Ở bên ngoài lúc này.
“Bên trong hình như đang đánh rất kịch liệt.”
“Cũng không biết hai vị Thượng Tiên ngoại vực mà đạo sĩ Hoàng Cực mang theo có thể đánh nổi Triệu Thương Thiên không?”
“Chiến đấu kịch liệt như vậy, tôi đoán có khả năng đánh bại Triệu Thương Thiên. không nghe thấy có tiếng thú gầm sao? Rất rõ ràng là Triệu Thương Thiên đánh không lại, gọi hai con yêu thú của Diệp Thiên đến giúp đỡ.”
“…”
Một đám tiên vương đến từ các đại Tinh Vực, ngự ở trên không. Tuy là không nhìn thấy tình hình ở bên trong, nhưng có thể nghe ra tiếng đánh nhau và tiếng thú gầm, thỉnh thoảng còn có các loại năng lượng như ánh kiếm bắn ra, cho nên bọn họ biết được ở bên trong đang đánh rất kịch liệt.
“Nhìn kìa!”
Đúng vào lúc này, có tiên vương lên tiếng: “Hình như là đạo sĩ Hoàng Cực và Hoàng Thiên Vọng đánh ra đến bên ngoài rồi.”
Một đám tiên vương nhìn theo tiếng nói, quả thật có hai người vừa đánh vừa đi ra ngoài.
“Trời ơi! Hoàng Thiên Vọng lại đã trở nên mạnh thế này, dường như không hề yếu hơn đạo sĩ Hoàng Cực.”
“Xem ra Hoàng Thiên Vọng đã hưởng được rất nhiều lợi ở trong hồ Tẩy Tiên.”
“Thiệt rồi. Khi đó không tạo mối quan hệ tốt với Diệp Thiên, bằng không tôi cũng có tu vi của Hoàng Thiên Vọng rồi.”
Rất nhiều người đều cảm thấy ghen tị không thôi.
“Đừng xem nữa, mau giúp tôi giết Hoàng Thiên Vọng, đi vào giúp hai vị Thượng Tiên. Triệu Thương Thiên không phải đối thủ của hai vị Thượng Tiên, nhưng đột nhiên xuất hiện một cô gái có thể chất thất khiếu linh lung tâm, bằng không Triệu Thương Thiên đã bị giết chết từ lâu rồi. Các người muốn vào hồ Tẩy Tiên tu luyện thì nghe theo tôi, bằng không hai vị Thượng Tiên giết chết Triệu Thương Thiên, ra ngoài giúp tôi giết chết Hoàng Thiên Vọng, biết được các người không giúp đỡ thì chắc chắn sẽ giết cả các người.” Đạo sĩ Hoàng Cực vội vã hét lên.
“Đạo sĩ Hoàng Cực, điều ông nói là thật sao?” Đảo Tùng Sơn Chủ xông ra.
“Ha ha!” Đạo sĩ Hoàng Cực cười nói: “Đảo Tùng Sơn Chủ, không ngờ ông cũng đã đến rồi.”
“Ngày hôm đó, sau khi chạy trốn, tôi không về Huyền Võ Tinh nữa, vẫn luôn trốn ở Thanh Long Tinh. Nghe nói ông dẫn người đi giết Triệu Thương Thiên, tôi liền tới đây nhưng không dám vào. Đạo hữu Lý Sơn Hà của Chu Tước Tinh và cả mấy vị đạo hữu nữa đều ở đây.” Đảo Tùng Sơn Chủ nói.
Ngay sau đó, Lý Sơn Hà và ba vị tiên vương chạy trốn ngày hôm đó đều đứng ra.
“Nhanh, nhanh, nhanh!” Đạo sĩ Hoàng Cực hét lên: “Giết chết Hoàng Thiên Vọng giúp tôi, đi vào ngăn cô gái có thể chất thất khiếu linh lung tâm là chúng ta có thể nhìn thấy Triệu Thương Thiên bị đánh chết rồi.”
“Thật sao?”
Đám người Đảo Tùng Sơn Chủ sợ lại đứng nhầm đội.
“Đừng nghe ông ta nói. Giúp ông ta thì các ông chết chắc rồi. Giết ông ta giúp tôi. Tôi có thể đưa các ông đến hồ Tẩy Tiên tu luyện.” Hoàng Thiên Vọng hét lên, nếu như những người này liên thủ đối phó với anh ta thì anh ta thảm rồi.
“Các ông đừng nghe cậu ta nói linh tinh! Giúp cậu ta thì các ông sẽ càng thảm hơn.” Đạo sĩ Hoàng Cực nói.
Hai người, tôi một câu, ông một câu đều muốn lôi kéo sự trợ giúp.
“Tôi vẫn là đi vào xem thử trước đã.”
Đảo Tùng Sơn chủ nói, bay vào trong tà khí.
“Tôi cũng vào xem thử.”
Lý Sơn Hà cũng chạy vào.
“Tôi cũng vào xem thử.”
Ba người khác cũng chạy vào.
“Các ông…”
Đạo sĩ Hoàng Cực suýt chút nữa tức mà chết.
Không bao lâu sau, năm người Đảo Tùng Sơn Chủ đã vào đến trong chiến trường.
Nhưng điều bọn họ nhìn thấy là Lý Tiến Dương không hề yếu hơn Triệu Thương Thiên, Chu Bách Lâm ra tay điêu luyện, đối phó với Dương Đỉnh Thiên và hai con yêu thú, chỉ là có ngăn cô gái có thể chất thất khiếu linh lung tâm gây khó dễ, khiến ông ta bị cản trở khắp nơi.
“Xem ra đạo sĩ Hoàng Cực không nói dối. Hai vị Thượng Tiên quả thật có cơ hội thắng hơn. Chỉ cần ngăn cô gái đó lại thì vị Thượng Tiên này có thể giết chết một người hai thú này, sau đó đi giúp vị Thượng Tiên còn lại, chắc chắn Triệu Thương Thiên sẽ bại trận.” Lý Sơn Hà nói.
“Đúng.”
Bốn người Đảo Tùng Sơn Chủ đều gật đầu thể hiện tán đồng.
Có lẽ nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Chu Bách Lâm lập tức hét lên: “Mau đến ngăn cô gái này lại giúp bản tiên, đợi bọn ta giết bọn chúng rồi sẽ thưởng hậu hĩnh cho năm người các ông.”
Nghe vậy, năm người Lý Sơn Hà và Đảo Tùng Sơn chủ vui mừng, lập tức lấy ra Pháp Thân, tay kéo tay, bao vây lấy Đóa Đóa ở giữa.
“Tránh ra! Các ông tránh ra!”
Tuy Đóa Đóa có hà quang bảo vệ cơ thể tương đương với phòng ngự vô hạn, cho dù là năng lượng đáng sợ hơn nữa cũng không giết được cô. Nhưng hà quang chỉ là có tính phòng ngự cao mà thôi, không hề có tính công kích, bị tiên vương vây quanh cũng giống như chú chim nhỏ bị nhốt trong lòng, chỉ cần không thả nó ra thì về căn bản là nó không có cách nào có thể ra được, dù nó có vùng vẫy thế nào thì cũng là vô ích.
“Ha ha ha.”
Nhìn thấy Đóa Đóa bị bao vây không thể ra được, Chu Bách Lâm lập tức vui vẻ.
“Dương Đỉnh Thiên, các ông chết chắc rồi!”
Nói xong, Chu Bách Lâm giơ cao kiếm, chém về phía Dương Đỉnh Thiên.
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh đáng sợ bao trùm lấy cả người Dương Đỉnh Thiên, giống như hàng trăm triệu bản tay ma quỷ đang ôm lấy thân hình to lớn của ông ta. Ông ta liều mạng giãy dụa mấy lần nhưng đều không cách nào thoát ra được, bị giữ chặt ở đó bất động.
Mà kiếm lớn ở trên đỉnh đầu đang giáng xuống với tốc độ cả vạn mét trên giây. Với cục diện này, khoảng ba giây nữa là kiếm lớn có thể chém lên đầu ông ta. Dương Đỉnh Thiên vô cùng tuyệt vọng.
Thiên Huyền Cảnh đại thành ở trước mặt đại tiên vương Thiên Huyền Cảnh viên mãn vốn dĩ đã không có năng lực để chống lại. Ông ta cũng là liều mạng mà kéo dài thời gian mà thôi.
“Ha ha ha!’
Cùng với kiếm lớn càng ngày càng gần Dương Đỉnh Thiên, tiếng cười của Chu Bá Lâm vô cùng đắc ý và hung ác. Dường như chỉ một giây sau là có thể chẻ Dương Đỉnh Thiên làm hai nửa.
“Gầm!”
Thú Kim Lân mắt xanh gào lên một tiếng, cơ thể to lớn nặng đến cả triệu tấn lao tới, mang theo quyết tâm lao vào chỗ chết, bổ về phía Chu Bách Lâm đang đánh xuống.
Thú Lân bay thổi lửa chạy theo sau.
“Hai con súc sinh chúng mày muốn chết trước? Vậy bản tướng thành toàn cho hai chúng mày trước.”
Nói xong, trong mắt Chu Bách Lâm lóe lên tia sát khi, lập tức vung kiếm sang bên, bổ về phía Thú Kim Lân mắt xanh đang dẫn đầu lao tới.
