Ở Tiên Thổ, đột nhiên xuất hiện công pháp chỉ có ở thế giới tinh hà trong trung tâm vũ trụ, khiến Ma Vương không khỏi kinh ngạc.
Anh ta sợ đó chính là kẻ thù đuổi theo truy sát mình, nếu thế thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Nhưng ngay sau đó, anh ta cau mày hỏi: "Vậy làm sao cô trốn trở về đây?"
Nếu thật sự là những người truy sát ông ta ở thế giới tinh hà trong trung tâm vũ trụ, ông ta tin chắc rằng nếu rơi vào tay bọn họ, Dương Tử Hy sẽ không thể sống sót trở về.
Nhưng cô ta đã quay lại, điều này lại khiến anh ta bối rối lần nữa.
“Bẩm Ma Vương.” Dương Tử Hy đáp: “Tuy rằng người đó làm cho thuộc hạ bị thương nặng, nhưng trình độ tu vi của anh cũng không cao. Thuộc hạ dùng Hoa sen đen đoạt mệnh liền có thế trấn áp hắn. Nếu không phải do anh có độn phù kịp thời trốn thoát, sớm đã hồn tiêu phách tán dưới đài Hoa sen đen đoạt mệnh rồi."
"Ồ!"
Ma Vương hết sức kinh ngạc: "Người khiến cô bị thương nặng, ngay cả Hoa sen đen đoạt mệnh cũng không làm gì được anh sao?"
“Đúng vậy Ma Vương.” Dương Tử Hy nói: “Nhưng người đó nháy mắt đã có thể nhận ra đây chính là Hoa sen đen đoạt mệnh, còn mạnh mồm không biết xấu hổ nói anh chính là Bắc Minh tiên đế, muốn hù dọa thuộc hạ, nhưng thuộc hạ không hề bị anh dọa sợ."
"Ha ha ha !!!"
Ma Vương cười lớn, nói: "Chúng là kẻ thù của bổn tọa, đến từ thế giới tinh hà trong trung tâm vũ trụ. Tất nhiên chúng có thể nhận ra Hoa sen đen đoạt mệnh, cũng biết Tôn Thượng của bổn tọa là Bắc Minh tiên đế, điểm này cũng không có gì kỳ lạ."
"Nhưng cô cũng may mắn đó, không gặp trúng người có tu vi mạnh nhất trong số họ, mới có thể an toàn trở về, nếu không nhất định sẽ chết."
Nghe thấy thế, Dương Tử Hy không khỏi cảm thấy may mắn: "Chẳng trách bọn họ không sợ đối đầu với Ám Dạ Thần Giáo. Hóa ra họ là kẻ thù của Ma Vương."
Nói đến đây, cô trở nên có chút lo lắng: "Vậy Ma Vương, liệu bọn họ có chạy đến Ám Dạ Thần Vực làm phiền Ma Vương người không?"
Cô cảm thấy nếu đã là kẻ thù, đuổi giết đến tận Tiên Thổ, cũng biết Ám Dạ Thần Giáo có liên quan đến Ma Vương, liền nghĩ rằng có thể sẽ đến tìm Ma Vương tính sổ.
"Cũng có khả năng này."
Ma Vương gật gật đầu: "Bọn họ đuổi giết từ thế giới tinh hà trong trung tâm vũ trụ đến Tiên Thổ, nhất định sẽ không chịu để yên một cách dễ dàng. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi giết đến tận Ám Dạ Thần Vực."
"Vậy phải làm sao đây?"
Dương Tử Hy tim giật thon thót, gấp gáp hỏi.
"Không sao đâu."
Ma Vương giả vờ bình tĩnh nói: "Bổn tọa sẽ giải phóng khống chế tu vi của cô trước, sau đó sẽ huy động toàn bộ thần giáo đi vơ vét thiên tài địa bảo, nam đồng nữ đồng phù hợp, đợi đến lúc bổn tọa đột phá đến Thiên Ma Cảnh, bọn chúng sẽ không còn là đối thủ của bổn tọa nữa."
Nói xong, ông ta hất tay áo một cái, Dương Tử Hy ngã vào bồn máu.
Trong bồn máu, Dương Tử Hy như cái chảo đổ dầu, toàn thân phát ra tiếng nổ tanh tách tanh tách, khiến cô ta đau đớn đến cực điểm, muốn lên tiếng nhưng lại không dám hét lên, khiến khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó nhăn nhúm lại.
Lúc này, Ma Vương duỗi ra một tay. Cánh tay kéo căng như sợi dây chun, một chưởng lởn vởn khí đen ấn lên đầu Dương Tử Hy.
Trong phút chốc, khí đen trên người Dương Tử Hy bốc lên cuồn cuộn như lửa, khí huyết trong cơ thể cô ta càng sôi trào dữ dội, khiến vẻ mặt cô ta càng lộ rõ thêm phần đau đớn.
Không biết trải qua bao lâu.
Một chưởng ấn trên đầu Dương Tử Hy của Ma Vương mạnh mẽ nhấc lên.
"A!!!"
Dương Tử Hy ngẩng đầu, hú lên một tiếng dài.
Bùm bùm bùm! ! !
Hàng chục cột máu nổ tung khắp người cô, mấy sợi hào quang màu vàng phóng ra từ cơ thể cô.
Lúc này, vẻ mặt của cô rất nhẹ nhàng, mồ hôi nhễ nhại như mưa.
Lúc này, lồng ngực của cô nổi lên từng cơn, thở hổn hển từng đợt.
Lúc này, cả người cô thoải mái, tràn đầy năng lượng.
"Được rồi, xuống đi."
Ma Vương khôi phục trạng thái thiền định, đồng thời không quên nhắc nhở: "Nhớ truyền lệnh của bổn tọa, tất cả tín đồ của toàn giáo hành động, đi tìm kiếm thiên tài địa bảo, nam đồng nữ đồng, chuẩn bị đầy đủ cho bổn tọa đột phá Thiên Ma Cảnh."
"Vâng! Ma Vương!"
Dương Tử Hy từ trong bồn máu bay lên, đáp xuống bên cạnh bồn máu, cung kính ôm quyền, xoay người định rời đi.
"Đúng rồi, Ma Vương!"
Cô đột nhiên quay đầu lại nói: "Thuộc hạ bị tấn công ở Hắc Phong Vực, có cần động thủ với Hắc Phong Vực không?"
"Không cần."
Ma Vương nói: "Người ở Hắc Phong Vực coi Bắc Minh đế tôn là vị thần tối cao, bọn họ là con dân của Tôn Thượng. Chỉ phạm một lỗi nhỏ cũng có thể tha thứ được."
"Thuộc hạ hiểu rồi!"
Dương Tử Hy ôm quyền, xoay người sải bước rời đi.
Một vài tiếng sau.
Trong tổng đàn của Ám Dạ Thần Giáo, hàng triệu ma chúng yêu quái huy động toàn bộ lực lượng, lần lượt chia đoàn, dẫn đầu bởi tả hữu sứ, tứ đại hộ pháp, mười sáu trưởng lão, tỏa ra bốn phương tám hướng xuất phát.
Trong ngàn năm ở Tiên Thổ, kiếp nạn ma khủng khiếp nhất sắp sửa bắt đầu.
......
Lúc này, ở phủ bá chủ.
Trời đã khuya, Diệp Thiên đang dạy Trương Diên Niên cách luyện đan dược để trừ bỏ ma chướng, còn Giang Ánh Tuyết và Đóa Đóa đang ngồi kề bên nhau tâm sự trong phòng.
“Đóa Đóa, em đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn ngủ chung phòng với ba, như thế không tốt đâu.” Giang Ánh Tuyết nói.
“Có gì không tốt chứ.” Đóa Đóa nói: “Từ nhỏ tới lớn, em toàn ngủ với ba, hoặc là ngủ với mẹ, hoặc là ngủ với mẹ Thần Diệp Hy, hoặc là ngủ với em gái. Dù sao thì cũng không bao giờ ngủ một mình. Bây giờ chỉ có ba ở bên cạnh. Mẹ và bọn họ đều không có ở đây. Em chỉ có thể ngủ chung phòng với ba thôi”.
