Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 753: Nói thêm câu nữa, tôi sẽ bảo cha tôi đánh chết anh!





Diệp Thiên nghe vậy không khỏi cảm thấy buồn cười: “Chị cậu tối hôm qua còn nói với Đóa Đóa, con gái luôn luôn phải lập gia đình, nói ánh mắt của Đóa Đóa cao, làm sao giờ đến cô ấy cũng không muốn lập gia đình?”

“Mộtt trong tứ đại thiên quân thế gia, cũng không chênh lệch gì với nhà cậu, như thế mà cũng không gả, như thế này không phải là ánh mắt cũng cao sao?”

“Sao cô ấy lại ý kiến với Đóa Đóa?”

Đóa Đóa buột miệng cười.

Cảm thấy ba nói rất có lý!

"Haiz!"

Giang Thừa Nghiệp thở dài, nói: “Mọi người không biết rồi, không phải ánh mắt chị tôi cao mà là Cậu Hồ gia Hồ Dật Phi kia là một tên lùn.”

“Mọi người chưa thấy tên kia đâu, không xuất pháp thân ra thì chỉ cao một mét hai, dáng dấp như thế đừng nói là chị tôi, ngay cả những cô gái bình thường cũng không muốn gả cho gã ta.”

“Nhưng Hồ Dật Phi thích chị tôi, ông nội tôi cũng không muốn gả chị tôi cho gã ta, nhưng người nhà họ Hồ trâu bò lắm, có tiền có thế có địa vị, ông nội của tôi cũng không dám đắc tội.”

“Nghĩ đến chuyện chị tôi có thể gả vào nhà họ Hồ thì đối với nhà họ Giang có lợi ích khổng lồ, nếu không gả vào nhà họ Hồ có thể mang đến nguy hại cực lớn cho nhà họ Giang, cân nhắc lợi hại, ông nội tôi chắc chắn sẽ đồng ý.”

"Không phải sao, sáng sớm khua chiêng gõ trống đã đến nhà tôi cầu hôn, anh nói chị tôi có thể không lo lắng sao?”

“Nghĩ đến chị tôi nhan sắc nổi danh Phong Nguyệt Thành lại phải để cho một tên người lùn chà đạp, tôi cảm thấy không đáng thay chị ấy.”

Nói đến đây, cậu ta lại vỗ vỗ ngực mình, nói: “Tôi không giống như thế, một người cao mét tám như tôi, đứng cùng với Đóa Đóa, ha ha, chính là trai tài gái sắc, một đôi trời sinh, đúng không Đóa Đóa?”

Cậu ta nhìn Đóa Đóa cười hắc hắc.

“Làm gì có đâu!”

Cái đầu nhỏ của Đóa Đóa ngửa mặt lên, ngạo nghễ nói: “Ngoại trừ anh tôi và ba tôi, tôi còn chưa gặp được chàng trai nào làm tôi muốn vui vẻ chơi đùa cùng một chỗ với người đó.”

“Nhưng mà anh cũng không làm cho tôi cảm thấy chán ghét, cho nên tôi và ba tôi vẫn rất thích điểm tâm anh tặng nha!”

Nói xong, Đóa Đóa nhoẻn miệng cười, nhận khay từ trên tay Giang Thừa Nghiệp, bưng hai bát mì đầy gia vị ngon lành đi vào phòng.

Nụ cười của Giang Thừa Nghiệp cứng ngắc lại.

“Nhanh đi đau lòng cho chị cậu đi, đừng lãng phí thời gian với con gái tôi, cậu không phải là đối tượng lý tưởng của con bé.”

Diệp Thiên vỗ vỗ bả vai Giang Thừa Nghiệp, cười cười quay người đi về phòng, nhanh tay đóng cửa lại.

"Cái này không khoa học nha!”

Giang Thừa Nghiệp từ nhẫn không gian lấy ra một tấm gương, nhìn thấy nào cũng cảm thấy mình rất đẹp trai.

“Chẳng lẽ ánh mắt của người trái đất có vấn đề?”

Cậu ta nghĩ thế.

"Nhất định là như vậy!"

