Dương Tử Hi: "..."
Vốn dĩ hợp tác với Diệp Thiên khá vui vẻ, kết quả anh đột nhiên phun ra một câu vợ chồng đồng lòng, khiến tâm trạng cô ta chớp mắt không còn vui vẻ nữa.
Tên đàn ông này đúng là đê tiện!
Lúc nào cũng cợt nhả với cô ta để làm gì?
Nếu bây giờ đang không tiện trở mặt với anh, cô ta thật sự muốn điều khiển quái vật đầu bò cho Diệp Thiên một nhát đinh ba, để anh trở thành nô lệ của cô ta, nghe mệnh lệnh của cô ta, đến lúc đó phải dạy dỗ anh cho đàng hoàng mới được.
Làm gì có thứ đàn ông vô liêm sỉ như vậy!
Cô ta chỉ cảm thấy đặc biệt chán ghét.
"Ba, chị gái áo tím còn chưa đồng ý lấy ba, sao lại trực tiếp gọi là vợ chồng rồi?"
Đóa Đóa cũng tỏ vẻ không hiểu.
"Cô ấy đồng ý hay không đồng ý không quan trọng, quan trọng là mẹ con đồng ý là được rồi. Lúc đến Tiên Thổ mẹ con đã nói rồi, nếu Dương Tử Hi chưa chết, hãy đưa cô ấy về nhà. Từ giây phút đó, Dương Tử Hi chính là mẹ kế của con rồi."
Diệp Thiên vừa nói vừa xoa đầu Đóa Đóa, cười cười.
Bây giờ anh phát hiện ra Dương Tử Hi đã trở nên càng cuốn hút hơn trước, thế nên anh cực kỳ muốn chinh phục cô ta, anh không tin có người phụ nữ nào mà Diệp Bắc Minh anh không thể chinh phục.
"Ơ..."
Đóa Đóa lè lưỡi.
"Nếu người ta không đồng ý thì sao?"
Giang Ánh Tuyết đảo mắt, tựa hồ muốn mắng Diệp Thiên không biết xấu hổ.
"Nếu là cô, cô có đồng ý không?"
Diệp Thiên hỏi ngược lại.
"Tôi..." Giang Ánh Tuyết thoáng chốc không nói nên lời.
Tất nhiên là cô ấy đồng ý, nhưng Diệp Thiên chỉ đang lấy ví dụ, khiến cô ấy cảm thấy có chút thất vọng.
"Thầy ơi! Con không thể chịu đựng được nữa!"
Lúc này, tiếng hét của Trương Diên Niên truyền đến.
Vốn dĩ thực lực của anh ta không bằng Lưu Thiên Sơn, hơn nữa còn chưa hồi phục trạng thái hoàn toàn, lại càng không phải là đối thủ của Lưu Thiên Sơn, chỉ cần ba chiêu ngắn ngủi, anh ta đã không thể chống đỡ được đòn tấn công dữ dội từ Lưu Thiên Sơn.
Chu Thiên Hạc lại càng không cần bàn tới.
Bị bao vây bởi mấy tu sĩ của Vương Hiếu Hiền, mạng sống của ông ta đã chỉ còn đường tơ kẽ tóc.
Thấy thế, Diệp Thiên không cần suy nghĩ, lập tức điều khiển Hắc Liên Đoạt Mệnh, bay đến chống đỡ đám người Vương Hiếu Hiền trên không, ánh sáng màu cam bao phủ khắp nơi. Ngoại trừ anh, Đóa Đóa và Giang Ánh Tuyết, tất cả mọi người đều bị bao phủ dưới Hắc Liên.
"A!!!"
Trong khoảnh khắc, một tiếng hét thảm thiết vang vọng giữa đất trời.
Mà lúc này, cách đó ngàn dặm xa xôi.
Một mỹ nữ tuyệt sắc tóc bạc như thác nước, toàn thân mặc áo trắng, dẫn đầu mấy chục mỹ nữ vô cùng xinh đẹp đang cầm kiếm chậm rãi tiến lên.
Đột nhiên!
Mỹ nữ tuyệt sắc tóc bạc kia dừng lại, giơ tay ngăn cản mọi người tiến lên, nói:
"Có động tĩnh!"
Đám nữ tử lắng tai nghe.
Quả nhiên!
Nghe thấy những tiếng la hét thảm thiết dày đặc.
Thính giác của tu sĩ vô cùng nhạy bén, vả lại tiếng la hét rất lớn, dù cho cách xa ngàn dặm, những tu sĩ với tu vi cao vẫn có thể nghe thấy.
"Cung chủ, nghe âm thanh kia, hình như là ở hướng đó!"
Một cô gái chỉ về một hướng, nói.
"Ừm."
Mỹ nữ tuyệt sắc tóc bạc được gọi là cung chủ gật gật đầu, nói: "Theo sát tôi, chúng ta qua đó xem có ai gặp phải ác ma không."
"Vâng!"
