Lúc này, chiến hạm số hiệu Âm Dương chạm đáy.
Ngụy Hoài giống như một con lười, nằm ở dưới đáy, nắm giữ vô số thần binh, giống như đang đào đất, đâm mạnh vào vòng pháp trận.
Bởi vì trận gió quá lớn, thổi vù vù, anh không nghe được tiếng nói chuyện trên mặt đất.
"Hừ, dừng lại cũng vô dụng, chỉ còn một đám hóa thần, xuống đây một tên tôi giết một tên, tôi muốn xem xem. Các người có năng lực gì mà đuổi tôi đi."
Ông một bên đâm một bên thì thầm trong miệng.
"Để cho anh điên cuồng, muốn giết chúng tôi, chờ tôi phá vỡ pháp trận, xem tôi giết anh thế nào!"
Đối với chuyện vừa rồi ông vẫn còn canh cánh trong lòng.
"Thả các người, sẽ gặp phiền phức, giết các người, có lẽ cũng sẽ có phiền phức, dù sao thì đều gặp phiền phức, không bằng giết các người, cũng phải mang tâm trạng xấu, cho dù cuối cùng cũng bị phiền chết, có thần tử sớm tuẫn táng. Tôi chết cũng không tiếc."
Nghĩ như vậy, tốc độ tay ông càng nhanh hơn.
Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ từ sau lưng ông vang lên: "Ngụy Hoài phải không, còn không mau khoanh tay chịu trói!"
Với uy thế này, Ngụy Hoài ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy một đợt khí mạnh mẽ bao phủ toàn thân. Làm ông trong nháy mắt hô hấp trở nên khó khăn.
"Không ổn! Có cao thủ!"
Trong lòng ông căng thẳng, lập tức xoay người lại nhìn, chỉ thấy hai gương mặt xa lạ xuất hiện trước mắt.
"Hai người là...?"
Ngụy Hoài nhíu máy yếu ớt hỏi.
"Hừ!"
Một trong hai người hừ một tiếng nói: “Ông thật to gan lớn mật, dám chiếm đoạt riêng tài sản của trạm trung chuyển, bị Âm Dương giáo thần tử phát hiện, lại còn muốn giết người diệt khẩu, còn không mau khoanh tay chịu trói, chịu sự xét xử của Thái thượng lão Tông tôi!"
"Cái gì!''
Ngụy Hoài nghe vậy kinh hãi.
Trong giây lát phát hiện, dường như còn một người khác đến đây, ác nhân Ngọc Long thần tử kiện trước, đi tố giác ông ta, bây giờ có người đến bắt ông ta rồi.
"Bây giờ chỉ sợ khó có thể tẩy rửa minh bạch, một khi bị bắt được, hậu quả thật sự nghiêm trọng, mình phải nắm chặt thời cơ quay về trạm trung chuyển, nơi đó nhiều người, sẽ có người làm chứng cho mình, nếu không mình có trăm cái miệng cũng không giải thích được."
Nghĩ như vậy, ông ta nhanh chân bỏ chạy.
"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy!'
Hai thầy trò Cơ Hữu Đạo, lấy ra dây trói tiên sớm đã chuẩn bị ném ra ngoài.
Giây tiếp theo!
Dây trói tiên như hai con rồng xanh, quấn quanh từ trái qua phải, nhanh chóng quấn lấy hàng trăm vòng quanh eo của Ngụy Hoài, rồi cả hai người dùng sức kéo mạnh.
"A!!"
Ngụy Hoài bị bắt bay ngược trở về, rất nhanh đã bị khống chế được, sau đó hai người nhìn nhau, mang theo Ngụy Hoài rời khỏi chiến hạm, áp giải ông ta lên số hiệu Tử Kim.
Lúc này, Ngọc Long thần tử đang du ngoạn trên số hiệu Tử Kim.
Nhưng nhìn thấy bị cáo Ngụy Hoài bị khống chế, trong lòng liền vui vẻ. Bật người chỉ vào Ngụy Hoài nói với Cơ Hữu Đạo: "Thái thượng trưởng lão, chính là tên cẩu tặc này cấu kết với người khác cùng nhau làm chuyện xấu, chiếm đoạt tài sản trạm trung chuyển làm của riêng, bị tôi phát hiện, muốn giết người diệt khẩu."
