Lúc này, sau khi được Diệp Thiên “thuần hóa” một hồi, Tần Liên Tâm giống như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng yêu chiều mà vuốt ve phần ngọn tóc của cô.
Suy cho cùng, anh vẫn thích cưng nựng cô nhất.
“Diệp Thiên, anh dắt Tử Hi về là được rồi, sao lại còn dắt thêm hai người nữa. Như vậy sau này chẳng phải là em phải đợi thêm rất nhiều ngày mới có thể được anh yêu thương một lần!” Tần Liên Tâm có chút không vui.
Ban đầu, cái bánh có thể ăn một mình. Bây giờ phải chia cho nhiều người như vậy, trong lòng không tránh khỏi nảy sinh buồn phiền.
Đương nhiên Diệp Thiên biết trong lòng cô nghĩ sao. Vì vậy anh cười nhẹ nói: "Từ hôm nay trở đi, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ chỉ ôm em ngủ."
“Hả? Vậy anh không lo cho họ nữa à?” Tần Liên Tâm lại thấy không nhẫn tâm. Cô cảm thấy vậy thì không được công bằng với họ.
“Lo chứ.” Diệp Thiên cười: “Anh ở chỗ họ xong, sau đó về với em. Như vậy thời gian chúng ta ở bên nhau không phải là nhiều hơn à?”
“Đúng là một cách hay.”
Tần Liên Tâm lại cười tươi như hoa. Nhưng ngay sau đó cô lại bĩu môi: "Vậy An Kỳ và Thần Diệp Hy, có khi nào sẽ không vui không. Sau này sẽ không thèm để ý em nữa."
“Tuyết Nhi yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.” Diệp Thiên cười khẳng định.
Thẩm An Ky chỉ chú trọng quá trình. Thần Diệp Hy vui vẻ thoải mái, không đến cũng không sao. Hoàng Phủ Thường thì cuồng con. Dương Tử Hi thì lại cuồng tu luyện. Tô Lạc Thiền đã quen cô độc một mình.
Diệp Thiên đều hiểu rõ bọn họ. Chỉ cần không lạnh nhạt với họ, họ sẽ không để tâm. Giang Ánh Tuyết thì càng không phải lo, cô ấy là fan hâm mộ điên cuồng. Chỉ cần hắn yêu cô ấy một chút, cô ấy đã vui mừng đến nhảy cẫng lên rồi.
Hơn nữa Tần Liên Tâm mới là vợ chính. Hắn thương cô hơn cũng không ai nói gì.
Như lúc hắn vừa trở về, liền ôm Tần Liên Tâm đi “yêu thương”. Tất cả đều vui vẻ cười nói, không ai phật lòng. Đổi lại là ôm cô khác, các cô còn lại sẽ không để yên như vậy.
Cho nên hắn tin rằng không ai nói ra nói vào nếu mỗi đêm hắn về ngủ với bà xã.
“Vậy chúng ta cứ thử một thời gian trước đã”. Tần Liên Tâm động lòng rồi. Nếu được như vậy, sau này hàng đêm cô đều được ngủ trong lòng của Diệp Thiên rồi. Thật là tốt biết bao.
“Được thôi…” Diệp Thiên không có ý kiến.
Tần Liên Tâm cười vui vẻ trở lại: “Nếu mà được như vậy, sau này em cũng không cần quản chặt anh. Nhưng mà anh cũng không thể cứ tự do thoải mái quá, vậy sẽ làm khổ cho đám người Thần Diệp Hy.”
Cô ấy vẫn là tốt với Thần Diệp Hy nhất. Ở Thiên Hoang mười năm, lại thêm mấy năm ở trái đất, đều do Thần Diệp Hy luôn bên cạnh bầu bạn với cô ấy, tình cảm đã thân như chị em ruột.
“Anh nhớ rồi.” Diệp Thiên gãi gãi lên sống mũi cao của cô.
Tần Liên Tâm lại cười khúc khích: “Vậy anh lại “yêu” em thêm chút nữa nào. Nửa năm không được gặp anh rồi, thật là nhớ muốn chết.”
“Ha ha…”
Diệp Trần cười đắc ý, sau đó chặn lấy miệng cô, bắt đầu “yêu” cô.
Khi hai người đi ra ngoài, trong đại sảnh cũng đã bày tiệc. Tất cả đều là người trong nhà, bố mẹ Diệp Thiên, bố mẹ Tần Liên Tâm và bố mẹ Thẩm An Kỳ.
Mỗi lần Diệp Thiên ra ngoài trở về, cả nhà lại tề tựu đông đủ, tổ chức một bữa tiệc rượu ăn mừng.
Mẹ của Diệp Thiên Dương Thu Thanh đang ôm Quả Quả trong lòng, chơi đùa vui vẻ.
Tô Lạc Thiền ở bên cạnh, thấy bà nội chơi đùa cùng cháu vui vẻ như vậy cũng thấy vui lây.
Chưa kể, cô ấy đã nhuộm tóc đen, bây giờ trông chẳng khác nào cô gái trẻ hai bảy hai tám tuổi. Cô đứng đó tỏa sáng vô cùng.
Con trai của Thẩm An Kỳ là bé Bình An cũng đã biết đi, biết gọi ba rồi. Do nhìn rất giống Diệp Thiên, nên rất được Diệp Diệu Hà cưng chiều, cứ ôm cậu mà dạy gọi ông bằng ba.
Đóa Đóa và Nữu Nữu thì đang cùng Bảo Bảo, Lạc Lạc chơi cưỡi hổ trắng.
Cả đại sảnh rộn rã tiếng cười nói, rộn ràng niềm vui và hạnh phúc.
“Tôn Thượng, gia đình mà ngài xây dựng, thực sự quá hoàn hảo.” Dương Đỉnh Thiên không nhịn được mà khen.
“Chắc vậy, haha…”
Diệp Thiên cười sảng khoái, trong lòng cũng cảm thấy rất tốt đẹp, rất hạnh phúc.
Lúc này Dương Thu Thanh nói: “Tiểu Thiên, mẹ và bố con thực không thích chuyện tu luyện, chỉ thích ẵm cháu thôi. Con mau mau cùng Tử Hi và Ánh Tuyết sinh thêm mấy đứa đi. Tốt nhất là con trai. Con nhìn ba con đi, thương Bình An biết bao!”
“Được rồi mẹ, mười tháng sau cho bố mẹ mỗi người ẵm một đứa.” Diệp Thiên vỗ ngực.
Dương Tử Hi và Giang Ánh Tuyết đỏ mặt cúi đầu.
“Ông nội bà nội thiên vị, ông bà đâu có thương con, thương anh Bảo với anh Lạc thôi à.”
Đóa Đóa cưỡi hổ trắng đến trước mặt Dương Thu Thanh, bĩu môi hờn mát.
“Thương chứ, sao lại không thương được. Bà nội thương Đóa Đóa nhất.” Dương Thu Thanh cười tươi như hoa cúc. Sau khi hôn lên má Đóa Đóa hai cái, Đóa Đóa mới chịu cười lên.
Khơi dậy một tràng cười sảng khoái.
Lúc này, bên ngoài vọng vào những âm thanh huyên náo.
Tất cả cùng nhìn ra, thì ra là Thú kim lân mắt xanh đang cõng mẹ con Hoàng Phủ Thường, còn có Lục La trở về.
“Diệp Thiên.”
Hoàng Phủ Thường nhìn thấy Diệp Thiên vội nhảy trên lưng thú xuống, cô dắt theo Hoàng Phủ Tư Thần chạy như bay tới: “Nghe nói anh trở về, em liền đưa Thần Nhi đến.”
“Bố.”
Hoàng Phủ Tư Thần đã khá hiểu chuyện, mỉm cười gọi bố.
“Mới không gặp nửa năm đã cao hơn nhiều rồi này!”
Diệp Thiên âu yếm xoa đầu Hoàng Phủ Tư Thần, lại vòng tay ôm cậu. Anh luôn cảm thấy mình nợ đứa trẻ này rất nhiều.
Anh lấy ra một hộp yêu đan thánh phẩm: “Quà bố tặng con này!”
“Cảm ơn bố.”
Hoàng Phủ Thường vui vẻ nhận lấy.
“Bố ơi, anh Bảo và anh Lạc đều không có quà này đâu.” Đóa Đóa cố ý nói để Hoàng Phủ Thường vui.
Quả nhiên, Hoàng Phủ Tư Thần vô cùng cảm động. Cậu lập tức lấy hộp yêu đan thánh phẩm ra chia cho Bảo Bảo và Lạc Lạc: “Hai anh, chúng ta chia nhau đi.”
“Em mọi khi đều ở ngoài, rất ít khi được gặp bố. Đây là quà bố bù đắp cho em, em nhất định phải nhận, nhớ dùng nó để tăng cường sức mạnh cho Bắc Lương.” Bảo Bảo rất hiểu chuyện mà nói.
“Vậy, em sẽ nhận vật này.” Hoàng Phủ Tư Thần có chút xấu hổ, giờ cậu mới biết bố đối với cậu rất tốt.
Lúc này, Dương Đỉnh Thiên đến sau lưng thú Kim lân mắt xanh, lấy tay vỗ mông nó một cái, lập tức phát ra một tiếng nổ lớn.
Thú Kim lân mắt xanh bực mình quay đầu lại, thoạt nhìn rồi kinh ngạc kêu lên: "Trời đậu, Lão Dương, sao anh lại ở đây?"
Con vật này ở trái đất lâu quá, cũng biết chửi người rồi.
“Ha ha…”
Dương Đỉnh Thiên cười nói: “Thú vật như mi mất tích lâu như vậy, tôn thượng cũng có thể tìm lại. Tôi và tôn Thượng chia cách không lâu, được tôn Thương tìm về cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Ha ha. Có bạn làm chung rồi…”
Thần thú Kim Lân mắt xanh rất vui khi gặp lại được bạn cũ, nên đã biến thành mèo lớn, nhảy lên vai của Dương Đỉnh Thiên làm rối tung mái tóc của anh ta. Xém chút nữa bị Dương Đỉnh Thiên bóp chết, khiến mọi người lại được một trận cười lớn.
“Hu hu, sư tỷ…”
Lục La nhìn thấy Dương Tử Hi thì liền chạy đến ôm cô mà khóc.
“Em còn tưởng sau này sẽ không còn gặp được sư tỷ nữa, lần này em cùng Tứ phu nhân đi Thiên Hoang, thay chị thắp hương cho sư tôn, cầu xin sư tôn bảo vệ chị bình an. Thật không ngờ vừa trở về thật sự đã gặp được sư tỷ. Hu hu…”
Dương Tử Hi vội an ủi cô.
“Thôi được rồi, mọi người đủ mặt cả rồi, tất cả ngồi xuống đi, bắt đầu khai tiệc nào.”
Diệp Thiên ra hiệu cho mọi người.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã yên vị, ăn uống vui vẻ, không khí náo nhiệt hẳn lên, còn sôi động hơn cả tiệc cưới.
Bữa tiệc kéo dài đến tận khuya mới kết thúc.
Sau đó Diệp Thiên và Dương Đỉnh Thiên, còn có Thú Kim lân mắt xanh, tay cắp một bình rược vào hông rồi bay lên nóc chính điện, tiếp tục uống.
“Đỉnh Thiên, sau khi tôi mất tích, Bắc Minh giáo của chúng ta khổ sở như thế nào?” Diệp Thiên hỏi.
“Haizz…”
Dương Đỉnh Thiên thở dài: “Sau khi tôn thượng rơi xuống, tổng đàn bị bảy vị tiên đế giẫm thành một bãi đất cháy. Toàn bộ lãnh đạo của tổng đàn, ba ngàn giai nhân của Tôn Thượng cùng tất cả cấm vệ quân, bị giết sạch, không còn một ai sống sót.”
“Sau khi nhận được tin tôn thượng bị rơi, tổng đàn thì bị phá hủy, thuộc hạ liền cùng Lâm Bá Thiên, Triệu Thương Thiên, Chu Kình Thiên liên hệ với người đứng đầu của những tinh cầu khác. Tất cả chúng tôi đều cho rằng tiếp theo bảy vị tiên đế sẽ ra tay với chúng tôi.”
"Vì vậy, chúng tôi đã chủ động tấn công các tinh thành do họ cai trị, thề rằng có chết cũng sẽ lột hết da của họ.”
"Nhưng xét cho cùng địch mạnh ta yếu. Trước khi tôi bị đánh tan pháp thân mà trốn vào thiên lộ, 136 tinh chủ thì đã chết 31 người, bị bắt 28 người và 24 người đầu hàng. Chu Kình Thiên cũng bị Minh Thiên tiên đế đánh nát thành từng mảnh, hồn phách thì bị giam lại. Vì vậy tôi học theo tôn Thượng, đem hồn của anh ta cùng với linh hồn của một số vị tiên vương, tướng thần, tạo ra một pháp bảo thần binh "
“Lâm Bá Thiên và Triệu Thương Thiên thì tôi không biết thế nào rồi. Trước khi tôi thoái khỏi thế giới tinh hà vũ trụ, bọn họ vẫn đang chiến đấu giết địch dũng cảm.
"Tóm lại, các địa điểm kinh doanh hàng trăm nghìn năm nay, tinh hoa tu luyện, nơi xây dựng quyền lực tối thượng đều đã bị phá hủy."
Nói đến đây, Dương Đỉnh Thiên không khỏi xót xa: "Khi đi, thuộc hạ mang theo 16.000 tiên vương. Khi tháo chạy, con số chết trận đã vượt hơn 10.000, số còn lại không mất tích thì cũng bị thương nặng.”
Anh ta không thể tiếp tục. đau khổ mà nhấp một ngụm rượu.
Thú Kim Lân mắt xanh cũng đang lau nước mắt ở bên cạnh.
Diệp Thiên sắc mặt chưa bao giờ ảm đạm như vậy.
Sau một hồi im lặng, hắn bóp chặt bình rượu và nghiến răng phát ra từng chữ:
"Khi tôi trở lại đỉnh phong, tôi quyết dùng nhuộm máu cả bầu trời của thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ. Tôi sẽ trả lại cho họ gấp trăm lần, gấp nghìn lần để trả thù cho tất cả những người lính đã chết trong cuộc chiến này.! "