“Tên dâm dê! Tao muốn giết mày! Tao sẽ băm mày cho chó ăn!”
Đóa Đóa tức đến điên người, từ nhỏ đã quen nuông chiều, được ba mẹ cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, không ai dám đối xử thô lỗ với cô như vậy, cô làm sao có thể tha thứ được chứ?
Hơn nữa Giang Ánh Tuyết bị trúng thuốc, đau khổ chịu đựng, cô càng thêm nổi đoá, hận không thể chém Vương Tuấn Kiệt thành từng mảnh.
Ngay lập tức, cô giơ tay phải lên, gọi ra một thần binh cực phẩm, nhảy lên, đạp mũi chân lên bàn một cái. Hai tay cầm kiếm, hung hăng chém về phía Vương Tuấn Kiệt.
“Hử?”
Vương Tuấn Kiệt thấy thế thì lông mày nhíu chặt.
“Không ngờ lại là một nguyên anh!”
Có thể khống chế được cực phẩm thần binh thì kém nhất cũng là Nguyên Anh Cảnh.
Mà trước đó anh ta cũng không nhìn ra Đóa Đóa là Nguyên Anh mà lại cho rằng Đóa Đóa cũng không có bao nhiêu tu vi, thậm chí còn không đạt tới Kim Đan Cảnh, khí trận rất yếu.
Khi Đóa Đóa xuất tu vi ra, anh ta hơi ngạc nhiên một chút.
Nhưng chỉ là hơi kinh ngạc một chút mà thôi, anh ta cũng là Nguyên Anh, còn là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, đối mặt với một Nguyên Anh, anh ta không sợ.
Anh ta không tin điều đó. Đóa Đóa là một nguyên anh được biến thành từ cực phẩm kim đan, càng không tin tu vi của Đoá Đoá có thể đạt tới Nguyên Anh viên mãn.
Vì vậy, đối mặt với lưỡi kiếm của Đoá Đoá, anh ta không né tránh hay ẩn nấp, mà thả bảo khí của mình ra, chuẩn bị chờ khi Đoá Đoá chém xuống, anh ta cướp lấy kiếm, kéo cô vào lòng, hôn cô mãnh liệt, đợi cô choáng váng, thân thể trở nên yếu ớt, lúc đó anh ta muốn làm gì thì làm với cô.
Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi nhếch miệng, bật ra tiếng cười “khặc khặc” như tiếng vịt kêu.
Không ngờ khi anh ta vừa cười ra tiếng.
“Đi chết đi đồ dâm dê!”
Đóa Đóa giận dữ quát một tiếng, cực phẩm thần binh trong tay hung hăng chém vào người Vương Tuấn Kiệt.
“Hự!”
Tiếng xoẹt xoẹt vang lên.
Mặt nạ của Vương Tuấn Kiệt đã bị cắt ra thành rất nhiều mảnh.
“Mẹ ơi!”
Vương Tuấn Kiệt thấy thế, đột nhiên lắc người, sắc mặt thay đổi dữ dội, tránh né lưỡi kiếm.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Cực phẩm thần binh trong tay Đoá Đoá mạnh mẽ chém vào vai Vương Tuấn Kiệt.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Ma khí bảo vệ cơ thể của Vương Tuấn Kiệt không thể chịu được sức tấn công mạnh mẽ của thanh kiếm này, ma khí phòng ngự nổ tung ngay lập tức, và thần binh cao cấp chém vào xương vai của anh ta, chém hẳn vào xương.
“A!!!”
Vương Tuấn Kiệt hét lên.
Đóa Đóa tiếp tục ép kiếm xuống, lưỡi kiếm chém vào vai Vương Tuấn Kiệt tiếp tục cắt xuống.
“Cứu mạng!!!”
Vương Tuấn Kiệt kinh hãi hô một tiếng, cũng không thể triệu hoán thần binh ngăn cản một kiếm này, lắc người né qua một bên, một mảng thịt lớn từ vai đến phổi bị cắt đứt, phổi lộ cả ra.
Kết quả này thật sự quá bất ngờ đối với anh ta.
Anh ta không ngờ rằng Đoá Đoá dù sao cũng là Nguyên Anh, lại tấn công khủng khiếp như thế, đến mức chỉ cần một nhát kiếm là đủ để phá vỡ pháp bảo hộ thể mà anh ta tung ra. Không ngờ lại có thể nổ tung pháp bảo hộ thể, ngay cả đạo thân ngũ quan của anh ta cũng không chống lại được lực kiếm đó, thật sự đập vỡ suy nghĩ của anh ta.
Phải biết rằng cái này tương đương với ba lớp phòng ngự, mà Đoá Đoá có thể phá vỡ nó chỉ với một nhát kiếm. Như vậy chứng tỏ sức mạnh của Đoá Đoá có thể so với Hoá Thần rồi.
Nếu không, cùng là Nguyên Anh, cho dù Đóa Đóa là Nguyên Anh Cảnh viên mãn cũng không thể một kiếm phá vỡ ba tầng phòng ngự của anh ta.
Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu của anh ta mà phán đoán, tu vi ngang nhau, một kiếm cùng lắm cũng chỉ có thể phá vỡ mặt nạ của anh ta, sau khi phá vỡ mặt nạ, lực giảm, lại chém tới phòng ngự của pháp bảo phòng ngự thì sẽ không thể phá bỏ.
Mà Nguyên Anh viên mãn, cùng lắm là chém được pháp bảo phòng ngự được phòng ngự thêm một lớp, chứ không thể tiến vào đạo thể của anh ta.
Cho nên cho dù là Nguyên Anh viên mãn cũng không giết được anh ta.
Mà Đóa Đóa có thể một phát phá ba tầng phòng ngự, rõ nàng cô đã không còn là Nguyên Anh, mà là Hóa Thần, nếu không phải anh ta kịp thời né tránh, hiện tại đầu anh ta đã rơi ra rồi.
“Tao giết mày!”
Đóa Đóa cảm thấy chỉ chém được một cánh tay cũng không hả hận, cô đỏ mắt cầm kiếm lên, bắt đầu tấn công Vương Tuấn Kiệt, dáng vẻ quyết tâm nhất định phải chém chết anh ta mới chịu bỏ qua.
Lúc này!
Ầm!
Cửa phòng bị mở tung.
Một vị lão tướng mặc giáp bạc xông vào.
“Không hay rồi!”
Vị lão tướng mặc áo giáp bạc nhìn thấy Vương Tuấn Kiệt bê bết máu, một cánh tay bị chém đứt. Lúc này, một cô gái đang giơ kiếm chém Vương Tuấn Kiệt.
Thấy vậy, sắc mặt ông ta thay đổi, lập tức tung ra một cú đấm.
Trong khoảnh khắc, một nắm đấm không lớn nhưng lại mang năng lượng vô cùng kinh khủng đánh về phía Đoá Đoá với tốc độ ánh sáng.
Cảm nhận được nguy hiểm, Đóa Đóa quay đầu nhìn, nhất thời kinh hãi, muốn tránh né nhưng đã không còn kịp.
“A!!!’
Ngay khi cô rơi vào tuyệt vọng, kết giới Tứ Tượng xuất hiện.
Bùm!
Nắm đấm đánh vào kết giới Tứ Tượng, phá vỡ kết giới, lại đập vào ngực Đoá Đoá.
Ầm ầm ầm!!!
Vài pháp bảo phòng ngự trên người Đoá Đoá đã hỏng.
Ngay sau đó!
“Á!”
Đoá Đoá kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
May mắn thay, kết giới Tứ Tượng và pháp bảo phòng ngự đã làm suy yếu bảy mươi phần trăm sức mạnh của cú đấm này, ba mươi phần trăm sức mạnh còn lại không thể phá vỡ cơ thể của cô.
Nếu không, một quyền này đủ để đánh cô thành một vũng máu.
Phải biết rằng, vị lão tướng mặc giáp bạc này là một vị cực phẩm kim đan thăng lên Hóa Thần Cảnh đỉnh phong Thiên Quân, uy lực một quyền khủng bố như thế nào, căn bản là không phải thứ cơ thể có thể chịu đựng được.
......
“Chết rồi! Đoá Đoá xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, Diệp Thiên đang ở trong quán rượu, thông qua thần thức đặt trên người Đóa Đóa truyền tới tin nhắn, cảm ứng được Đóa Đóa xảy ra chuyện. Mặt anh biến sắc, vội vã lao ra khỏi phòng.
“Thầy Diệp, sao vậy?”
Bên ngoài phòng, Trương Diên Niên thấy sắc mặt Diệp Thiên vô cùng lạnh lùng, trên người cũng bốc lên sát khí đằng đằng bèn hỏi.
“Đoá Đoá xảy ra chuyện rồi. Mau cùng tôi quay về!”
Diệp Thiên lo lắng nói, đấm vỡ bức tường có hệ thống phòng thủ của quán rượu.
“Ngài Diệp, có phải nhầm rồi không?”
Vương Hiếu Hiền kéo Diệp Thiên đang muốn vọt ra khỏi quán rượu và hỏi: “Con gái cậu ở phủ Bá Chủ, cao thủ bá chủ phủ tôi nhiều vô kể, lại có thống lĩnh Chu của cậu Trương bảo vệ, làm sao có thể xảy ra chuyện được chứ?”
“Đúng vậy, thầy Diệp, chuyện này chắc là không thể đâu?” Trương Diên Niên cũng bày ra một bộ dáng không thể tin được.
Nếu phủ Bá Chủ gặp chuyện, Vương Hiếu Hiền hẳn là phải là người đầu tiên nhận được truyền âm, mà chỗ Vương Hiếu Hiền một chút động tĩnh cũng không có, làm sao Đóa Đóa có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
“Tôi nói có chuyện xảy ra, mau bỏ tay ra!”
Diệp Thiên hất tay Vương Hiếu Hiền ra và ngay lập tức chạy ra ngoài.
“Đi!”
Trương Diên Niên trả lời, lập tức đi theo.
Vương Hiếu Hiền hoàn toàn không sợ Diệp Thiên quay trở lại, nhưng Trương Diên Niên cũng quay trở về, ông ta phải quay lại để con trai mình không bị giết.
......
Lúc này, Phủ Bá chủ.
“Đoá Đoá, em… không sao chứ?”
Giang Ánh Tuyết cố gắng duy trì một chút tỉnh táo, bò đến bên cạnh Đóa Đóa, đỡ Đóa
Đóa dậy.
“Khụ… Chị Ánh Tuyết, em vẫn ổn, chị sao không?”
Đoá Đoá ho ra hai ngụm máu, nhìn Giang Ánh Tuyết đã tím tái hỏi.
“Chị sắp không chống đỡ được nữa rồi.”
Giang Ánh Tuyết cắn môi để nỗi đau làm cô ấy tỉnh táo một chút, môi bị cắn chảy máu.
“Con mẹ nó!”
Lúc này Vương Tuấn Kiệt dưới sự giúp đỡ của vị tướng mặc giáp bạc đỡ lấy cánh tay bị cụt, phẫn nộ nói: “Con khốn chết tiệt, dám tàn nhẫn với bản thiếu chủ như vậy, hôm nay tao nhất định phải chà đạp chết mày!”
Nói đến đây, anh ta quát lớn một tiếng: “Ông Trịnh, giữ tu vi của con khốn dám chém tôi kia lại, bản thiếu muốn dạy dỗ cô ta!”
“Vâng thiếu chủ.”
Vị lão tướng mặc giáp bạc kia tiến lên phía trước.
“Đừng!”
Giang Ánh Tuyết dang hai tay che trước người Đóa Đóa, cầu xin: “Thiếu chủ Vương, tôi trúng thuốc rồi, sắp không chịu được nữa, anh muốn làm gì thì cứ làm với tôi, ngàn vạn lần đừng động vào Đóa Đóa, cô ấy còn nhỏ, anh không thể gây họa cho cô ấy.”
“Còn nữa, anh gây họa tôi thì sẽ không sao, nếu anh làm hại đến cô ấy thì ba cô ấy cùng Bá Chủ Trương trở về, tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
“Vương thiếu chủ, cầu xin anh, hãy trút giận lên tôi, xin đừng đổ lên người Đoá Đoá.”
“...”
Giang Ánh Tuyết cầu xin.
“Hừ!”
Vương Tuấn Kiệt khịt mũi: “So với cô thì bản thiếu chủ càng muốn gây khó dễ cô ta hơn. Cô tự xử một lát, chờ bản thiếu xử xong cô ta, rồi đến lượt cô.”
Nói đến đây, anh ta giục: “Ông Trịnh, làm đi!”
“Vâng, thiếu chủ!”
Lão tướng giáp bạc tiến lên phía trước, móng vuốt như muốn sắp ấn xuống đầu Đoá Đoá.
“Đừng!”
Giang Ánh Tuyết vội vàng giữ tay ông ta lại.
“Cút sang một bên!”
Lão tướng giáp bạc đá vào bụng cô ấy, cả người cô ấy đập vào tường phun một ngụm máu.
“Á!!!”
Lúc này, bàn tay của lão tướng giáp bạc đang ấn lên đầu Đoá Đoá, những luồng khí màu vàng kim xuyên vào cơ thể cô, ngay sau đó tu vi của cô đã bị phong ấn.
“Xong rồi thiếu chủ.”
Lão tướng giáp bạc thu tay về.
“Ha ha!”
Vương Tuấn Kiệt cười nói: “Ông Trịnh, đi ra ngoài, đóng cửa vào, tôi phải làm việc.”
“Vâng, thiếu chủ.”
Lão tướng giáp bạc ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
“Chém tao à? Có bản lĩnh thì thử lại lần nữa xem?”
Vương Tuấn Kiệt từng bước bước đến gần Đoá Đoá, cười gian.
Tu vi bị giam cầm, thân thể Đóa Đóa mềm nhũn vô lực, đối mặt với một con cầm thú đang đến gần, cô cảm thấy rất sợ hãi, hoảng sợ lui về phía sau.
Nghĩ đến mình bị một con thú như vậy tấn công, cô không nhịn được khóc lớn: “Ba, ba ở đâu, mau đến cứu Đóa Đóa, hu hu…”
“Ha ha!”
Vương Tuấn Kiệt nghe vậy bật cười: “Ba mày bị ba tao gọi ra ngoài ăn cơm, ba tao nói không chừng sẽ sắp xếp mỹ nhân cho ba mày, ba mày lúc này có khi đang ôm mỹ nhân vui vẻ, làm sao còn lo đến cứu mày chứ?”
Đoá Đoá lúc này đã lui vào góc tường, cô không thể lùi lại nữa, hét lên: “Ba của tao là Diệp Bắc Minh, nếu mày dám xâm phạm tao thì ông ấy nhất định sẽ cho mày chết thảm!”
Nghe tin, Vương Tuấn Kiệt lặng người.
Nhưng ngay sau đó, anh ta cười lớn hơn: “Mày nói Diệp Bắc Minh là ba mày thì Diệp Bắc Minh là ba mày thật à, tao cũng nói ba tao là Diệp Bắc Minh đấy!”
“Đừng lấy những lời lừa gạt kẻ ngốc này để lừa gạt bản thiếu chủ, mày cảm thấy bản thiếu chủ sẽ ngu ngốc để mày lừa gạt sao?”
“Ngoan ngoãn cảm nhận sự dịu dàng của bản thiếu gia đây, dám phản kháng, bản thiếu sẽ làm mày đau đớn đến chết, ha ha ha!!!”
Nói xong anh ta cúi người xuống muốn ôm Đoá Đoá.
“Súc sinh, đi chết đi!”
Giang Ánh Tuyết không biết từ lúc nào đã đứng sau mạnh mẽ chém một kiếm lên lưng anh ta.
Xoẹt!
Thanh kiếm đâm xuyên qua bụng anh ta.
Vương Tuấn Kiện cúi đầu, không tin nhìn mũi kiếm xuyên qua bụng mình, nắm lấy bẻ gãy mũi kiếm, bước về phía trước một bước rồi đột ngột xoay người, đâm thanh kiếm gãy vào đúng tim Giang Ánh Tuyết.
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé lên khuôn mặt Vương Tuấn Kiệt.
“Chị Ánh Tuyết!!!”
Đoá Đoá đau lòng hét lớn.