"Kẻ trộm này quả thật tội ác tày trời, xin Thái thượng trưởng lão đưa anh ta đi tử hình, vì hai vị thần tướng của tôi mà báo thù rửa hận!"
Ngụy Hoài nghe vậy, toàn thân run lên, lập tức thanh minh: "Tử Kim Tông thượng tiên, không phải như lời anh ta nói đâu, Ngụy Hoài tôi cẩn thận vì ba đại giáo làm việc, sao lại cùng với người khác làm chuyện xấu, chiếm đoạt tài sản trạm trung chuyển làm của riêng?"
Nói đến đây, ông ta bất bình căm hận chỉ về hướng Ngọc Long thần tử: "Chính là tên dâm tặc này thèm khát cơ thể con gái tôi, nhưng con gái tôi chướng mắt anh ta, đem thân mình cho người khác, anh ta liền muốn giết chết con gái tôi, tôi bất mãn với hành vi của anh ta, vì vậy đã trấn áp anh ta bằng cách nói tôi là đại tổng quản do giáo chủ của tam đại thần giáo bổ nhiệm, anh ta sợ hãi việc này truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho anh ta, liền muốn giết cha con tôi cùng mấy chục ngàn người trong trạm trung chuyển để diệt khẩu."
"May mắn người người đàn ông mà con gái tôi thích có trình độ cao, thực lực mạnh, đập tan âm mưu độc ác của anh ta, nếu không giờ phút này, tôi cũng con gái tôi, cùng với mấy chục hàng người trong trạm trung chuyển, đều bị bọn họ tàn sát gần hết rồi!"
"Mong rằng Tử Kim Tông thượng tiên minh xét, cho tôi một công đạo. Nghiêm trị bọn dâm tặc độc ác này!"
"Ông ngâm máu phun người!" Ngọc Long thần tử lúc này phản bác: "Bản cung chính là thần tử của Âm Dương Giáo, còn nhiều phụ nữ yêu thương nhớ nhung bản cung, bản cung sẽ vì một người phụ nữ, mà đau xót ra tay với mấy chục ngàn người, việc này nói ra ai sẽ tin chứ?"
"Hơn nữa, trạm trung chuyển có phần của Âm Dương giáo tôi, tôi làm như vậy, đối với tôi có lợi ích gì chứ?"
"Cho nên ông đừng ngụy biện nữa, bịa lý do hãm hại bản cung, cũng bịa lý do chính xác thực thế, lý do vớ vẩn như vậy, ông cảm thấy Thái thượng trưởng lão cùng chư vị tiên trưởng sẽ tin sao?"
"Giải thích này quả thực thật vớ vẩn.”
Rất nhiều lão nhân trên boong tàu đều lắc đầu tỏ vẻ không tin.
"Tử Kim Tông thượng tiên, nhưng sự thật chính là như thế ạ!"
Ngụy Hoài cực lực giải thích: "Không tin, các người có thể đến trạm trung chuyển, hỏi một chút mấy chục ngàn người trong trạm trung chuyển, liền biết tôi không phải đang nói dối."
Ngọc Long thần tử giật mình, vội vàng nói: "Thái thượng trưởng lão, ông ta là tổng quản của trạm trung chuyển, chắc chắn là đã bịa đặt xong lời đồn để muốn hãm hại tôi, xin ngài đừng tin lời ông ta nói, bị ông ta đánh lừa."
"Tên dâm tặc này nữa, đừng hòng lừa gạt thượng tiên, mấy chục ngàn người trạm trung chuyển, một câu của tôi, có thể làm cho bọn họ đều nhắm vào cậu sao? Cậu cũng quá xem trọng tôi rồi!" Ngụy Hoài hận không thể bóp chết anh ta.
"Hừ!" Ngọc Long thần tử hừ nói: "Có tiền có thể sai khiến quỷ ma, ông chiếm đoạt nhiều tài sản của trạm trung chuyển như vậy, hứa cho bọn họ một ít lợi ích, bọn họ sẽ không giúp ông hãm hại tôi?"
"Cậu…"
"Được rồi!"