"Nhưng em là con gái. Hơn nữa đã lớn như vậy rồi, ngộ nhỡ mặc ít quần áo, bị ba nhìn thấy sẽ không tốt đâu, cho nên từ nay về sau, em phải học cách ngủ một mình, không thể ngủ cùng một phòng với ba nữa." Giang Ánh Tuyết đề nghị.
“Em không chịu đâu.” Đóa Đóa nâng cằm kiêu ngạo nói: “Em ngủ chung phòng với ba, ba sẽ dạy em cách tu luyện. Khi em không muốn tu luyện thì sẽ đòi ba kể chuyện cho em nghe. Không phải như chị Ánh Tuyết nghĩ đâu."
"Nhưng như thế vẫn không ổn đâu!"
Giang Ánh Tuyết có vẻ rất kháng cự.
Đóa Đóa cười toe toét hỏi: "Chị Ánh Tuyết, có phải chị muốn em và ba chia phòng ra ngủ, để nửa đêm canh ba chị dễ chạy đến phòng ba em, dụ dỗ ba em, có đúng không."
"A? Làm gì có chứ, không phải như em nghĩ đâu."
Mặt Giang Ánh Tuyết đỏ bừng đến tận cổ.
“Chính là như em nghĩ mà!” Đóa Đóa nói một cách chắc chắn: “Mẹ em nói rồi, ba là kiểu đàn ông hấp dẫn nhất, thỉnh thoảng có chút xấu xa, đặc biệt khiến người ta tức giận, nhưng càng giận ba thì trong đầu càng thường xuyên nghĩ tới ba. Trải qua một thời gian liền không thể quên ba, cuối cùng sẽ phải lòng ba”.
Nói đến đây, cô nhếch mép cười xấu xa, hỏi: "Chị Ánh Tuyết, có phải chị thích ba em rồi không?"
"Hả? Làm gì có chứ!"
Mặt Giang Ánh Tuyết càng đỏ hơn.
"Chị xem chị kìa, mặt đỏ thành quả táo rồi. Chắc canh là bị em nói trúng rồi." Đóa Đóa cười nói: "Nhưng mà em đã có bốn người mẹ rồi. Nếu chị Tử Hi cũng trở thành mẹ của em, thì em sẽ có năm người mẹ."
"Em không muốn có quá nhiều mẹ. Nếu có quá nhiều mẹ thì tình yêu ba dành cho mẹ em sẽ bị chia sẻ, vì vậy em sẽ không giúp chị, càng không cho chị và ba em có không gian riêng tư bên nhau. Bởi vì nếu em giúp chị, thì lại tàn nhẫn với mẹ em."
Giang Ánh Tuyết: "......"
Sao cái gã này lại có nhiều vợ thế không biết!
"Vậy thì ba của em đối với bốn người mẹ, có đối xử công bằng không?" Cô tò mò hỏi.
"Làm gì có." Đóa Đóa nói: "Ba đối với mẹ em là tốt nhất, bởi vì mẹ là chính thất của ba. Thứ hai là đối xử tốt với mẹ Thần Diệp Hy. Năm đó mẹ Thần Diệp Hy vì cứu em mà suýt mất mạng đó. Nếu chị Tử Hi cũng trở thành mẹ em, em nghĩ ba sẽ đối xử với chị ấy tốt thứ ba, bởi vì chị Tử Hi từng cứu em, cũng từng cứu mẹ em và mẹ Thần Diệp Hy nữa."
"Ồ."
Giang Ánh Tuyết có vẻ bừng tỉnh nhận ra.
Sau đó mới hiểu cứu Đóa Đóa sẽ giành được hảo cảm của Diệp Thiên.
Nhưng trước mắt cũng không có cơ hội thể hiện.
"Xem ra mình phải mặt dày mày dạn bám theo bọn họ. Một khi có cơ hội thì nhất định phải nắm giữ. Dù sao thì tính mạng của mình là do ba con họ cứu lấy từ tay Hồ Dật Phi. Quá lắm thì lấy mạng trả cho bọn họ. Ngộ nhỡ có thể nắm bắt cơ hội, họ có thể thay đổi cách nhìn của họ về mình."
Trong lòng cô nghĩ thầm.
......
Ba ngày sau.
Cốc cốc cốc! ! !
Trong phòng, Diệp Thiên đang hướng dẫn Đóa Đóa tu luyện, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Diệp Thiên lên tiếng nói.
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra. Trương Diên Niên lo lắng gấp gáp chạy vào.
“Bộ dạng vội vội vàng vàng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Diệp Thiên hỏi.
Trương Diên Niên gật gật đầu nói: "Từ ba ngày trước, sau khi chúng ta đánh ma nữ kia bị thương, Ám Dạ Thần Giáo liền trở nên điên cuồng, huy động toàn bộ lực lượng. Hàng triệu ma chúng điên cuồng cướp bóc thiên tài địa bảo ở khắp các tiên vực, đã có mấy chục chân tiên thế gia bị tiêu diệt, thiên tài địa bảo bị cướp sạch sành sanh, còn có rất nhiều nam đồng nữ đồng bị bắt đi mất."
"Hiện giờ toàn bộ cõi Tiên Thổ đang điên cuồng lan truyền tin tức cho rằng Ám Dạ Ma Vương có lẽ đang muốn luyện đại công pháp nào đó. Sau khi luyện xong, rất có thể sẽ xuất núi, rồi thống trị toàn bộ Tiên Thổ, biến Tiên Thổ thành địa ngục nhân gian."
"Chuyện này đã khiến rất nhiều tiên tông chính đạo không thể ngồi yên. Con vừa mới nhận được tin tức, các tiên tông chính đạo lớn đã phái một lượng lớn đệ tử và trưởng lão xuống núi, ước chừng có khoảng hai ngàn hợp đạo chân tiên, muốn bắt đầu điên cuồng trả thù hàng triệu ma chúng của Ám Dạ Thần Giáo. Sau khi diệt trừ lũ ma chúng này sẽ huy động toàn bộ lực lượng tấn công tổng đàn của Ám Dạ Thần Giáo."
“Có tin tức gì về ma nữ đó không?” Diệp Thiên hỏi, anh lo lắng Dương Tử Hy bị cầm cố, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
"Có." Trương Diên Niên gật đầu và nói: "Sáng nay bá chủ Nam Cương Vực Vương Hiếu Hiền đã gửi truyền âm cho tôi, nói hữu sứ yêu hỏa đã xâm phạm lãnh thổ Nam Cương Vực. Ông ta dẫn quân đến kháng cự, suýt nữa thì bỏ mạng dưới đài Hắc Liên. May mắn là các trưởng lão của Kim Hà Tông đến kịp, đánh yêu hỏa và ma chúng lùi lại, anh mới có thể sống sót. Nhưng có không ít người của phủ bá chủ trúng ma chướng, đến tìm con mua đan dược loại bỏ ma chướng.
“Yêu hỏa đó bây giờ đang ở nơi nào?” Diệp Thiên hỏi.
"Vương Hiếu Hiền nói vẫn đang ở trong phạm vi Nam Cương Vực, cướp bóc khắp nơi, hành tung bất định. Các trưởng lão của Kim Hà Tông đang truy sát." Trương Diên Niên trả lời.
Diệp Thiên không thể ngồi yên, lập tức nói: "Theo thầy tới Nam Cương Vực, mang theo máu gấu đen, lần này không được để yêu hỏa kia chạy thoát nữa!"
"Vâng thưa thầy!"
Nửa giờ sau, Diệp Thiên, Đóa Đóa, Giang Ánh Tuyết, Trương Diên Niên, Chu Thiên Hạc, năm người cùng ngồi trên tàu Tinh Không, đi thẳng đến Nam Cương Vực với tốc độ 2 triệu km một giờ.