Nhóm nữ tử dõng dạc trả lời.
Chẳng mấy chốc, hơn hai mươi cô gái bám sát mỹ nữ tuyệt sắc tóc bạc chậm rãi tiến về phía trước, không dám bay nhanh.
......
Lại nói về Diệp Thiên.
Sau khi anh điều khiển Hắc Liên Đoạt Mệnh, ngoại trừ ba người phía anh, tất cả mọi người, bao gồm cả Dương Tử Hi, đều bị bao phủ dưới Hắc Liên.
Ngoại trừ Dương Tử Hi có quái vật đầu bò bảo vệ, không bị ánh sáng màu cam xuyên qua cơ thể, những người còn lại đều bị Hắc Liên Đoạt Mệnh tấn công bất ngờ, bị ánh sáng màu cam xuyên thủng, bao gồm cả Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc.
Sức mạnh của ánh sáng màu cam vô cùng đáng sợ, đạo thể và pháp bảo bảo vệ cơ thể của họ hoàn toàn không thể chống đỡ nổi trước uy lực của ánh sáng màu cam.
Ngay cả khi giải phóng canh khí, dùng toàn lực chống đỡ, cũng không thể chịu đựng được lâu.
Đương nhiên, tu vi của Diệp Thiên có hạn, anh vẫn chưa thể sử dụng được uy lực mạnh nhất. Nếu trên người họ có mang pháp bảo tiên phẩm phòng ngự, vẫn có thể chịu được đòn tấn công từ ánh sáng màu cam.
Nhưng mà!
So với pháp bảo tiên phẩm loại tấn công và thần binh tiên phẩm, pháp bảo tiên phẩm phòng ngự khó chế tạo hơn nhiều. Vì vậy, mặc dù Tiên Thổ có rất nhiều thần binh pháp bảo tiên phẩm, nhưng pháp bảo bảo vệ kiểu phòng ngự lại cực kỳ ít. Ít nhất là trên người họ đều không có, chỉ mang theo pháp bảo phòng ngự thần phẩm.
Do đó, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng màu cam, pháp bảo phòng ngự thần phẩm giống như một lớp màng mỏng, căn bản không thể nào chịu được bị "laser" chiếu rọi.
Về phần đạo thể của họ, mặc dù là lục trọng, nhưng thực tế, phòng ngự vẫn không bằng phòng ngự của Diệp Thiên chỉ có đạo thể ngũ trọng, thế nên cũng không thể chống đỡ được.
Thế mới dẫn đến việc tất cả mọi người bị đâm xuyên qua da thịt gần như ngay lập tức.
Tất nhiên, họ không có một chút phòng bị nào cả.
Nếu không, nếu họ có đề phòng từ trước, pháp bảo phòng ngự thần phẩm trên người họ vẫn có thể chống đỡ được một hai giây, như thế cũng đủ để họ thoát khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng màu cam rồi.
Chỉ đáng tiếc, họ hoàn toàn nhập tâm vào cuộc chiến, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để trốn thoát.
Lúc này, mặc dù Dương Tử Hi đã có quái vật đầu bò bảo vệ, không bị ánh sáng màu cam làm cho bị thương, nhưng dưới sự chiếu rọi của ánh sáng màu cam, ma khí trên người quái vật đầu bò cũng dần dần yếu đi.
Điều này khiến Dương Tử Hi vô cùng kinh ngạc, lập tức cùng quái vật đầu bò thoát khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng màu cam.
Sau đó, cô ta lập tức khởi động thần niệm để điều khiển Hắc Liên Đoạt Mệnh, để Hắc Liên xoay tròn và bóp chết tất cả mọi người dưới Hắc Liên.
"Không ổn rồi!"
Diệp Thiên đột nhiên phát hiện được một ý thức khác chui vào trong Hắc Liên Đoạt Mệnh, đẩy ý thức của anh ra ngoài. Không cần nghĩ anh cũng biết là Dương Tử Hi muốn một lần diệt gọn tất cả mọi người dưới Hắc Liên.
Nhưng dưới Hắc Liên còn có Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc, làm sao anh có thể để Dương Tử Hi làm như vậy?
Thế là anh kiên trì giữ lấy thần niệm, không để bị đẩy ra ngoài, nhưng dần dần cũng bị thần niệm của Dương Tử Hi đẩy ra.
Điều này khiến Diệp Thiên nổi giận, liền hét lên:
"Em đừng làm loạn nữa được không, chờ anh thả người của anh ra, em hẵng khống chế Hắc Liên bóp chết những kẻ địch còn lại, có được không hả?"
"Không được! Tất cả đều phải chết!"
Dương Tử Hi đáp lại một cách dứt khoát, giọng điệu khiến người ta không thể chất vấn.
Cô ta không chỉ muốn những người này chết, đợi sau khi giải quyết xong những người này, cô ta còn muốn Diệp Thiên chết, đúng là “qua cầu rút ván” điển hình.