Cơ Hữu Đạo cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người, nói: "Đưa Ngụy Hoài xuống tăng cường canh giữ, rồi cùng tôi đi đến trạm trung chuyển. Bắt kẻ xấu cấu kết cùng Ngụy Hoài làm chuyện xấu, sau đó đưa về Càn Khôn giáo, chịu xét xử của ba đại giáo liên kết!"
"Vâng!"
Ngụy Hoài lập tức bị áp giải xuống.
"Thái thượng trưởng lão, tên trộm này thật quá đáng hận, thật ra với danh vọng và địa vị của ngài, hoàn toàn có thể không cần xét xử ông ta, trực tiếp cho ông ta tử hình, báo thù cho hai vị thần tướng của giáo của tôi." Ngọc Long thần tử nói, anh ta nghĩ muốn kéo Cơ Hữu Đạo xuống nước, một khi Ngụy Hoài bị giết, cho dù Cơ Hữu Đạo đi đến trạm trung chuyển điều tra ra sự thật, cũng sẽ che giấu sự thật. Cùng anh quan hệ mật thiết.
Dù sao Ngụy Hoài chết rồi, sự thật truyền ra ngoài, chỉ sẽ mang lại phiền phức cho Cơ Hữu Đạo, không có lợi gì, anh tin là như vậy, Cơ Hữu Đạo sẽ không công bố sự thật với hậu thế.
"Ha ha..."
Cơ Hữu Đạo cười vuốt nhẹ bộ râu tiên: "Mặc dù tôi có khả năng cho ông ta tử hình, nhưng làm như vậy là lạm quyền, mong rằng Ngọc Long thần tử hiểu cho, tôi cũng không muốn mang tiếng lạm quyền, dù sao tôi cũng chỉ là một trưởng lão qua thời, không có thực quyền."
Ông ta đâu có ngốc, sẽ không đưa đao cho Ngọc Long thần tử đâu, tuy rằng ông ta cảm thấy lời nói của Ngọc Long thần tử có độ tin cậy hơn tám phần, lời nói của Ngụy Hoài độ tin cậy không đến hai phần, nhưng ông ta vẫn muốn đi trạm trung chuyển xem xem, rốt cuộc là hình hình gì, có thể làm cho Ngụy Hoài tức nước vỡ bờ, ngay cả thần tử của một trong ba vị chủ tử của Âm Dương thần giáo cũng dám giết.
"Vậy thì theo ý của Thái thượng trưởng lão!"
Ngọc Long thần tử còn có cách gì, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, dù sao bảo vệ mạng này là được, chẳng sợ tra ra chân tướng, tội trạng của anh ta cũng không đến mức chết.
Dù sao anh ta có ý định kia, nhưng không thành công, còn chuyện Ngụy Hoài đuổi giết anh ta, là chuyện không bàn cãi, kết quả cuối cùng là Ngụy Hoài tử hình còn anh ta vô tội.
Cho nên, anh ta một chút cũng không sợ hãi.
"Xuất phát đến trạm trung chuyển!"
Cơ Hữu Đạo hô một tiếng,
Hai chiếc chiến hạm vũ trụ, lập tức di chuyển về hướng trạm trung chuyển.
Lúc này, Diệp Thiên vừa mới quay về trạm trung chuyển.
Nhìn thấy Diệp Thiên trở về, Ngụy Ánh liền không kiềm chế được niềm vui trong lòng, chạy về hướng Diệp Thiên, nhào vào lòng ngực anh, tình cảm nói: "Cậu Diệp đi chuyến này làm em lo lắng sắp chết rồi. Chỉ sợ anh có chuyện gì không hay xảy ra, em đây liền..."
Diệp Thiên cũng có nhược điểm, chính là không chịu nổi vẻ dịu dàng vô hạn của phụ nữ, Ngụy Ánh lúc này, giống như một con mèo nhỏ dịu dàng, Diệp Thiên đối với cái này chút sức kháng cự đều không có. Liền trìu mến vuốt ve phía sau lưng cô nói: "Không phải tôi đã bình an trở về rồi sao?"
"Mà em đã sửa sang khuê phòng lại tốt chưa, bây giờ tôi đang có sự thôi thúc muốn yêu thương em một chút đây này."
Ngụy Ánh nghe vậy, mặt cười đỏ thành trời chiều phía tây, toàn thân đều nóng bỏng, dịu dàng nói: "Vốn định đổi chăn một chút rồi nhưng vì lo lắng cho anh nên đã quên thay, nếu anh không vội thì có thể chờ Ngụy Ánh một chút để đi đổi, nếu vội quá thì…”
"Không cần đổi đâu, không cần đổi…”
Diệp Thiên ngắt lời Ngụy Ánh, lập tức ôm cô ta như kiểu công chúa: "Lò đan tôi cũng không ngại bẩn. Làm sao lại chê khuê phòng của em bẩn, chúng ta cứ đi thôi, em chỉ đường cho tôi."
Ngụy Ánh che miệng cười.
Nhìn trộm thấy dáng vẻ nôn nóng của anh, cô ta liền biết bản thân thân vẫn còn làm cho anh hứng thú.
Vì vậy mà trong lòng cô ta giờ đây đang ngọt ngào tựa như ăn mật.
Nhưng vào lúc này, một đám người lại xông đến.
"Cậu Diệp, Tam trưởng lão của Âm Dương giáo đâu?"
"Cậu Diệp, cậu đánh chết Tam trưởng lão, hay là để ông ta chạy thoát rồi?"
"Cậu Diệp, có phải chúng tôi hoàn toàn an toàn rồi không?"
Diệp Thiên không có thời gian nói nhảm với bọn họ, liền nói: "Tam trưởng lão kia, đã bị tôi làm thịt rồi, các người hoàn toàn an toàn."
"Ồ ồ ồ!”
Toàn bộ hoan hô nhảy nhót,
"Thật tốt quá, cuối cùng cũng an toàn."
"Cậu Diệp lợi hại quá, tuổi còn trẻ, ngay cả Tam trưởng lão của Âm Dương giáo cũng giết chết được, cậu quả thực là ngôi sao trong tứ đại tinh vực, là thiên tài ngàn năm khó gặp!"
"Để bọn họ muốn giết chúng ta, hiện tại bản thân lại bị giết, thư thái quá!Ha ha!''
Lúc này La Bình chạy tới, nói: "Đạo hữu Diệp, Ngọc Long thần tử kia đang chạy về hướng Tử Kim Tinh, anh có muốn bắt anh ta lại rồi xử anh ta không?"
"Không sao cả."
Diệp Thiên nói: "Tôi dự định đi qua Tử Tiêu Tinh, với tốc độ của chúng, để bọn họ chạy năm ngày, tôi cũng có thể đuổi kịp và tiêu diệt bọn họ trước khi đến Tử Tiêu Tinh."
"Đạo hữu La, giúp tôi hỏi mọi người một chút, còn tiên dược mà tôi cần hay không, nếu có, nhờ bọn họ chờ, chốc lát tôi sẽ đi qua mua của họ với số tiền lớn."
Nói xong, Diệp Thiên liền hỏi Ngụy Ánh: "Khuê phòng của em ở đâu?"
Ngụy Ánh phía sau đã muốn chìm đắm, làm sao còn nghĩ đến bố cô ta, liền chỉ về một cái phòng hướng Trích Tinh Lầu, nói: "Ngay kia."
Diệp Thiên lúc này nhảy dựng lên, ôm Ngụy Ánh bay về hướng phòng kia.
"Ha ha ha!"
Toàn bộ đều là tiếng cười vui vẻ.
"Cô Ngụy đây phải hạnh phúc nha!"
Một trận cười to vừa qua, liền có người hỏi La Bình, cậu Diệp cần tiên dược gì, La Bình đã đọc tên tất cả tiên dược mà Diệp Thiên cần.
"Hoa sen đen tôi có!"
"Thủy Thần Châu tôi có!"
"Tử Kim Chi tôi có!"
Nhưng ngay lúc này, có người sợ hãi hét lên: "Mẹ ơi! Các người xem! Số hiệu Âm Dương quay lại rồi! Ngụy tổng quản không thấy đâu! Có thêm số hiệu Tử Kim! Đây là Ngọc Long thần tử đem binh đến trả thù cậu Diệp sao?"