Trong lòng cậu ta vô cùng kiên định.

"Đóa Đóa vừa tới Tiên Thổ, ánh mắt còn chưa điều chỉnh xong, mình phải để hai ba con họ ở lại nhà mình, một hai năm sau, ánh mắt của Đóa Đóa tốt hơn, nhất định sẽ cảm thấy mình rất đẹp trai sau đó thích mình, chắc chắn là như thế!”



Một tiếng sau, Diệp Thiên và Đóa Đóa sau khi ăn xong mì đi ra ngoài thấy Giang Thừa Nghiệp vẫn còn đứng ở đó soi gương, một bộ say mê cái đẹp, Đóa Đóa đã cảm thấy buồn cười, tiến đến nói: “Anh Thừa Nghiệp, tôi không biết phòng bếp ở đâu, anh có thể đem khay và hai cái bát quay lại phòng bếp không.”

Giang Thừa Nghiệp nghe vậy thu hồi tấm gương, cười khanh khách tiếp nhận khay, nói ra: “Chú Diệp Thiên, Đóa Đóa, chị tôi kết hôn, chút nữa sẽ có hồng bao. Ai gặp cũng có phần, nhà họ Hồ giàu như thế, hồng bao chắc chắn là không nhỏ, hai người vừa đến Tiên Thổ không có tiền, có thể dùng hồng bao mua được rất nhiều đồ vật mà hai người thích.”

"Tốt, thật sự còn chưa được thấy người Tiên Thổ đính hôn như thế nào!”

Đóa Đóa muốn đi chơi, nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi: "Ba, chúng ta đi xem một chút rồi ra ngoài sau được không?”

“Được chứ.”

Diệp Thiên cưng chiều sờ sờ lên đầu cô bé, thời gian vẫn còn sớm.

Kết quả là, Giang Thừa Nghiệp liền dẫn hai người đi về hướng chính đường, còn về phần khay thì tiện tay ném cho một người hầu.

Rất nhanh chóng dưới sự dẫn đường của Giang Thừa Nghiệp, Diệp Thiên và Đóa Đóa đi vào đại sảnh chính đường nhà họ Giang.

Đại sảnh rất lớn, có một nửa sân bóng lớn như vậy, bên trong tất cả đều là người, cơ bản đều là người nhà họ Giang.

Giờ phút này, Giang Ánh Tuyết đã không còn khóc nữa, cùng với ông nội của cô ấy và bố mẹ, cùng với những người lớn trong nhà họ Giang đứng chung một chỗ.

Đối diện cô ấy cũng là một đám người, cùng cô ấy đối mặt là một tên lùn cao một mét hai, cười híp mắt với cô ấy, lộ ra cái miệng đầy răng hô.

Giang Ánh Tuyết chỉ cảm thấy thật sự không có tình cảm gì.

Cô ấy tùy tiện ra ngoài đường tìm một người đàn ông kết hôn cũng không muốn gả cho tên Hồ Dật Phi này!

Con mẹ nó quá dọa người!

"Tiên phẩm yêu đan hai trăm viên!”

"Tuyệt phẩm yêu đan hai ngàn viên!”

"Cực phẩm yêu đan hai mươi nghìn viên!”

"Tiên phẩm tiên dược hai mươi gốc!”

"Tuyệt phẩm tiên dược hai trăm gốc!"

Cực phẩm tiên dược hai ngàn gốc!"

Tuyệt phẩm ngũ đoạn pháp bảo, thần binh, mỗi loại một cái!”

"Thiên Tinh Thạch một tỷ!"

"Tuyệt phẩm đạo nguyên đan, tuyệt phẩm duyên thọ đan, tuyệt phẩm đạo thể đan, mỗi loại hai trăm viên!”

“…”

Bên cạnh Hồ Dật Phi đặt mấy chục rương, một người đàn ông trung niên đọc danh mục quà tặng và sính lễ.

“Giàu có! Quá là giàu có!”

Người nhà họ Giang bất kể là người già hay người trẻ đều không khỏi sợ hãi.

“Những sinh lễ và tiền mặt này sắp bằng cả gia sản nhà họ Giang chúng ta!”

“Mặc dù Cậu Hồ hơi xấu xí một chút, nhưng có sính lễ nhiều như thế, có thể thấy Cậu Hồ vẫn rất xứng với chị Tuyết.”

"Hiện tại xem ra, chị Tuyết gả cho Cậu Hồ cũng không tủi thân chút nào, gả cho người khác làm sao nhà họ Giang có thể có được nhiều sính lễ như thế nha!”

"..."

Ngay cả Giang Thừa Nghiệp, cũng không nhịn được mà tỏ vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Coi như Hồ Phi Dật cũng thức thời đó, biết mình quá dọa người, đưa sính lễ nhiều một chút, cái này có lẽ có thể an ủi một chút tâm tình bi thương của chị gái mình.”

“Tiên phẩm tiên dược ở Tiên Thổ so với Tiên phẩm yêu đan đáng tiền hơn sao?” Đóa Đáo tò mò hỏi.

"Đó là đương nhiên." Giang Thừa Nghiệp nói: “Tiên Thổ mọi nơi đều là đất, có thể nói là đất rộng của nhiều, yêu thú còn nhiều, giết không hết, mà tiên dược thì không giống như thế, ai cũng có thể ngắt được, bị hái hết cho nên cực kỳ thưa thớt, mà cái gì hiếm thì quý, tiên dược tự nhiên đắt hơn yêu đan nhiều.”

Đóa Đóa gật gật đầu.

Mà lúc này, danh mục quà tặng được đọc xong, sau khi đọc xong người đọc tiến lên mấy bước, đem danh mục quà tặng dâng cho ông nội Giang Ánh Tuyết bằng hai tay, là tộc trưởng nhà họ Giang, Giang Cảnh Hoán.

“Tiểu Tuyết, nhìn xem…”

Giang Cảnh Hoán nhìn về phía Giang Ánh Tuyết.

Nghe vậy, Giang Ánh Tuyết lập tức rơi nước mắt như mưa, bộ dạng vô cùng đáng thương nói: “Cháu nói ông thôi đi thì ông sẽ thôi đi sao?”

“Haiz!”

Giang Cảnh Hoán thở dài, ông cũng là không có cách, đây đã là lần thứ ba Hồ Dật Phi tới cửa cầu hôn. Nếu như không đồng ý, ông sơ nhà họ Hồ mất hết mặt mũi, sẽ giận lây sang cả nhà họ Giang.

Rơi vào đường cùng, ông đành phải tiếp nhận danh mục quà tặng.

Bốp bốp bốp!!!

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức vang lên.

Từ trên xuống dưới nhà họ Giang ai ai cũng vui vẻ.

Bọn họ không quan tâm Giang Ánh Tuyết gả cho ai, cũng mặc kệ Giang Ánh Tuyết có vui vẻ đồng ý hay không, dù sao cũng có lợi cho nhà họ Giang là được.

Mà những này sính lễ nhà họ Giang cả một trăm năm cũng kiếm không ra.

"Ha ha ha. . ."

Thấy Giang Cảnh Hóa đã nhận sính lễ, nghĩa là đã đính hôn rồi, Hồ Dật Phi lập tức nở nụ cười, mắt híp lại như sợi chỉ, ngửa đầu khoe hàm răng hô to giọng nói: “Bảo bối Tuyết Nhi đừng khóc, anh thề với em nhất định sẽ đối xử tốt với em, đến lúc em mang thai, tôi sẽ mời tiên y tốt nhất khám cho em, nếu như con di truyền ghen thấm của em thì bỏ, đến khi có thể sinh ra đứa con cao giống như em mới thôi.”

Lời vừa nói ra, Diệp Thiên suýt chút nữa phun ra hết.

Còn gọi là Bảo bối Tuyết Nhi, có thể đừng buồn nôn như vậy được hay không?

“Ba, tên này nói buồn nôn quá.”

Đóa Đóa nhịn không được nhỏ giọng nói: "Ba nhìn xem, chị Ánh Tuyết khóc đến mức muốn ngất rồi, trong lòng chị ý chắc chắn tuyệt vọng lắm!”

