Địa điểm đấu giá tin tức được bố trí ở chỗ tiếp khách trong đại sảnh của Thanh Long Các, khi nhóm bọn Diệp Thiên đến nơi thì trong đó đã có mặt rất nhiều tu sĩ.
Chủ vị của đại sảnh, ngồi bên trái là một một người đàn ông trung niên uy nghiêm, còn ngồi bên phải chính là Lam Linh Nhi.
Hai bên bày biện hơn hai mươi cái ghế bành, trên mỗi cái đều có người ngồi. Có lão giả, có đàn ông trung niên, có người trẻ tuổi.
Hơn nữa đứng sau bọn họ cũng toàn là người mà bọn họ mang đến.
Toàn bộ đại sảnh tràn ngập đầy thần khí. Mặc dù là đang nói nói cười cười nhưng khi Diệp Thiên vừa đi vào đã ngửi thấy ngay mùi sát khí nồng đậm.
Luồng sát khí này được tạo thành và phát ra từ trong người tu sĩ trên ghế bành ở hai bên, có đậm có nhạt nhưng tất cả đều mang ý xấu.
Khiến Diệp Thiên cảm nhận được rằng dường như nếu ai lấy được tin tức thì sẽ phải chết.
"Thêm chỗ ngồi."
Thấy bốn người Diệp Thiên tiến vào thì người đàn ông trung niên ngồi bên trái chủ vị hô lên một tiếng.
Ông ta là bố của Lam Linh Nhi, là các chủ Thanh Long Các, Lam Ngọc.
Rất nhanh sau đó đã có người làm nâng một cái ghế bành và bàn vuông nhỏ đến, xong cũng bưng nước trà và bánh ngọt lên. Diệp Thiên ngồi ở ghế bành, Dương Đỉnh Thiên và Đóa Đóa còn có Bảo Bảo thì đứng ở sau hắn.
"Vị đạo hữu này thật lạ mặt, không biết là công tử của nhà chân tiên thế gia nào nhỉ?" Đối diện Diệp Thiên có một người trẻ tuổi có cử chỉ tác phong nhanh nhẹn, phe phẩy quạt xếp mà hỏi hắn.
"Từ tinh vực khác đến." Diệp Thiên nhàn nhạt đáp lại.
"Không biết là tinh vực nào?" Người trẻ tuổi kia lại hỏi, tu sĩ ngoài tinh vực Thanh Long rất nhiều, cho nên hắn ta cũng không cảm thấy khác thường gì.
"Thiên Lang Tinh." Diệp Thiên tùy tiện đối phó, hắn theo cửa vận chuyển từ Thiên Lang Tinh vào Thanh Long Tinh, cái việc cửa vận chuyển kia cũng không phải là bí mật gì, nó có người gác, chỉ cần đưa tiền là có thể ra vào.
"Thì ra là thế." Thanh niên khẽ gật đầu, trong mắt lập tức xuất hiện đầy sự khinh thường. Bởi vì đạo thống của Thiên Lang Tinh yếu hơn đạo thống của Thanh Long Tinh, tu vi ngang nhau nhưng tu sĩ Thanh Long Tinh lại mạnh hơn chút. Hơn nữa Thiên Lang Tinh cũng không có nhiều tiên vương, vốn không cùng cấp bậc với Thanh Long Tinh.
Cho nên biết được Diệp Thiên đến từ Thiên Lang Tinh, hắn ta như kiểu người thành phố nhìn người nhà quê, trong mắt đầy sự khinh thường.
Lúc này, một lão giả đằng sau một người trẻ tuổi khác nhìn Diệp Thiên rồi cười lạnh: "Sao, một tu sĩ của Thiên Lang Tinh cũng dám đến đấu giá tin tức với bọn tôi, có phải có phần không biết tự lượng sức mình rồi không?"
"Tôi có không biết tự lượng sức mình hay không thì lát nữa cho ông chạm vào chút là biết ngay túi tiền ai phồng." Diệp Thiên thổi trà trong chén trà, nhàn nhạt đáp lại.
"Thật ngông cuồng!"
Rất nhiều người không nhịn được mà xỉa xói.
Mặt người trẻ tuổi kia giật giật một cái, khó chịu nói: "Tên nhóc, đây là Thanh Long Tinh, tốt nhất cậu nên thành thật chút đi, đừng làm ra vẻ quá."
"Tôi có ra vẻ ư?" Diệp Thiên nhấp ngụm trà rồi hỏi: "Anh cảm thấy tôi không có tiền bằng anh, rồi tôi bảo lát nữa tôi cho anh sờ xem túi tiền ai cứng hơn, thế chính là ra vẻ rồi?"
"Chẳng lẽ muốn tôi trợn mắt nói dối, rõ ràng là có tiền hơn anh lại nói rằng không có tiền bằng anh, thế mới không phải là làm ra vẻ à?"
Người trẻ tuổi kia lập tức nghẹn lời.
Mà người trẻ tuổi ở đối diện Diệp Thiên lại cười nhạo: "Nói giống như là cậu rất có tiền ấy, vậy bổn thiếu lại muốn hỏi một chút xem rốt cuộc cậu đã mang theo bao nhiêu tiền đến mà lại dám mạnh miệng như vậy."
"Tôi cũng không biết có bao nhiêu, dù sao cũng là số lượng lớn." Diệp Thiên buông tay, rốt cuộc bên trong nhẫn không gian của Công Tôn Hạ có bao nhiêu ngàn tỷ thiên tinh thạch thì hắn cũng chưa đếm nên ai biết mình mang theo bao nhiêu tiền đâu.
Về phần nhẫn không gian của Dương Đỉnh Thiên lại càng giàu hơn, lấy vài món tôn phẩm pháp bảo thần binh ra cũng có thể mua nửa cái Thanh Long Tinh.
"Tên nhóc, cậu đừng ra vẻ quá!"
"Cậu nói cứ như cậu là nhà giàu số một của Thanh Long Tinh ấy, có thể tự trọng chút không?"
"Cái loại Thiên Lang Tinh này là vùng khỉ ho cò gáy, có thể có mấy quặng thiên tinh thạch chứ. Gọi nhà giàu số một của Thiên Lang Tinh đến thì nhà họ Trần tôi cũng có thể treo lên mà đánh. Cái cậu gọi là số lượng lớn thì trong mắt bọn tôi chẳng qua cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi!"
"..."
Đại diện của thế gia chân tiên đang ngồi cũng không nhịn được mà xỉa xói Diệp Thiên.
Người trẻ tuổi đối diện Diệp Thiên càng nói thêm vào với giọng đầy châm chọc mỉa mai: "Mọi người cũng đừng coi thường cậu ta, có lẽ mỗi người trong số 360 bá chủ tiên vực ở Thiên Lang Tinh bỏ vốn hơn ba nghìn tỷ, để cậu ta đến đấu giá tin tức đồ nhi yêu tích của tiên vương rồi mang đạo thống về Thiên Lang Tinh để phát huy đấy?"
"Ha ha ha!"
Đám người đứng ngoài xem cười to.
"Nếu nói thật sự là như vậy thì Thiên Lang Tinh đó cũng rất đoàn kết nhỉ."
"Chỉ sợ mỗi bá chủ cho hắn hơn ba nghìn tỷ thì cũng không có tiền bằng nhà tôi ấy!"
"Cậu Vương nói như vậy thì cậu ta cũng vẫn là toàn bộ hy vọng của Thiên Lang Tinh đấy!"
"..."
Các kiểu châm chọc mỉa mai ập vào trước mặt.
"Các vị, mọi người đang nói gì vậy, sao lại cười thế?" Lúc này lại có một đám người đi vào, người trẻ tuổi cầm đầu là người hỏi.
"Ồ! Cậu Mã cũng đến, vậy thì buổi đấu giá hôm nay có thể rất dữ dội đây!" Rất nhiều người không nhịn được mà nói ra.
"Là thế này cậu Mã ạ." Cái người trẻ tuổi họ Vương ở đối diện Diệp Thiên chỉ chỉ Diệp Thiên rồi nói: "Tên nhóc này từ Thiên Lang đến, cậu ta nói mình mang theo số tiền lớn đến đấu giá. Nói chuyện lại còn ra vẻ, như kiểu có tiền hơn những thế gia chân tiên chúng ta. Tôi lập tức đoán rằng liệu có phải tất cả bá chủ ở Thiên Lang Tinh bỏ vốn để cậu ta đến lấy tin tức không."
"Là vậy à." Cậu Mã kia lập tức làm ra vẻ: "Vậy lát nữa khi đấu giá bắt đầu thì bổn thiếu phải một đấu một với cậu ta. Xem là cậu ta nhiều hay là bổn thiếu nhiều."
"Các người đừng lấy anh ấy ra làm niềm vui nữa." Lúc này Lam Linh Nhi đứng lên nói: "Kỳ thật, anh ấy đến mua tin tức chỉ là muốn tìm được đồ nhi yêu thích của tiên vương về làm vợ cho con trai của anh ấy. Không phải là tất cả bá chủ ở Thiên Lang Tinh cho anh ấy tiền đến đấu giá gì đó, không có chuyện đấy."
"Ha ha ha!"
Đám người ở đó lập tức cười to.
"Người con dâu này, chỉ sợ cậu ta không cưới nổi rồi!"
"Não người này thật sự có vấn đề, cưới một cô con dâu như thế. Cưới con dâu bình thường thì cũng đã có thể lên đến căn phòng mấy chục triệu rồi!"
"Tôi cảm thấy đây là một tên ngu hết sức! Nào có ai tìm con dâu thư thế chứ, cũng không nghĩ mình có thực lực cưới con dâu như vậy không!"
"..."
Châm chọc mỉa mai ùn ùn kéo đến cuồn cuộn nổi lên.
"Mấy người..."
Bảo Bảo cũng bị những người này chọc tức.
"Con trai, đừng nóng giận, bố sẽ để bọn họ biết là bố có thể giúp con cưới được con dâu." Vừa dứt lời, Diệp Thiên trực tiếp lấy ra một cái rương ném trên mặt đất.
Rầm!
Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào trên cái rương.
Diệp Thiên nhìn về phía Lam Ngọc rồi nói: "Nếu không đến đủ người thì cũng dừng chờ nữa, trực tiếp bắt đầu đấu giá đi. Dù sao chờ đến ngày tháng năm nào thì anh cũng không đợi được người có tiền hơn tôi đâu."
Nói đến đây, anh khinh thường toàn thể, nói năng đầy khí phách: "Tôi đã lấy ra một rương của báu này đây, ngược lại tôi cũng muốn xem xem, nhóm mấy người có theo được không, nếu theo được thì tôi lại lấy ra thêm một rương nữa!"
Dứt lời, Diệp Thiên lại lấy một cái rương dự phòng ra rồi đạp chân lên.
"Mẹ nó, một cái rương nát có thể đựng bao nhiêu tiền chứ, cái này còn để cho hắn giả vờ chứ, giống như trong cái rương có ngàn tỉ ấy. Bổn thiếu cũng muốn xem xem rốt cuộc ai là nghèo cùng cực!" Cậu Mã nói với giọng rất khó chịu.
Sau đó thì mạnh mẽ mở cái rương ra.
Giây tiếp theo!
Kim quang đầy phòng!
Hợp kim Titan 36k chống bức xạ làm mù mắt chó của mọi người.
"Mẹ kiếp!"
Cậu Mã lập tức tuôn ra một câu nói tục. Cậu ta bị kinh sợ đến nỗi nhảy lên cao mấy mét, trong mắt đầy vẻ không dám tin.
"Mẹ của tôi ơi!"
Người nào tiến đến trước xem xét thì đều bị kinh sợ cả, miệng há to đến nỗi có thể nhét cả một quả sầu riêng vào.
"Đây là một cái rương yêu đan tôn phẩm!" Lam Ngọc kêu lên, lập lòe trong mắt tất cả đều là vẻ mừng như điên.
Ừng ực!
Những người khác ra sức nuốt nước bọt, suýt chút nữa thì nuốt cả đầu lưỡi xuống.
Phải biết rằng giá thị trường thấp nhất của yêu đan tôn phẩm là 2,3 tỉ USD một viên, còn giá cao nhất có thể bán được là 2,7 tỉ USD một viên.
Coi như tính với giá 2,3 tỉ USD thì một cái rương này cũng đã có ít nhất là hai ba trăm viên, tương đương với ba bốn ngàn tỷ thiên tinh thạch.
Mẹ nhà thế gia chân tiên nào mà có nhiều tiền như vậy!
Tiên vương thế gia cũng chưa chắc đã có nhiều tiền như thế đấy!
Nhất thời trong bụng như có vạn con ngựa lao nhanh qua, kinh hãi không thôi.
"Đám nghèo cùng cực. Có theo được không? Nếu mà muốn theo thì tôi lại thêm một rương nữa." Diệp Thiên trực tiếp đá cái rương dưới chân qua đó.
Tay Lam Ngọc run rẩy mở ra.
Hợp kim Titan 36k chống phóng xạ lại lóe mù mắt chó lần nữa.
"Ôi trời ơi! Lại là một rương yêu đan tôn phẩm! Mẹ nó, thật sự quá phóng khoáng rồi!" Cậu Mã bị khiếp sợ không thôi.
Những người khác nhớ lại vừa rồi đã trào phúng Diệp Thiên thì lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Anh thật sự mang theo số tiền lớn đến!
"Rốt cuộc có theo nổi tôi không hả nhóm nghèo cùng cực?" Diệp Thiên nói với vẻ không kiên nhẫn.
"Lấy mạng theo!" Cậu Vương kia rít gào mãi.
"Có thể theo bằng mạng, anh tự sát ở đây đi rồi tôi tính giá trị mạng của anh là một rương!" Âm điệu của Diệp Thiên đầy khí phách.
Cậu Vương: "..."
"Có tiền thật mạnh mẽ!" Cậu Mã xúc động không thôi. Lập tức chắp tay với Diệp Thiên: "Tại hạ phục, không theo nổi."
"Tôi cũng không đủ khả năng."
"Tôi cũng không đủ khả năng."
"Tôi cũng không đủ khả năng."
Nguyên một đám đại diện của thế gia chân tiên tham gia đấu giá đều lắc đầu.
"Không đủ khả năng lại còn dám cười tôi, mặt mũi đâu?" Diệp Thiên khó chịu nói.
Cả một đám như bị đánh muôn vàn cái bạt tai, mặt đỏ rồi nóng bỏng hết cả lên.
Lam Linh Nhi che miệng, mắt đẹp chợt lóe lên nhìn Diệp Thiên.
Giờ mới phát hiện, không phải anh không biết xấu hổ mà thật sự rất đẹp trai!
"Không ai theo được thì tôi thu một rương này lại." Diệp Thiên nói rồi đậy cái rương lại.
"Đừng!" Lam Ngọc lập tức ngăn cản Diệp Thiên, xong thì cười hì hì nói: "Anh dùng một rương cưới con dâu rồi lại dùng một rương cưới thiếp, con gái Lam Linh Nhi của tôi thế nào?"
"Cô ta?" Diệp Thiên nhìn về phía Lam Linh Nhi.
"Đúng vậy, Lam Linh Nhi nhà tôi chính là đệ nhất mỹ nhân ở tiên vực Tiểu Nam Thiên đấy, giá trị cũng là một rương nhỉ?" Lam Ngọc nói với vẻ mặt tham tiền.
"Bố!"
Lam Linh Nhi làm nũng. Gả cho người đàn ông có tiền như vậy làm thiếp, hình như cũng không lỗ gì.
Nhưng không ngờ rằng Diệp Thiên lại nói: "Cho không tôi cũng chẳng cần."
Dứt lời, Diệp Thiên thu một rương vào không gian.
"Anh...!" Lam Linh Nhi tức đến phồng cả mũi.
"Anh cái gì mà anh, đi sang một bên đi!" Diệp Thiên quát lớn một tiếng rồi nó với Lam Ngọc: "Tôi ra giá cao nhất, mau đưa tin tức đồ nhi yêu thích của tiên vương cho tôi, bằng không thì rương kia tôi cũng thu về."
"Đừng!"
Lam Ngọc vội vàng móc một tờ giấy đang gấp gọn từ trong tay áo ra đưa cho Diệp Thiên.
Còn chưa đợi Diệp Thiên mở ra thì đã có một lão giả mặt âm u bước lên trước, nó bằng giọng đầy u ám: "Muốn còn sống về được Thiên Lang Tinh, thì giao tờ giấy ấy cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác."