Trên thực tế, lúc lôi kiếp thứ bảy năm đánh đến, khi hơn vạn tu sĩ tiến đến công kích, Diệp Thiên nghĩ chính mình đã xong đời rồi.
Dù sao mức độ nguy hiểm của lần này cao hơn nhiều lần so với ngàn năm trước khi anh rơi xuống thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ.
Khi đó, chỉ có bảy người tiến đến tấn công anh, hơn nữa tu vi của họ còn không đuổi kịp anh. Mà lần này hơn vạn người tiến đến tấn công anh, đều là những người có tu vi cao hơn anh.
Nếu như lúc xuất hiện lôi kiếp thứ bảy năm, bọn họ liền toàn lực công kích anh, như vậy anh hoàn toàn không thể chịu đựng đến phút cuối.
Bởi vì khi lôi kiếp thứ tám mươi chấm dứt, bọn họ tiến đến công kích, không chỉ đánh tan nát tiên phẩm pháp bảo trên người anh, còn đánh tan xiềng xích thân đạo áp lên người anh, làm tầng phòng ngự trên người anh tan hết. Chỉ còn lại đạo thể này là tầng phòng ngự cuối cùng.
Nếu không phải thiên kiếp chấm dứt, anh đánh vào cảnh giới thành công, cứ liên tiếp bị tấn công hung ác như vậy, chắc chắn anh đã tan tành. Như vậy khi một đạo lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, đã không còn phòng ngự của thân thể, thần hồn còn bị thiên kiếp công kích, mặc dù không thể chết, tu vi cũng sẽ tan hết.
Như vậy thần hồn của anh lại bay đi tiếp, phải đến khi tìm được thân thể thích hợp mới có thể sống lại lần nữa.
Cũng thật may mắn, những người này đều có ý xấu, nhưng lại cho anh đủ thời gian, thành công vượt qua lôi kiếp, tiến vào Chân tiên cảnh Hợp Đạo.
Nếu không cái chết là không tránh được với anh rồi.
Ngàn năm trước, bảy vị tiên đế hợp tác với nhau đối phó anh, tuy rằng tu vi không cao bằng anh, nhưng vẫn là thiên thời địa lợi nhân hòa, ở đạo lôi kiếp thứ mười tấn công anh, đánh tới lôi kiếp ba trăm năm mới làm cho anh biến mất khỏi tiên giới.
Bởi vì bọn họ mạnh mẽ tấn công, tất cả pháp bảo phòng ngự trên người anh đều bị đánh nát. Gông xiềng pháp cũng bị công phá, đạo thể cũng bị thiên kiếp dưới sự điều khiển của họ đánh nát, chỉ còn mảnh thần hồn không thể phòng ngự, chịu một đạo lôi kiếp đánh liền tiêu luôn.
Nếu lần này những người này đoàn kết giống những người lần trước, chỉ trong vòng hai đạo lôi kiếp đủ cho anh tan xác rồi.
Dù sao đối thủ lần này cũng cường đại hơn nhiều so với lần trước.
Ít nhất lúc độ kiếp vừa rồi mà nói là cực kì mạnh với anh, mà dù anh không phải đang trong độ kiếp, bọn họ cũng dễ dàng đánh bại anh, làm cho anh tan xương nát thịt.
Thật may mắn!
Thực sự rất may mắn!
Thế nên Diệp Thiên rất vui vẻ nở nụ cười.
Trái tim vẫn trong trạng thái hưng phấn vì chiến thắng mà không thể bình tĩnh được.
"Cái gì! Diệp Bắc Minh?"
Nghe thấy Diệp Thiên tự xưng mình là Diệp Bắc Minh, tất cả mấy vạn tu sĩ ở đây không nhịn được mà run rẩy.
Là người mấy vạn năm trước kia, một ngụm nước miếng phun chết Hắc Phong lão yêu, ở Tiên Thổ dựng lên lá cờ hành y cứu tế, một lần chơi hết toàn bộ thiên chi kiêu nữ trên tiên giới, ngay cả gia chủ phu nhân trong tiên nhân thế gia cũng chơi qua, ngay cả phu nhân của tông chủ Kim Hà Tông- Khâu Thụy Đào anh cũng thử, có thể nói là danh tiếng vô cùng thối nát. Vô số nữ nhân nhớ thương anh đến chết đi sống lại, vô số nam nhân hận anh đến muốn uống máu, róc thịt, khảm xương. Đây là tên Diệp Bắc Minh đó sao?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện câu hỏi này.
Mà lúc này, mây đen tan hết, đất trời sáng trong, chỉ thấy trên bầu trời, một bóng người to lớn cao đến sáu ngàn sáu trăm trượng đứng ở đấy.
Rõ ràng chính là Diệp Thiên!
Mà sau lưng Diệp Thiên, còn xuất hiện bóng ảnh màu vàng quang lóng lánh, cao hơn pháp thân của anh một cái đầu, cái bóng ảnh này giống như đúc diện mạo của Diệp Thiên, hai mắt khép hờ, trên đầu phát ra một vầng ánh sáng rực rỡ, trông cực kì uy nghiêm.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, bên dưới lại một trận sôi trào.
"Má ơi! Pháp thân này cũng quá cao đi! So với pháp thân bốn ngàn tám trăm trượng của chúng ta ước chừng phải cao hơn một ngàn tám trăm trượng!"
“Hư ảnh phát sáng ở phía sau cậu ta là gì? Vì sao phía sau pháp thân của chúng ta không có hư ảnh này, trông kinh người quá!”
“Thực sự là Chân tiên sao? Sao lại có bộ dạng đáng sợ như vậy? Chúng ta đánh thắng cậu ta nữa không?”
". . . . . ."
Tất cả mọi người đều bị kinh sợ rồi.
Ngay cả giáo chủ ma giáo, cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt hiện lên vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ đánh nhau với Tiên Thổ ngàn năm, chưa từng gặp được Chân tiên nào có bộ dạng uy nghiêm đáng sợ đến vậy, sau khi nhìn thấy, không khỏi đều bị dọa sợ.
"Trời ơi! Pháp thân của thầy cao quá, đây là dạng Chân tiên gì vậy?"
Trương Diên Niên thì sợ đến ngây người!
Trong mắt đều là vẻ khiếp sợ, rung động, sùng bái, sợ hãi.
"Thật tốt quá! Diệp Thiên không chết! Hóa thành Chân tiên thật đẹp trai quá! Đây là Chân tiên đẹp nhất mà tôi nhìn thấy!
Giang Ánh Tuyết không hôn mê, lúc này không nhịn được kích động mà kêu lên.
Giây tiếp theo!
Cô ấy liền chạy nhanh đến bên Đóa Đóa và Tô Lạc Thiền được đệ tử Huyền Băng Cung đỡ bên cạnh, gọi một tiếng.
"Cái gì! Ba còn sống?"
"Cái gì! Diệp Thiên còn sống?"
Lúc Đóa Đóa và Tô Lạc Thiền bị gọi tỉnh, dường như cùng lúc xuất hiện câu hỏi như vậy, liền quay đầu nhìn lại.
"Oa!"
Đóa Đóa lập tức đứng dậy, trên mặt lộ vẻ vui sướng, vui vẻ nhảy cẫng lên hô
"Ba em lại biến thành đẹp trai như vậy, áp lực mẹ lại lớn hơn rồi, nhất định có nhiều cô gái bị ba làm cho điên đảo."
Tô Lạc Thiên cũng bất ngờ che miệng lại, trong mắt lộ ra đều là tình cảm say đắm.
"Đóa Đóa nói đúng. Ba con thật đẹp trai."
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Diệp Thiên lộ ra pháp thân, trước khi Diệp Thiên chưa bao giờ lộ ra pháp thân, ít nhất trong lúc cô ta nhìn thấy vẫn chưa từng lộ ra pháp thân, giờ mới biết được thì ra pháp thân của Diệp Thiên mê người như vậy, khí phách như vậy, uy nghiêm, đẹp đến như vậy!
"Diệp Bắc Minh, cậu cậu cậu. . . Bóng ảnh phía sau cậu là cái gì vậy?"
Lúc này, Khâu Thụy Đào vẻ mặt yếu ớt hỏi, vẻ mặt như một đứa trẻ tò mò.
"Ha ha!"
Diệp Thiên cười sảng khoái một tiếng, vừa mới trở thành Chân tiên, tâm trạng của anh cũng rất tốt, liền cho bọn họ hiểu biết chút ít vậy: "Ba cảnh giới Luyện khí, Thông linh, Thần hải chỉ có thân thể, là tu sĩ sơ cấp; ba cảnh giới Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần có được pháp thân là tu sĩ trung cấp; ba cảnh giới Hợp đạo, Thiên huyền, Độ kiếp; có được pháp thân và pháp tướng, là tu sĩ cao cấp."
"Cái thứ giống bóng ảnh phía sau tôi là pháp tướng. Tiến có thể tấn công, lui có thể phòng ngự, tương đương với hai tôi."
"Chính là nguyên thần xuất khiếu?" Lý Tu Nhiên hỏi.
"Đúng, cũng không đúng." Diệp Thiên nói:
"Có thể cho là nguyên thần xuất khiếu, từ một thành hai. Nhưng nguyên thần xuất khiếu sẽ làm tu vi của bản thân giảm đi, nhưng pháp tướng lại không như vậy, nó ở đằng sau tôi, và cũng không ở sau tôi. Sức mạnh của tôi và nó không giảm đi, bởi vì trong cơ thể tôi còn có nguyên thần, đây chính là pháp tướng sau khi tôi trở thành tiên thôi."
"Chúng tôi đây cũng là Chân tiên nhưng sao lại không có pháp tướng?" Tông chủ Kim Đỉnh Tông hỏi.
Diệp Thiên cười cười: "Bởi vì các người không đủ tư cách là Chân tiên."
Tu tiên đạo chính thống, trụ cột là cực phẩm kim đan, sau khi trở thành Chân tiên, có thể hiện ra pháp tướng, là Chân tiên có tu vi cao cấp nhất.
Còn như Chân tiên ở Tiên Thổ, người tu luyện không phải là đạo Nho chính thống thuần khiết, trụ cột cũng không phải kim đan, vì vậy không thể hiện ra pháp tướng.
"Thúi lắm!" Tông chủ Kim Thánh Tông nhảy ra: "Nói như là cậu có tư cách trở thành Chân tiên thật sự vậy, tôi thấy cậu là tu ma công, trở thành nửa tiên nửa ma, cho nên phía sau cậu mới có hư ảnh giống như ma đầu vậy, chẳng qua hư ảnh của ma đầu toàn thân màu đen giống trâu, của cậu là màu vàng thôi."
"Về phần cậu có pháp thân cao lớn, cũng vì cậu có thuộc tính ma đầu, dù sao nói đạo cao một thước, quỷ cao một trượng, cậu là nửa tiên nửa ma, pháp thân cao chút cũng là bình thường."
"Như vậy thì đã sao? Ma giới chúng tôi cũng không sợ, hai mươi vạn bị chúng tôi giết giờ còn không đến mười người, còn sợ gì cái kẻ nửa tiên nửa ma như cậu."
"Đúng vậy."
Lý Tu Nhiên bước ra nói: "Trước tiên nói mình là Diệp Bắc Minh, còn nói một đống thứ dọa sợ chúng tôi, còn nói chúng tôi không đủ tư cách làm Chân tiên, cậu cho rằng chúng tôi sẽ coi cậu đủ tư cách làm Chân tiên, bị cậu dọa sợ, sau đó tìm cơ hội bỏ chạy, giữ được cho mình cái mạng đúng không?"
"Cậu mơ đẹp quá, cậu chỉ là một kẻ nửa tiên nửa ma giả mạo Diệp Bắc Minh, chúng tôi không sợ cậu đâu."
"Đúng. Chúng tôi không sợ cậu đâu."
Mấy vạn người ồn ào.
"Một bầy kiến ngu dốt không biết vũ trụ rộng lớn bao nhiêu, tiên nhân chân chính có sức mạnh bao nhiêu."
Diệp Thiên lắc lắc đầu, sắc mặt đột nhiên giận dữ.
Chỉ một giây sau, quanh người anh hiện lên một tầng ánh sáng vàng nhạt, mạnh hơn trăm vạn lần sóng xung kích đạn hạt nhân nổ ra.
Ngay lúc đó!
Rầm rầm oanh!!!
Lúc mọi người không kịp phản ứng, toàn bộ tu sĩ bên dưới đều bị nổ thành thịt vụn, ngay cả thần hồn đều bị tách ra.
Chân tiên giận dữ giết trăm vạn người.
Trong giây phút đó, mấy vạn tu sĩ ban đầu chỉ còn lại ít ỏi hơn trăm Chân tiên.