảy ra tranh giành, nhưng cũng chỉ là tranh giành lãnh thổ, chưa từng tấn công tổng đàn của thần giáo nào.

Bởi vì đánh nhau để tranh giành địa bàn, cũng chỉ coi là xung đột, tranh chấp, đánh một trận đàm luận xong, hai bên đều lui một bước.

Dù sao thì bốn giáo phái lớn, thực lực cũng sàn sàn nhau, nếu thực sự đánh nhau đến một mất một còn, đối với bên nào cũng không có lợi.

Mà lần này, trực tiếp tấn công tổng đàn của Thiên Võ giáo, đây không đơn thuần chỉ là xung đột nhỏ nữa, nhất định phải đánh đến một mất một còn.

Thế nên, Thiên Võ giáo hăng hái phản kích, đại chiến diễn ra trong vòng nửa tháng.

Lúc này, Thiên Võ giáo đã không còn sự sầm uất của ngày trước, hai phần ba đỉnh núi bị san bằng, trong đống phế tích ấy, nào là tay cụt, chân cụt, tử thương vô số, máu chảy thành sông, thây chất thành đống.

Thành trì bao quanh Thiên Võ giáo chịu sự phá hoại của chiến tranh, tan hoang không thể tả, mấy tỷ người chết do uy lực còn sót lại của chiến tranh, mấy chục tỷ người phải xa xứ, trôi dạt khắp nơi.

Thành trì loang lổ máu tươi, tay chân cụt ngổn ngang biến thành trì còn lại của Danh Dương - Thiên Khải thành, thực sự trở thành quỷ thành, nhìn thấy mà giật mình sợ hãi!

"Mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần đi, hai vị ái tướng của bổn tọa sắp ra chiến trường, cả hai đều là tiên vương Thiên Huyền cảnh đại viên mãn trung kì đại, có hai người bọn họ gia nhập, chúng ta sẽ như hổ thêm cánh, nhất định có thể khiến Thiên Võ giáo nhanh chóng diệt vong!"

Trên hư không, một người đàn ông khoác chiếc áo bào đen, bị máu nhuộm thành Kim bào nam tử, kích động hô lên.

"Chờ diệt xong Thiên Võ giáo, bổn tọa ra ác khí. Thủ hạ của tôi bắt được Diệp Bắc Minh, mang về thế giới Tinh hà ở trung tâm vũ trụ lĩnh thưởng. Đến lúc đó bổn tọa sẽ đến Thánh Vực, thưởng thật lớn cho mọi người, nếu mọi người đến thế giới Tinh hà ở trung tâm vũ trụ, bổn tọa sẽ xem mọi người như khách quý mà tiếp đãi!"

"Đều lấy lại tinh thần đi! Nghênh đón thắng lợi của chúng ta!"

Người đàn ông kia không phải ai khác, chính là Lam Nguyệt Tinh chủ, tiên vương Thiên Huyền cảnh đại viên mãn.

Tiên vương ở Thánh Vực hầu như đều đến thế giới Tinh hà ở trung tâm vũ trụ, biết rằng thế giới Tinh hà ở trung tâm vũ trụ chính là địa phương khởi nguồn của Tiên đạo. Nơi đó tiên vương nhiều như chó. Tiên tôn đi khắp nơi, là nơi vô số tu sĩ của Thánh Vực ngóng trông một lần đặt chân đến.

Nhưng thế giới Tinh hà ở trung tâm vũ trụ quản giáo nghiêm ngặt, nhưng tu sĩ bên ngoài, chỉ có thể đi lại ở tinh vực này kia cảu những hành tinh khác nhau, không có cách nào để tiến vào vào hành tinh mẹ Tử Vi Tinh.

Mà Tử Vi Tinh, không chỉ là nơi vô số tu sĩ Thánh Vực ngóng trông, mà cũng là địa phương để tiên tôn tụ tập, là nơi khởi nguồn của Tiên đạo đích thực.

Lam Nguyệt Tinh Chủ, mặc dù có thể điều động ba giáo phái lớn. Bằng mọi giá phải diệt Thiên Võ giáo, là do ông ta dùng thân phận Tinh Chủ để Ngạo Thiên Tiên Đế giúp ông ta, điều kiện là, ông ta sẽ để bọn hắn đi vào Tử Vi Tinh.

Ba giáo phái đều bị điều kiện ông ta đưa ra mê hoặc, có thể đến Tử Vi Tinh một lần, là tâm nguyện suốt đời của tiên vương của ba giáo phái, sao có thế không động lòng?

Kết quả, ba giáo phái lớn lấy Lam Nguyệt Tinh Chủ cầm đầu, nghe sự điều khiển, chỉ huy của ông ta, bao vây tấn công Thiên Võ giáo.

Diệt Thiên Võ giáo, bọn họ vừa nắm được địa bàn trong tay, vừa được tiến vào Tử Vi Tinh, có ngu mới không làm?

"Tất cả giáo chúng Thiên Thần giáo nghe lệnh, bắn phá thật quyết liệt cho bổn tọa." Lam Nguyệt Tinh chủ vừa dứt lời, giáo chúng Thiên Thần giáo vốn đang nhiệt huyết sôi trào. Lúc này nghe lệnh, bản thân như được tiếp thêm vài phần sức mạnh.

"Tất cả giáo chúng Thiên Lôi giáo nghe lệnh. Đánh bọn chúng thật quyết liệt, không còn một mảnh giáp cho bổn tọa."

"Tất cả giáo chúng Thiên Pháp giáo nghe lệnh, muốn đánh lớn bao nhiêu thì đánh lớn bấy nhiêu. Thắng trận này, bổn tọa mang các người theo Tinh chủ đại nhân cùng đi Tử Vi Tinh, lĩnh hội phong thái của cái gọi là địa phương khởi nguồn của Tiên đạo.”

Giáo chủ Thiên Lôi giáo cùng Thiên Pháp giáo tâm tình dâng cao hét lớn.

Hơn một vạn tiên vương đến từ ba giáo phái lớn, nghe vậy cảm xúc dâng trào, nhiệt huyết sôi trào, từng tiếng hét kêu gọi tiến công liên tiếp vang lên.

“Rầm rầm rầm!”

Pháp khí, thần binh, các loại năng lượng, ùn ùn kéo về Thiên Võ giáo, đánh cho Thiên Võ giáo lắc lư dữ dội.

Hơn trăm vạn năm trước, Thiên Võ giáo từng có một vị tiên tôn, trước khi rời khỏi Thiên Võ giáo, đến thế giới Tinh hà ở trung tâm vũ trụ ở trên mấy trăm ngọn núi trên Thiên Võ giáo, mỗi tòa nhà đều bày một trận phòng ngự lớn, ngoài ra mỗi tòa có một cửa truyền tin.

Khi ba giáo phái lớn bắt đầu đột kích, giáo chủ Thiên võ giáo dẫn đầu toàn bộ tiên vương anh dũng chống lại một hồi, nhưng thực lực hai bên cách xa nhau, căn bản là đánh không lại, còn bị thiệt hại mấy ngàn tiên vương. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể rút lui về tông môn, bay lên đại trận tránh né.

Chỉ trách đối phương quá mạnh, cứ một ngọn lại một ngọn núi bị phá hủy. Có hơn năm trăm ngọn, nhưng 400 ngọn đã bị san bằng.

Giáo chúng của bọn họ rút vào ngọn núi nào, đối phương liền phá hủy ngay ngọn núi ấy.

Bọn họ cũng hết cách rồi, chỉ có thể ngọn núi này bị phá hủy, liền ngay lập tức rút lui đến một ngọn núi khác. Đợi đến khi các ngọn núi gần như bị phá hủy, nhân lực địch cũng tiêu hao, thừa dịp kẻ địch kiệt sức, toàn quân xông ra, ít ra như vậy bọn họ còn có một tia hy vọng chiến thắng.

Dù không thắng được, nhưng cũng tiêu hao được một bộ phận nhân lực địch, đến lúc đó lại trốn vào những ngọn núi còn lại, bọn họ sẽ không dễ dàng công phá như vậy nữa.

"Dừng lại! Mọi người dừng lại!"

Đang tấn công ngọn núi, đột nhiên một tiếng kêu gào vang lên.

"Mọi người trước tiên dừng một chút đã!"

Lam Nguyệt Tinh Chủ giơ tay, hơn một vạn tiên vương lập tức dừng ngay công kích.

"Huyền Cực lão đầu, ông muốn nói cái gì?" Lam Nguyệt tinh chủ cười lạnh một tiếng, nói.

Rất nhanh liền truyền đến tiếng của Huyền Cực Tiên Tôn đáp lại: "Đừng tiếp tục đánh nữa, tôi nói cho các người tung tích của Diệp Bắc Minh, các người đi tìm ông ta đi!"

Ông ta muốn lừa bọn Lam Nguyệt Tinh Chủ.

"Ha ha!" Lam Nguyệt Tinh Chủ cười nói: "Huyền Cực lão đầu, ông muốn lừa gạt bổn tọa, không có cửa đâu. Nói thật cho ông biết, hai thủ hạ của bổn tọa, đã ở Thanh Long Tinh, từ tu sĩ của hành tinh này biết được tung tích của Diệp Bắc Minh. Chờ giết hết các ngươi, bổn tọa lại tới giết Diệp Bắc Minh cũng không muộn."

"Cái gì? Ông Biết tung tích của Diệp Bắc Minh?" Sắc mặt của Huyền Cực Tiên Tôn lập tức thay đổi.

"Đúng vậy! Rất bất ngờ đúng không?" Lam Nguyệt Tinh Chủ cười gằn: "Thế nên, không cần ông mở miệng, bổn tọa cũng có thể tìm được Diệp Bắc Minh!"

Dứt lời, hắn phất tay ra lệnh: "Tiếp tục tấn công Thiên Võ giáo!"

Một giây sau!

“Rầm rầm rầm!”

Hơn một vạn tiên vương, lần thứ hai phát động tấn công.

Trong trận pháp, cả người Huyền Cực Tiên Tôn vô lực ngồi ở bậc thang trên đại điện. Cười thảm một tiếng: "Diệp Bắc Minh ơi Diệp Bắc Minh, tôi bảo ông thành thật một chút, ông lại không nghe. Ông chạy đến Tử Vi Tinh, trêu chọc yêu nhân kia, để giờ đánh không lại, thần hồn của mấy tiên vương kia cũng không thu lại được. Ông đã cân nhắc đến hậu quả này chưa?"

"Nếu lúc ở Tử Vi Tinh, ông nghe lời tôi, thì sao bây giờ sự việc lại đi đến tình trạng này?"

"Hại tôi thê thảm, hại Thiên Võ giáo thê thảm. Còn hại chính mình và Huân Nhi ái đồ của tôi, ông đúng là nghiệp chướng."

Nói đến đây, ông ta thở phì phò, nói: "Sớm biết ông là yêu tinh hại người, lúc ở Tử Vi Tinh, tôi đã bóp chết ông. Vậy thì ông sẽ không để lại một đống rắm như thế này.”

"Ôi!"

Ông ta thở dài, đứng dậy chắp tay về phía sau, ôm quyền với mấy vạn Tiên vương của Thiên Võ giáo nói: "Là ông già này liên lụy các người. Nếu tung tích của tiểu tử kia bị bọn họ tra được, ông già này cũng không cần khăng khăng giữ bí mật nữa. Bọn họ tấn công Thiên Võ giáo là tại ông già này cả, ông già này sẽ đi ra ngoài mặc bọn chúng xử trí, muốn chém muốn giết tùy bọn chúng, miễn sao bọn chúng không tấn công Thiên Võ giáo nữa."

Dứt lời, ông ta muốn ra đầu hàng, giáo chủ liền vội vàng kéo ông ta lại: "Huyền Cực Tiên Tôn, ông tuyệt đối đừng nói như vậy. Năm đó ân sư Hạo Nguyên Tiên Tôn mang tôi cùng Hồng Nguyên sư đệ đi thế giới Tinh hà ở trung tâm vũ trụ du ngoạn. Nếu không có Huyền Cực Tiên Tôn cứu, chúng tôi đã chết lâu rồi. Phần ân tình này, bổn tọa vẫn khắc sâu trong tâm khảm.”

"Thế nên, cho dù Thiên Võ giáo bị diệt, bổn tọa cũng không thể vì để bản thân sống tạm bợ, mà để Huyền Cực Tiên Tôn ra ngoài chịu chết, huống hồ, chưa tới lúc cuối cùng, chúng ta chưa chắc sẽ chết."

"Đúng vậy, Huyền Cực Tiên Tôn, nghe lời sư huynh tôi nói đi." Hồng nguyên trưởng lão nói.

Huyền Cực Tiên Tôn cười nhạt "Ý tốt của mọi người, ông già này ghi nhớ trong lòng, nhưng ông già này không muốn tiếp tục làm hại mọi người."

Dứt lời, ông ta hô lên: "Lam Nguyệt Tinh Chủ, ông già này đi ra tùy các người xử trí, các người bỏ qua cho Thiên Võ giáo."

"Ông đừng mơ!" Lam Nguyệt Tinh Chủ hừ một tiếng: "Tên người Nhật Bản kia theo ông tiến vào Thiên Võ giáo. Lúc nãy Thiên Võ giáo còn đánh người của bổn tọa, hại bổn tọa tổn thất một đại tướng. Bổn tọa là người có thù tất báo, không diệt Thiên Võ giáo, bổn tọa sao có thể nuốt trôi cơn tức này?"

"Ông..." Huyền Cực Tiên Tôn suýt chút nữa bị tức đến thổ huyết.

Đúng lúc này, một âm thanh xuyên qua chín tầng mây vọng lại:

"Lão già đừng sợ, tôi đến đây!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv