“Tổ Yêu, là cái quái quỷ gì?”
Diệp Thiên cau mày khi nghe thấy sự phấn khích của đám người Châu Huyền Đồng. Thông qua ánh sáng vàng lấp lánh vọt lên trời, hắn đã cảm nhận được sự tồn tại đáng sợ của cái gọi là Tổ Yêu.
Ít nhất đối với hắn bây giờ thì nó khá là đáng sợ!
Còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với lão giáo chủ Hoằng Nghị.
“Hỏng bét rồi!”
Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm đập đập vào trán, sắc mặt biến đổi dữ dội.
“Bắc Minh Đế Tôn, Tổ Yêu vốn là một sinh vật hợp thể giữa người và thú. Do Huyền Minh Tiên Vương của Âm Dương Giáo đem về từ một tinh thành của Thanh Long Tinh từ hơn 100.000 năm trước.” Cơ Hữu Đạo nói
“Hợp thể người thú?” Diệp Thiên chau mày.
“Đúng vậy, thưa Bắc Minh Đế Tôn” Ngô Huyền Tâm nói thêm: “Tương truyền lúc xưa có một vị tiên vương của Thanh Long Tinh, bị một con chim Côn Bằng nuốt vào bụng. Duyên cớ tình cờ, ông ấy lại hợp thành một thể với chim Côn Bằng đó. Sức lực trở nên cực kỳ đáng sợ. Nó đã gần như quét sạch Thanh Long Tinh, không có đối thủ.”
“Nhưng sau cùng vẫn bị đánh trọng thương phải bỏ chạy. May mắn nó được Huyền Minh lão tổ thu nhận rồi đem về Tử Nguyệt tinh.”
“Lúc được mang về Tử Nguyệt Tinh thì đã không có gì ghê gớm. Tuy nhiên, trải qua hàng trăm nghìn năm hồi phục, e rằng sự đáng sợ của nó đã ở mức thảm họa. Ánh sáng vàng trên trời đã đủ chứng minh sự đáng sợ của Tổ Yêu.”
Diệp Thiên gật gật đầu. Sắc mặt trở nên nghiêm trọng
Đúng lúc này, một trận cuồng phong ập đến trên bầu trời, thổi tung cát đá. Đất trời trở nên hỗn loạn mơ hồ.
Sau đó, ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện.
Mọi người nhìn kỹ lại.
“Ôi mẹ ơi!”
Rất nhiều người kêu lên sợ hãi.
Một con chim khổng lồ, với một đôi cánh vàng, đang bay lượn trên không, ngay lập tức làm chói mắt tất cả. Ánh sáng vàng rực rỡ từ đôi cánh của nó chiếu sáng mặt đất, còn ấm hơn và sáng hơn cả ánh sáng của mặt trời.
Mà con chim lớn này, cơ thể quả thật cực kỳ cực kỳ lớn. Từ đầu đến đuôi của nó ít nhất phải hơn 50 km, đôi cánh trải ra hơn 100 km. Đôi mắt nó màu xanh lam như màu của đại dương. Bên trong ánh xanh đó lại như đang nổi sóng, một con sóng khổng lồ làm người ta trông thấy đã khiếp sợ, sợ rằng linh hồn sẽ bị cuốn vào con sóng khổng lồ đó.
Mỏ của nó to và sắc nhọn như một chiếc liềm tử thần, khiến người khác có cảm tưởng rằng nó có thể đoạt mạng bất cứ lúc nào.
Cặp móng vuốt đó còn đáng sợ hơn, móng rất sắc nhọn như lưỡi liềm của thần chết. Người khác vừa nhìn thấy đã khiếp sợ đến gan mật muốn nổ tung!
“Quả nhiên là một con côn bằng!”
* côn bằng (loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong ‘Tiêu Dao du’ của Trang Tử)
Diệp Thiên và Dương Đỉnh Thiên không hẹn mà cùng nói ra.
Côn Bằng là một trong những loài dã thú hung hãn nhất. Nó xuống biển là Côn, bay lên trời là Bằng. Một lần, nó có thể ăn đến hàng chục triệu tấn thức ăn. Nó vô cùng tàn ác, khiến vô số quái thú khác chỉ mới nghe tiếng gió cũng đã hồn vía lên mây!
Thú Kim Lân mắt xanh và Thú Lân bay thổi lửa vừa nhìn thấy Côn Bằng đã sợ đến chân mềm nhũn.
