"Sao lại có thể như thế được?"
"Sao lại có thể như thế được?"
"Làm thế nào mà anh ta có thể lấy đi tôn phẩm thần binh của thái tổ nhà họ Tiêu được?"
Lúc này ai nấy đều ngẩn ra, không thể tin được vào mắt mình, trong tâm trí đủ mọi câu hỏi nghi vấn.
Thái tổ nhà họ Tiêu đã nắm thần binh trong tay, sao chớp mắt lại có thể chạy vào tay người khác? Điều này rất phản khoa học!
Chẳng lẽ thần binh là do anh ta chế tạo nên có thể nhận ra chủ nhân sao?
Điều này có vẻ khó xảy ra!
Mọi người đều rất hoang mang, không thể giải thích được hiện tượng kỳ lạ này, chỉ cảm thấy quá khó tin!
Nhưng họ không biết rằng thanh Lôi Phạt kiếm do Huyền Cực Thiên Tôn chế tạo, hồi Diệp Thiên ở Thiên Huyền cảnh đã từng đến chỗ Huyền Cực Tiên Tôn, và muốn lấy một món thần binh cấp cao, vừa tay để sử dụng.
Huyền Cực Tiên Tôn đặt tất cả thần binh do ông ấy chế tạo ra trước mặt Diệp Thiên cho anh lựa chọn, Diệp Thiên cầm lên đặt xuống, nhưng không tìm được thứ anh vừa ý, bèn vỗ mông bỏ đi.
Nhưng vào thời điểm đó, mỗi khi Diệp Thiên nghịch một thần binh nào đó, Huyền Cực Tiên Tôn sẽ giải thích cho hắn cách sử dụng những thần binh này như thế nào, có những thủ thuật ra sao v.v..
Và Diệp Thiên đã từng nghịch thanh Thiên Canh Lôi Phạt kiếm nên anh biết cách sử dụng, và những thủ thuật của nó. Làm thế nào để phát huy sức mạnh đến mức tối đa.
Nhưng Tiêu Thành Đạo không hề biết những điều này, mặc dù ông ta có thể điều khiển nó, nhưng Diệp Thiên chỉ cần giở vài mánh khóe là có thể sử dụng được thanh Thiên Canh Lôi Phạt kiếm, vậy nên thanh kiếm mới chạy vào tay anh.
"Trả lại Thiên Canh Lôi Phạt kiếm cho tôi! Trả lại Thiên Canh Lôi Phạt kiếm cho tôi!"
Tiêu Thành Đạo rú lên tức giận.
“Cướp đồ của con dâu tôi, còn đòi tôi trả lại cho ông, không thấy mất mặt à?” Diệp Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta.
"Á!"
Một báu vật như vậy bị cướp mất, Tiêu Thành Đạo như phát điên, vô cùng điên cuồng.
"Không trả chứ gì, bổn thái tổ sẽ giết chết cậu rồi cướp lại!"
Vừa dứt lời, ông ta lập tức triệu hồi thần binh tôn phẩm nhị đoạn của mình ra, và chém về phía Diệp Thiên.
Ông ta tin chắc rằng dưới sức ép của thực lực tuyệt đỉnh, cho dù Diệp Thiên có thần binh cao cấp trong tay đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Ông ta cũng tin chắc rằng ta rằng Diệp Thiên còn trẻ như vậy, cho dù có thực lực cỡ nào cũng không thể so với bá chủ, cho nên ông ta hoàn toàn không sợ Diệp Thiên.
Còn thân pháp cao lớn của Diệp Thiên, chỉ có thể chứng mình rằng anh tu luyện Đạo thống giống như vị Tiên Vương kia. Và thân pháp cũng chỉ có thể tượng trưng cho mức độ Đạo thống cao hay thấp, không nhất thiết phải là mức độ tu vi cao hay thấp.
Một Tiên Vương có pháp thân cao lớn, là Thiên huyền cảnh nhập môn và Thiên Huyền cảnh Viên Mãn cũng đều có pháp thân cao lớn như vậy, nhưng tu vi của viên mãn cao hơn nhiều so với nhập môn, và có thể hạ đo ván Tiên Vương nhập môn trong giây lát.
Vì vậy, ông ta tin rằng tu vi Thiên Huyền cảnh tiểu thành hậu kỳ đủ để đánh bại Diệp Thiên, và còn cho rằng Diệp Thiên cùng lắm chỉ ở mức Thiên Huyền cảnh nhập môn.
Bởi khắp Thanh Long Tinh không tìm đâu ra được một Tiên Vương thứ hai trẻ tuổi như vậy, ông ta kiên quyết không tin rằng thân pháp cao hơn ông ta mà tu vi cũng có thể cao hơn ông ta được?
Đương nhiên, những điều ông ta nghĩ không sai, quả thực Diệp Thiên chỉ ở Thiên Huyền cảnh nhập môn mà thôi.
Nếu như Diệp Thiên tu luyện Đạo thống như Huyền Cực Tiên Tôn, thì với tu vi nhập môn, quả thực không thể đánh bại tu vi tiểu thành hậu kỳ của ông ta, dù sao cũng cách biệt gần hai cảnh giới nhỏ.
Thế nhưng!
Đạo thống mà Diệp Thiên tu luyện còn ghê gớm hơn hẳn Đạo thống của Huyền Cực Tiên Tôn, trong tình thế tay không tấc sắt, dù không thể đánh chết thì vẫn có thể đánh bại ông ta.
Trong khi đó, thần binh mà Diệp Thiên sử dụng đã hoàn toàn áp đảo thần binh mà ông ta sử dụng, dưới sức ép của cả thực lực lẫn cấp bậc của thần binh, khả năng giết được ông ta vẫn rất cao.
"Vậy thì để xem ai giết ai!"
Thấy Tiêu Thành Đạo dùng kiếm xông tới đòi giết, Diệp Thiên thi triển tiên pháp và đột ngột vung một nhát kiếm.
Choang!
Hai thanh kiếm đập vào không khí.
Giây tiếp theo!
Tiếng răng rắc vang lên!
Dưới thực lực tuyệt đỉnh của Diệp Thiên và sức mạnh từ cú va đập của Thiên Canh Lôi Phạt kiếm, Thần binh tôn phẩm nhị đoạn của Tiêu Thành Đạo gãy ngay tức thì.
Sức mạnh đáng sợ do va chạm tạo ra cũng khiến Tiêu Thành Đạo lùi sau hơn trăm bước, hai tay tê dại.
"Ôi trời ơi!"
Vào lúc này, cả thành phố Phong Nguyệt đều bị chấn động!
Thanh kiếm của thái tổ nhà họ Tiêu bị gãy dễ dàng như vậy sao?
"Làm sao có thể như vậy được! Chuyện này sao có thể xảy ra được!"
Nhìn thanh kiếm gãy trong tay, Tiêu Thành Đạo như chết lặng, đầu lại ong ong.
"Với thực lực tuyệt đỉnh, không gì là không thể."
Diệp Thiên bình thản cất tiếng, thi triển thức thứ tám của Hư Không Thánh kiếm quyết, thanh kiếm trong tay lập tức biến lớn, bay thẳng lên bầu trời, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra hàng chục tỷ dặm.
Do Lôi Phạt kiếm có thuộc tính sấm sét nên sau khi thi triển Hư Không Thánh kiếm quyết thì xung quanh Lôi Phạt kiếm khổng lồ được bao bọc một vòng tròn ánh điện vàng, nhìn lạnh lùng và quyến rũ vô cùng.
Nhưng thanh kiếm quyến rũ lạnh lùng này lại ẩn chứa sức mạnh hủy diệt trời đất, một khi chém xuống mặt đất cũng đủ để giết chết hàng trăm tỷ người.
"Kinh khủng quá!"