Bởi vì trong thế giới của yêu ma không có bạn bè, chỉ có kẻ thù, ai không phải người trong tộc của tôi thì đã gặp ắt phải giết, đã giết ắt phải chết, tuyệt đối không được chùn tay, càng không thể thương xót.
Đây chính là bản chất của ma quỷ.
"Mẹ kiếp..."
Diệp Thiên suýt thì tức chết, nếu cô ta không làm loạn thì lúc này anh đã thả Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc ra rồi.
Kết quả, cô ta vừa gây rắc rối, anh không những không khống chế được Hắc Liên Đoạt Mệnh, mà còn dần dần mất quyền khống chế vào tay Dương Tử Hi.
Một khi quyền khống chế Hắc Liên rơi vào tay Dương Tử Hi, Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc chắc chắn phải chết.
Anh muốn đổi thần chú, không cho Dương Tử Hi sử dụng nữa, nhưng hiển nhiên thời gian không đủ cho phép anh đổi thần chú nữa rồi.
"Chị gái áo tím, chị đừng làm loạn, nghe lời ba em đi có được không?"
Đóa Đóa nhận ra Diệp Thiên đang đau đầu, liền quay sang hét lớn với Dương Tử Hi.
"Ai là chị của cô, câm miệng đi!"
Dương Tử Hi không chừa chút mặt mũi nào cho Đóa Đóa.
"Nhưng chị chính là chị gái áo tím của em mà."
Đóa Đóa nói: "Ba và em đến tìm chị, chính là muốn đưa chị về nhà. Đến lúc đó chị chính là mẹ Tử Hi của em rồi. Nghe lời ba em đi, đừng làm loạn nữa có được không?"
"Còn nói nữa là tôi giết cô đấy!"
Dương Tử trừng mắt thịnh nộ, làm Đóa Đóa hoảng sợ không thôi.
"Đóa Đóa đừng sợ, có ba ở đây, phiền chết cô ấy."
Diệp Thiên nói, anh thấy Dương Tử Hi bị làm phiền, thần niệm đang đẩy anh ra cũng không còn ác liệt như trước nữa.
Chờ đến lúc cô ta bị làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, tập trung toàn bộ tinh lực để đẩy thần niệm của anh ra, đến lúc đó, anh sẽ giáng cho cô ta một đòn, đẩy cô ta nằm ra không thể đứng dậy, đợi sau khi thả Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc ra thì bóp chết tất cả những người còn lại, rồi bắt cô ta mang đi.
Như thế không chỉ có được Cửu Thái Thiên Chi, mà còn bắt được một ma nữ gợi cảm quyến rũ, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Có Diệp Thiên chống lưng, Đóa Đóa liền tràn đầy tự tin, tiếp tục nói: "Chị gái áo tím, trước đây chị đối xử với Đóa Đóa rất tốt mà. Chị còn liều mình mạo hiểm cứu Đóa Đóa, chị quên rồi sao?"
"Chị cứu Đóa Đóa, đưa Đóa Đóa về nhà. Đóa Đóa phát hiện mẹ và mẹ kế đều biến mất rồi, chị còn giúp Đóa Đóa đi tìm, chị quên rồi sao?”
"Chị gái áo tím, chị bình tĩnh lại đi, suy nghĩ thật kỹ những chuyện trước đây, có được không?"
"..."
Dương Tử Hi chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, lập tức khống chế quái vật đầu bò cho Đóa Đóa một nhát đinh ba, nhưng có Diệp Thiên ở đó, lập tức ôm Đóa Đóa tránh qua một bên.
"Chị gái áo tím, không ngờ chị lại trở nên hung dữ như vậy, nhưng Đóa Đóa biết đó không phải là chị thật sự. Nếu thật sự là chị, nhất định sẽ không đối xử với Đóa Đóa hung dữ như vậy, đúng không?"
"..."
Đóa Đóa tiếp tục ríu rít không ngừng.
Dương Tử Hi rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, cô ta thu lại quái vật đầu bò, dồn toàn bộ sức lực và tinh thần đẩy thần niệm của Diệp Thiên ra ngoài.
Diệp Thiên nhìn thấy cơ hội đã đến.
Lập tức bắt tay làm ấn giáng ma bắn ra, tấn công bất ngờ Dương Tử Hi đang không hề đề phòng.
Rầm!
Diệp Thiên nặng nề in một dấu giáng ma ấn lên chính giữa ngực của Dương Tử Hi.
"A!!!"
Cô ta hét lên thảm thiết, bay ngược ra ngoài, va vào vách đá, làm toàn bộ vách đá đổ sập, cô ta ngã xuống đất, miệng nôn ra máu, đến đứng dậy cũng rất khó khăn.
Thấy thế, Diệp Thiên không khỏi bật cười lớn.
"Ha ha ha!!! Ai bảo em không nghe lời, cứ đối đầu với anh, lần này đã sướng chưa?"
“Ha ha ha!!!”