Vào lúc này, Côn Bằng hóa thành hình dạng có thể gọi là người chim, tức là một con người có mỏ chim, có móng vuốt và đôi cánh, cơ thể cao tới hơn 6000 mét. Gã ngẩng đầu cười lớn.
“Đã hơn 150.000 năm rồi, Tổ Yêu này cuối cùng cũng đã trở lại Thiên Huyền Cảnh. Tuy rằng tu vi không còn được như trước, nhưng có thêm 150.000 năm nữa, thì bổn tổ có thể trở lại trạng thái lúc trước. Đến khi đó Tổ Yêu này nhất định phải giết sạch Thanh Long Tinh, và biến tất cả kẻ thù thành chất thải của bổn tổ, để bọn họ mãi mãi không được siêu thoát! “
“Hãy đợi đi! Các người cứ đợi đó đi! 150.000 năm sẽ qua nhanh thôi. Đến lúc đó bổn tổ nhất định sẽ quay lại! Nhất định sẽ quay lại thôi!”
“Ha ha ha! Ha ha ha!”
Tiếng cười của nó rất tự tin và ngạo nghễ, như thể trên thế giới này ngoài nó ra không còn ai khác. Sự kiêu ngạo đã đến cực điểm.
“Nhưng ở Tử Nguyệt Tinh, nó đính thực có chứng cứ cho sự kiêu ngạo đó. Ít nhất khi nhìn thấy nó, Diệp Thiên có chút sởn tóc gáy.
“Thực sự là một yêu quái hình người!”
Diệp Thiên không khỏi nhíu mày
Thế nhưng yêu quái hình người này không như những yêu quái khác. Trong giới tu tiên, cũng từng có mấy tu sĩ bị yêu quái nuốt chửng, nếu tu vi của tu sĩ bị nuốt và yêu thú đó ngang ngửa nhau sẽ có vài phần khả năng hai bên hợp nhất thành một thể. Tuy nhiên xác suất này rất thấp, chỉ có một phần tỷ cơ hội.
Nhưng một khi hợp thể thành công, trở thành yêu quái hình người, sẽ là một giống loài đặc biệt. Giống loài này có thể vượt ra ngoài phạm vi quản lý đất trời, tu vi phát triển đột phá v.v … mà không cần độ kiếp hay ngộ đạo, quả là kinh người.
Hơn nữa ở cùng một cảnh giới, nó sẽ lợi hại hơn tu sĩ gấp mấy lần.
Nói cách khác, Tổ Yêu đã tu luyện Đạo thuật Thanh Long Tinh. Khi nó đạt đến Thiên Huyền Cảnh, nó sẽ mạnh hơn gấp nhiều lần so với tu sĩ Thiên Huyền cảnh khác của Thanh Long Tinh.
Hơn nữa, Tổ Yêu này đã từng rất kinh người. Cũng giống như Diệp Thiên, nó không cần khổ luyện đã đạt đến Thiên Huyền Cảnh, sau đó còn rất nhanh chóng làm chủ tu vi của Thiên Huyền Cảnh. Giống như lão giáo chủ Hoằng Nghị, khi mới đạt Thiên Huyền Cảnh còn chưa quen thuộc, dù có rất nhiều kỹ năng tuyệt diệu thì cũng không biết cách thực hiện.
Có thể nói, Tổ Yêu này thực không biết còn đáng sợ hơn lão giáo chủ Hoằng Nghị bao nhiêu lần.
“Chúc mừng ngài Tổ Yêu đã thăng cấp thành công! Giáo chủ Âm Dương Giáo Châu Huyền Đồng dẫn đầu giáo phái xin nhận của con ba lạy!”
Lúc này Châu Huyền Đồng dẫn đầu tất cả Thần Tử trong giáo quỳ lạy, khấu đầu tận ba lần.
“Chúc mừng ngài Tổ Yêu đã thăng cấp thành công! Chúng con xin ra mắt Ngài Tổ Yêu, xin nhận của chúng con ba lạy!”
Ba nghìn vị chân tiên còn lại cũng ngay ngắn mà quỳ xuống cúi lạy.
“Các con đứng dậy hết đi!”
Tổ Yêu dang rộng hai cánh, ngạo nghễ nói.
“Cảm ơn ngài Tổ Yêu!”
Hàng nghìn chân tiên đứng lên, lập tức ngẩng đầu kiêu hãnh. Họ nhìn đám người của Diệp Thiên bằng vẻ đắc ý, khiêu khích, khinh thường, cùng nhiều dáng vẻ xấu xa khác.
“Huyền Đồng, sao con lại mất đi một cánh tay rồi?” Tổ Yêu nhìn Châu Huyền Đồng hỏi.
Nhắc đến đây, Châu Huyền Đồng ra vẻ tội nghiệp. Ông ta lập tức giơ ngón tay chỉ về phía Diệp Thiên, tức giận nói: “Thưa Tổ Yêu. Chính là kẻ này đã dùng cái gọi là Ai Thiên Đao mà chém đứt cánh tay của con, còn giết chết gần hai nghìn chân tiên trong giáo. Hành động của gã thật không thể tha thứ, xin Tổ Yêu làm chủ cho chúng con.!”
“Xin Tổ Yêu làm chủ cho chúng con!”
Hàng nghìn chân tiên đều khóc hu hu mà nói. Tiếng khóc đã khơi dậy tinh thần chiến đấu của Tổ Yêu. Nó có thể khiến Diệp Thiên và những người khác chết thảm hơn.
Quả nhiên Tổ Yêu nghe vậy lập tức tức giận: “Các con đừng khóc nữa, các con đã bắt rất nhiều chân tiên cho bổn tổ để bổn tổ có thể trở về Thiên Huyền Cảnh. Công của các con không kể xiết, kẻ dám ức hiếp các con chính là ức hiếp bổn tổ. Cứ yên tâm, bổn tổ sẽ làm chủ cho các con, giết hết chúng để trút giận cho các con!”
Các chân tiên nghe vậy, trong lòng lập tức hưng phấn dâng trào, kêu to: “Cảm tạ Tổ Yêu đã trút giận cho chúng con.”
Sau đó, Tổ Yêu đạp đôi chân màu vàng trên không, từng bước tiến lại gần Diệp Thiên.
Thấy tình hình, Diệp Thiên lập tức ra lệnh cho Dương Đỉnh Thiên: “Đỉnh Thiên, các người đưa Đóa Đóa lùi lại trước đi, bảo vệ Đóa Đóa và Ánh cho tốt.”
“Tôn Thượng, anh có thể thu phục quái vật này không?” Dương Đỉnh Thiên vẻ mặt lo lắng hỏi, anh ta cũng biết rõ sự lợi hại của Tổ Yêu.
“Không biết, để thử xem sao rồi tính!” Diệp Thiên đáp
“Bắc Minh Đế Tôn, dù gì đã cứu người được rồi, cũng đã giết không ít chân tiên của họ. Thù này cũng coi như đã báo, chi bằng ta rút lui đi. Tổ Yêu này có vẻ thực sự rất đáng sợ.” Cơ Hữu Đạo run sợ, nhìn dáng vẻ Tổ Yêu mà dựng tóc gáy.
“Vấn đề bây giờ là anh có muốn chạy thì cũng không chạy được nữa. Ông ta sẽ hóa thành côn bằng, một giờ có thể bay hơn năm mươi triệu km, không thể nào nhanh hơn ông ta được.” Diệp Thiên nói.
Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm nghe thấy những lời đó, cơ thể họ run lên, trái tim như rơi xuống vực sâu không đáy.
Tốc độ hơn 100 triệu dặm. Thú kim lân mắt xanh và thú Lân bay thổi lửa cũng chỉ có tốc độ 10 triệu km một giờ. Cho dù có được phép chạy trước mười ngày, Tổ Yêu cũng có thể dễ dàng Bắt kịp.
“Xong rồi, thôi coi như xong đời rồi!”
Trong lòng hai người đã hoảng sợ cực độ.
“Ha ha, cậu cũng có kiến thức đó, biết tốc độ của bổn tổ hơn 50 triệu km một giờ, thậm chí còn không tính bỏ chạy, đỡ công bổn tổ phải đuổi theo các người. Vì sự hiểu chuyện này của cậu, bổn tổ sẽ để cậu được chết thoải mái một chút”. Tổ Yêu nghe Diệp Thiên nói mà không khỏi đắc ý cười.
“Hừ” Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng: “Muốn giết tôi sao, để xem ông có năng lực đó không đã.”
Sau khi buông lời, Diệp Thiên niệm chú.
Đột nhiên, một tia sáng vàng hiện lên, hóa thành một tòa tháp vươn lên cao, đụng vào Tổ Yêu.
Bùm!
Với một tiếng động lớn, trời đất rung chuyển.
“A!”
Tổ Yêu không nghĩ tới Diệp Thiên lại ra tay bất ngờ, nên không hề phòng bị. Nó bị trúng đòn bất ngờ, hét lên một tiếng rồi văng ra xa mấy chục nghìn mét mới dừng lại. Nó cảm thấy lồng ngực nóng ran, từng vết nứt xuất hiện trên cánh.
Thật buồn cười! Tháp Trấn Tiên là pháp bảo Tôn phẩm cấp sáu, đến từ Thế giới tinh hà trung tâm vũ trụ. Tháp còn do một nhà luyện binh khí nổi tiếng tạo thành. Tổ Yêu chỉ là một quái vật đến từ Thanh Long Tinh, đạo hạnh còn chưa hoàn thiện, làm sao chịu được một đòn của Tháp Trấn Tiên.
Một phần là do Diệp Thiên chưa đủ tu vi, chưa phát huy tối đa pháp bảo này. Nếu phát huy được hoàn toàn năng lực của pháp bảo, một đòn này có thể làm Tổ Yêu nổ tung.
Địch chết một nghìn thì quân ta cũng mất 800, đó là chuyện đương nhiên. Cú va chạm này đã sinh ra một xung lực cực mạnh, làm cho đám người Diệp Thiên cũng bị văng ra rất xa. Cơ Hữu Đạo và Ngô Huyền Tâm bị thương chảy cả máu mũi.
“Mau trốn đi, quái vật này sắp nổ tung rồi.” Diệp Thiên vội vàng thúc giục.
Đám người Dương Đỉnh Thiên lập tức rời khỏi, chạy về phía Đóa Đóa.
Quả nhiên là vậy!
Ngay khi Dương Đỉnh Thiên và những người khác cất bước, Tổ Yêu trở nên tức giận điên cuồng.
“Tên nhóc đáng chết, dám đánh lén bổn tổ. Hôm nay bổn tổ không xé xác cậu hoặc nuốt chửng thần hồn của cậu, sẽ có lỗi với Thiên Huyền Cảnh mà bổn tổ vừa thăng cấp!”
Dứt lời, nó hóa thành côn bằng, mang theo một trận cuồng phong, xẹt qua bầu trời, một đôi móng vuốt to lớn và sắc bén, bổ về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên ngay lập tức điều khiển Tháp Trấn Tiên đánh Tổ Yêu một lần nữa.
Tuy nhiên, lần này Tổ Yêu phóng ra khí tức bảo vệ thân thể, thân hình to lớn gấp mấy lần Tháp trấn tiên. Sau vài đòn đánh, đừng nó là gây thương tích cho Tổ Yêu, ngăn cản nó một giây cũng không được.
“Quả nhiên lợi hại!”
Diệp Thiên trong lòng sợ hãi, vội mặc áo giáp Huyền Thiên lên người. Phải tăng thêm sự bảo vệ cho bản thân trước, nếu không muốn thân thể xác thịt bị nát.
Vào lúc hắn vừa mặc xong áo giáp Huyền Thiên, Tổ Yêu đã giương móng tới chuẩn bị quắp lấy anh.
Diệp Thiên lập tức hạ thấp người, tránh được móng vuốt của Tổ Yêu. Vòng ra phía sau của nó.
Diệp Bắc Minh đã trải qua vô số trận chiến, có yêu tinh quái thú nào mà anh chưa gặp. Côn bằng cũng đã giết không 10 nghìn thì cũng chín nghìn con. Anh biết rất rõ điểm yếu của Côn Bằng.
Chính giữa hai cánh chính là chỗ hiểm của Côn Bằng. Chỉ cần đâm vào đó và lấy ra yêu đan, Côn Cằng sẽ chẳng khác gì một con chim chết.
Vì vậy, khi hắn vòng ra sau lưng của Côn Bằng thì dốc toàn lực lao xuống. Hắn chĩa thẳng Lục Tiên Kiếm trong tay vào giữa đôi cánh của Côn Bằng, không nhân nhượng mà đâm xuyên qua.
“Tổ Yêu, ngài cẩn thận!”
Châu Huyền Đồng và mấy nghìn chân tiên thấy thế vội la to.
Mặc dù họ không biết đây là đấy là chỗ hiểm của Côn Bằng, nhưng họ biết rằng đòn tấn công của Diệp Thiên là cực kỳ kinh khủng. Họ sợ rằng Tổ Yêu bị thương thì họ cũng coi như toi đời!