“Lão Kim cẩn thận.”
Đóa Đóa trông thấy vậy, dùng hết sức lực hét lên, hung hăng bẻ hai chiếc đùi to khỏe đang vây lấy cô ở bên trong, muốn xông ra ngoài cứu Thú Kim Lân mắt xanh, nhưng chẳng thể xông ra được bên ngoài.
Một giây sau.
“Vù!”
Một đường kiếm bổ lên trên người Thú Kim Lân mắt xanh, chém cơ thể to lớn của no thành hai nửa, máu tươi giống như vòi nước bắn lên cao đến cả mấy chục nghìn mét. Hai nửa cơ thể to lớn rơi xuống mặt đất.
“Lão Kim!”
“Thú Kim Lân mắt xanh!”
Đóa Đóa và Dương Đỉnh Thiên gào lên.
“Ha ha!”
Khuôn mặt Chu Bách Lâm bị máu tươi bắn lên, nụ cười cực kỳ hung hãn.
“Gầm!”
Thú Lân bay thổi lửa tức giận gầm lên, bổ lên người Chu Bách Lâm, mở lớn miệng, lộ ra chiếc răng hàm sắc nhọn, cắn về phía cổ Chu Bách Lâm.
“Súc sinh, đi chết đi!”
Chu Bách Lâm hung hăng nói, muốn giơ kiếm chém vào miệng Thú Lân bay thổi lửa.
“Anh Bách Lâm cẩn thận!”
Đột nhiên truyền tới tiếng gọi của Lý Tiến Dương.
Chu Bách Lâm quay đầu nhìn.
“A!”
Ông ta thét lên một tiếng.
Một giây sau.
“Uỳnh!”
Triệu Thương Thiên điều khiển Huyền Thiên Đại Ấn, hung hãn đánh lên đầu ông ta.
“Bốp!”
Đánh vỡ pháp bảo bảo vệ cơ thể của ông ta. Đầu Chu Bách Lâm bị đánh đến xây xẩm mặt mày, cả người cùng với Thú Lân bay thổi lửa bay ra ngoài, đập mạnh lên trên mặt đất, cú ngã cả khu vực hỗn loạn.
Thú Lân bay thổi lửa lăn mấy vòng thì đứng dậy, tiếp tục bổ về phía Chu Bách Lâm. Do đầu óc Chu Bách Lâm vẫn còn quay cuồng, người còn ngây ngất, không phản ứng kịp, bị Thú Lân bay thổi lửa giẫm dưới chân, đồng thời cổ bị chiếc răng sắc nhọn của Thú Lân bay thổi lửa cắn vào.
“A!”
Vết cắn khiến ông ta đột nhiên tỉnh táo, kêu thảm một tiếng, nhấc chân, đạp mạnh vào phần bụng của Thú Lân bay thổi lửa, khiến Thú Lân bay thổi lửa bay ra ngoài, đập về phía hồ Tẩy Tiên.
“Không hay! Hồ Tẩy Tiên sắp nổ tung rồi.”
Sắc mặt Dương Đỉnh Thiên biến sắc, muốn đi kéo Thú Lân bay thổi lửa.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Đỉnh Thiên, cứ để nó đập vào, đi cứu Đóa Đóa, yểm hộ cho Thú Kim Lân mắt xanh chữa lành thân xác.”
Dương Đỉnh Thiên nghe vậy, dừng lại bước chân, xông về hướng một vị tiên vương đỉnh phong sơ kỳ đang ngăn cản Đóa Đóa.
Ông ta là đại thành hậu kỳ, cách đỉnh phong sơ kỳ chỉ một bước nhỏ. Ông ta tu là tiên đạo chính thống, chút cách biệt này không phải vấn đề.
Đánh không lại Lý Tiến Dương và Chu Bách Lâm, nhưng đánh những tiên vương địa phương này thì vẫn được.
“Cạch.”
Vị tiên vương địa phương đỉnh phong sơ kỳ đó bị ông ta đánh gãy cổ, sau đó sẽ toạc thân xác, đến cả thần hồn cũng bị ông ta dùng một tay bóp nát.
Ông đang vô cùng tức giận, giết những tiên vương địa phương này giống như mổ gà lấy trứng.
“Ôi mẹ ơi! Chạy mau!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Dương Đỉnh Thiên, một tay ông ta xé nát một tiên vương đỉnh phong khiến cho bốn người Đảo Tùng Sơn chủ sợ đến chạy tán loạn.
Đóa Đóa thành công được giải vây, chạy về phía thân xác Thú Kim Lân mắt xanh đang từ từ liền lại, cô khởi động tiên pháp, giúp thân xác Thú Kim Lân mắt xanh liền lại nhanh hơn.
“Con mẹ nó!”