Cảm nhận được sức mạnh đáng sợ chứa trong Thiên Canh Lôi Phạt kiếm, cơ thể già nua của Tiêu Thành Đạo run lẩy bẩy, ông ta bất giác lùi về phía sau vài bước. Trong mắt ngập tràn nỗi sợ hãi.
"Đáng sợ quá!"
Ngay cả bá chủ phía sau Diệp Thiên cũng cảm nhận được mạnh mẽ mối nguy hiểm chết người, không dám chần chờ một giây, lập tức đáp xuống.
Lúc này sức mạnh lan tỏa tràn trề.
"Thiên địa liệt! Chém!"
Diệp Thiên hai tay cầm kiếm, đột nhiên chém xuống!
Thanh kiếm khổng lồ lạnh lùng lao lên bầu trời. Giống như nước của dòng sông Thiên Hà trút hàng ngàn dặm, xé ra một khe nứt giữa khoảng không mênh mông, như thể bầu trời và mặt đất đã bị rách làm đôi, đáng sợ khủng khiếp không tả siết. Những người đang chứng kiến đều há hốc miệng như thể người đã chết.
"Là ma quỷ chứ không phải người, tôi đã đánh giá thấp anh ta rồi!"
Cuối cùng Tiêu Thành Đạo đã biết sợ, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
"Rút mau!"
Ông ta cũng không dám nấn ná ở lại dù chỉ một giây, lập tức lắc người. Mặc dù tốc độ bị chậm đi rất nhiều dưới áp lực kinh hoàng, nhưng ông ta vẫn thoát khỏi phạm vi thanh kiếm chém xuống.
Nhưng lúc này đây.
Diệp Thiên cầm kiếm đột ngột quét về phía anh ta.
"Thôi chết!"
Tiêu Thành Đạo chưa kịp vui mừng thì đột nhiên phát hiện có một thanh kiếm khổng lồ quét về phía mình, ông ta sợ tới mức muốn bay lên trời để tránh đòn tấn công của thanh kiếm này.
Thế nhưng!
Lần này ông ta đã không kịp nữa.
Bùm!
Thanh kiếm khổng lồ quét ngang lưng ông ta, làm nổ tung pháp bảo bảo vệ cơ thể ông ta, cắt đôi người ông ta. Sác lẹm như cắt dưa cắt rau, dứt khoát không dây dưa, chém ngang lưng Tiêu Thành Đạo.
Xẹt!
Máu bắn ngập trời!
Ngay sau đó!
Rắc rắc!
Tiếng bỏng ngô nổ vang dội khắp đất trời.
Thanh Lôi Phạt là nguồn, cả máu lẫn thịt đều có thể dẫn điện, nhát kiếm này chém ra, luồng điện kinh khủng phóng tới hai nửa thân thể bị cắt đứt của Tiêu Thành Đạo, máu tươi phun ra tung tóe.
Trong khoảnh khắc, không gian ngập tràn đèn điện nhấp nháy, máu vàng lập tức bị dòng điện hàng trăm triệu vôn biến thành không khí, hai nửa xác cũng bị điện biến thành than, ngay đến thần hồn của Tiêu Thành Đạo cũng bị điện đốt thành làn khói dày đặc.
Bỗng chốc, mùi khét lẹt tỏa khắp bầu, bao trùm toàn bộ thành phố Phong Nguyệt.
Hàng chục tỷ người của thành phố Phong Nguyệt lúc này như mất đi khứu giác, dưới mùi hôi thối bao trùm, họ dửng dưng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. Miệng họ há hốc, mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào khoảng không, như những bức tượng.
Im lặng! Sự im lặng chết người!
Cứ như thể bộ phim đang chiếu, bị ấn tạm dừng đột ngột. Cả thế giới đều đóng băng.
Tình trạng này kéo dài nửa phút, mới dần dần bắt đầu có tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.
"Ôi mẹ ơi! Hạ đo ván!"
"Khủng khiếp! Khủng khiếp quá! Mới đó mà thái tổ nhà họ Tiêu đã qua đời rồi ư?"
"Thật kinh khủng! Một kiếm giết chết Tiên Vương thuộc Thiên Huyền cảnh tiểu thành hậu kỳ, đây còn là con người sao?"
"..."
Giờ phút này, ngay cả bá chủ cũng nuốt nước bọt ừng ực. Suýt nữa nuốt cả lưỡi xuống, không nhịn được tiếng thở than: "Đây mới đúng là Tiên Vương thật. Tuy rằng không thể có, nhưng lòng ta lại khao khát!"
"Ha ha! Ha ha ha!"
Đột nhiên, một tràng cười sung sướng bất ngờ vang lên.
"Thông gia! Anh thật là tuyệt vời! Anh thật là tuyệt vời!"
Lam Ngọc bỗng vui mừng reo hò.
Sau đó, nắm lấy hai vai của Lam Linh Nhi đang ngây ngẩn, mừng rỡ nói: "Linh Nhi, con đã thấy chưa? Bố chồng của con quá tuyệt, không phải là con người, mẹ kiếp, anh ta là thiên tiên rồi, con được vào nhà đó làm dâu là phúc khí tu cả ngàn vạn năm đấy!"
Nói đến đây, ông ta vẫn không kìm được niềm vui ngây ngất, hét lên với những người xung quanh vẫn đang đờ đẫn: "Thấy chưa? Các ông các bà đã thấy chưa? Thông gia nhà tôi đấy! Bố chồng của con gái tôi, Diệp Thiên! Lợi hại chưa? Ghê gớm chưa? Khủng khiếp chưa? "
Nghe thấy vậy, những người xung quanh đều gật đầu như búa bổ, ánh mắt họ nhìn Lam Ngọc đầy ghen tị.
"Ha ha! Ha ha ha!"
Những ánh mắt ghen tị ấy khiến Lam Ngọc vui sướng phát điên, cười không ngớt miệng, hoàn toàn giống như một kẻ mất trí.
Lúc này, Diệp Thiên đã cất thanh Lôi Phạt kiếm đi, nhón chân đáp xuống, đè bẹp tất cả người nhà họ Tiêu bao gồm cả gia chủ nhà họ Tiêu là Tiêu Minh Trí.
"Giết! Giết hết cho tôi! Không chừa lại một ai!"
Bá chủ nhớ lại lời Diệp Thiên đã từng nói rằng nếu con dâu của hắn bị ngược đãi, Tiêu Thành Đạo sẽ chết thê thảm, và sau đó tàn sát toàn bộ gia đình họ Tiêu.
Bây giờ Tiêu Thành Đạo đã chết, một cái chết rất thê thảm, Diệp Thiên cũng đã đáp đất, giẫm chết đám người nhà họ Tiêu, điều này có nghĩa là Diệp Thiên sẽ tiêu diệt cả nhà họ Tiêu.
Bây giờ chính là lúc nịnh nọt Diệp Thiên, ông ta không hề che giấu chuyện người nhà họ Tiêu và những vị khách kia không tôn trọng ông ta, cũng muốn giết chóc, vừa khéo giúp Diệp Thiên thực hiện lời tuyên bố vừa rồi.
Ngay sau đó, theo lệnh của ông ta, cuộc giết chóc bắt đầu.
Gần một nghìn binh lính từ phủ bá chủ bước vào cuộc giết chóc, bá chủ đích thân xử lý hàng chục Tiên Vương, đánh cho cả tòa nhà sụp đổ, tiếng la hét vang vọng khắp đất trời.
Những tu sĩ bên ngoài nhà họ Tiêu đều sợ hãi.
Mới đây không lâu, chính mắt họ chứng kiến nhà họ Tiêu nhà cao cửa rộng, thấy nhà họ Tiêu mở tiệc đãi khách, và giờ đây, lại chứng kiến nhà họ Tiêu sụp đổ, thấy nhà họ Tiêu bị tiêu diệt hoàn toàn!
Cảm thấy rằng trò đùa lớn nhất trên đời cũng chỉ đến mức này mà thôi!