Chu Bách Lâm khôi phục lại sự tỉnh táo, khỏi động tiên pháp làm liền vết cắn trên cổ. Sắc mặt ông ta vô cùng hung hãn, vươn tay ra, kiếm lập tức bị hút lên tay, chém về phía Thú Kim Lân mắt xanh.
Vừa hay Thú Kim Lân mắt xanh thành công làm liên lại cơ thể, cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng thu nhỏ lại cơ thể, biến thành hình của một con chó pug, lao vào trong lòng Đóa Đóa.
“Thứ súc sinh đáng chết, lát nữa sẽ xử lý mày.”
Chu Bách Lâm mắng một câu, cũng mặc kệ Dương Đỉnh Thiên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm về phía Triệu Thương Thiên, lao tới giết Triệu Thương Thiên.
Giải quyết xong Triệu Thương Thiên thì việc giết Dương Đỉnh Thiên còn không dễ như trở bàn tay sao?
“Uỳnh!”
Lúc này, một tiếng vang lớn vang lên, Thú Lân bay thổi lửa muốn ổn định lại cơ thể nhưng một phát đạp đó quá mạnh, nó không thể nào dừng lại được, cứ vậy đủng phải đỉnh núi cao chục nghìn mét mà hồ Tẩy Tiên đang tọa lạc.
Vì cơ thể nó đang biến ở dạng to nhất, so với ngọn núi này thì còn to hơn. Cho nên, chỉ trong nháy mắt đã khiến cả ngọn núi trở thành bình địa, hồ Tẩy Tiên cũng bị phá hủy trong giây phút này.
Đầu tiên, Diệp Thiên bảo vệ Bảo Bảo và Huân Nhi cùng với bố con Lam Ngọc bay lên trời, cho nên không bị vụ va chạm đáng sợ này làm bị thương.
Trên thực tế, Diệp Thiên có thể ngăn cho Thú Lân bay thổi lửa đụng phải hồ Tẩy Tiên, nhưng trước mắt, hắn không thể không để hồ Tẩy Tiên bị phá hủy.
Bởi vì tình hình nguy cấp, không thể kéo dài đến lúc hắn khôi phục thần hồn hoàn toàn. Nếu như tiếp tục khôi phục thì Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Thú Kim Lân mắt xanh hay thậm chí cả Đóa Đóa cũng đều phải chết.
Cho nên, hắn chỉ có thể nén đau khổ mà để hồ Tẩy Tiên bị phá hủy.
Bởi vì trong sách cổ có ghi chép, dưới hồ Thăng Tiên có một viên trân châu, tên là Viết Thăng Tiên Châu. Chính bởi vì có viên trân châu này mà hồ Thăng Tiên mới có thể phát huy công hiệu gia tăng tốc độ tu luyện.
Nếu như hồ Thăng Tiên trở nên vô dụng thì có thể phá hủy hồ mà lấy đi trân châu. Ăn nó rồi thì có thể bồi dưỡng linh căn, trị khỏi vạn vết thương, tăng cường tu vi.
Chính bởi vì chuyện này nên Diệp Thiên mới không ngăn Thú Lân bay thổi lửa đụng vào hồ Tẩy Tiên.
Vốn dĩ, hắn muốn đợi hồ Tẩy Tiên trở nên vô dụng rồi mới lấy viên trân châu này ra ăn. Nhưng tình hình hiện giờ nguy cấp, còn không phá hủy hồ, nuốt trân châu thì hai vị ái tướng một lòng trung thành với hắn sẽ chết là cái chắc.
Cho nên hắn cũng không quan tâm chút tuổi thọ còn lại của hồ Tẩy Tiên nữa, cứu hai vị ái tướng quan trọng hơn.
Đương nhiên, hắn cũng không biết hồ Thăng Tiên có thật sự có Thăng Tiên Châu hay không. Trong sách cổ viết như vậy, còn về thật hay giả thì hắn cũng không thể chắc chắn, vẫn phải tìm thử rồi mới nói được.
Vì vậy, hắn phát động tiên pháp, xới tung toàn bộ đất của ngọn núi vừa bị phá hủy lên.
Rất nhanh sau đó, hắn đã nhìn thấy ánh sáng màu trắng lóa mắt từ trong đống bụi đất đầy trời.
“Cái này là Thăng Tiên Châu sao?”
Vẻ mặt Diệp Thiên trở nên vui mừng, vươn một tay ra, một lực hút đáng sợ được giải phóng ra.
Một giây sau.
Một viên trân châu trong như mặt trăng, to như chiếc chậu rửa mặt bay tới.
“Ha ha!”
Nhìn thấy viên trân châu này, Diệp Thiên không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Người xưa không lừa mình! Ha ha ha!”