“Ba, ba có thể giúp đỡ chị Ánh Tuyết được không?”

Diệp Thiên giữ bả vai Đóa Đóa nói: “Ba mẹ cô ấy còn không phản đối thì chúng ta có thể nói gì? Chỉ có thể trách cô ấy số khổ, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không công bằng, chỉ cần không xảy ra với chúng ta thì chúng ta không cần phải quản làm gì, dù sao chúng ta cũng không phải là Chúa cứu thế.”

"Đóa Đóa biết."

Đóa Đóa gật gật đầu.

Mà lúc này, Giang Ánh Tuyết hít sâu một hơi, liếc nhìn xung quanh một chút, nói: “Từ giờ trở đi, tôi đã trả hết công ơn dưỡng dục với nhà họ Giang. Sau này bất kể tôi sống hay chết cũng không liên quan gì đến nhà họ Giang, ra khỏi cánh cửa này, gả vào nhà họ Hồ, tôi sẽ không còn là người của nhà họ Giang nữa, tôi sinh là người nhà họ Hồ, chết là quỷ nhà họ Hồ, lúc kết hôn mọi người cũng không cần đến, vì các người đã không còn là người thân của tôi.”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng đi ra ngoài.

Tập tục của Tiên Thổ là trước khi thành hôn, con gái phải ở trong nhà người đàn ông, sau đó chọn ngày tốt tốt chức hôn lễ ở nhà nhà trai.

Cho nên bây giờ cô ấy không thể ở lại nhà họ Giang nữa.

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì không muốn liên lụy đến nhà họ Giang, cô ấy không cam tâm trao sự trong trắng cả đời mình cho Hồ Dật Phi, cho nên cô ấy chọn trong đêm động phòng hoa chúc tự kết liễu mình, thà chết cũng không để cho một người đàn ông như thế chà đạp.

“Có nghe không, từ giờ trở đi, Tuyết Nhi của tôi là người nhà họ Hồ, người nhà họ Giang các người sau này cũng không liên quan gì đến người nhà họ Hồ chúng tôi nữa, lúc đại hôn các người cũng không cần đến, tất cả mọi chuyện đều sẽ do cô dâu Tuyết Nhi của tôi xử lý.”

Hồ Dật Phi nói xuống một câu, vô cùng vui vẻ đuổi theo Giang Ánh Tuyết, vừa chạy vừa kêu: “Bảo bối Tuyết Nhi, em chờ một chút, chờ anh một chút!”

Lúc này, Giang Ánh Tuyết đi đến cửa chính, thấy Diệp Thiên và Đóa Đóa đừng ở bên cửa, cô ấy liền dừng lại lôi kéo tay Đóa Đóa nói: “Đóa Đóa, chị Ánh Tuyết phải lập gia đình rồi, em và ba em là chị Ánh Tuyết đưa đến nhà họ Giang, về sau chị Ánh Tuyết không thể giúp hai người trở lại Trái Đất được, nếu em và ba em không có nơi nào để đi thì cứ ở lại nhà họ Giang, Thừa Nghiệp sẽ đối xử tốt với hai người, ngày nào đó nếu như em thích nó thì cứ gả cho cho, chị là chị gái nó, chị hiểu nó, tin tưởng nó sẽ không bắt nạt em.”

Nói xong, cô buông tay Đóa Đáo ra, chuẩn bị rời đi.

"Oa!"

Đúng lúc này, Hồ Dật Phi sáng mắt lên, ánh mắt nhìn Đóa Đáo còn nóng bỏng hơn nhìn Giang Ánh Tuyết, cười nhẹ nhàng hỏi: “Người đẹp nhỏ, em và ba em là người ngoài hành tinh sao? Không có nơi nào để đi thì đến nhà tôi, tôi sẽ cưới em luôn, bái đường với Tuyết Nhi và tôi luôn, làm tiểu thiếp cho tôi?”

Lời vừa nói ra, Diệp Thiên ngay lập tức nổi bão trên mặt.

Kết quả không đợi anh mở miệng, lúc này Giang Thừa Nghiệp nhảy ra ngoài, tức giận bất bình nói: "Anh đã cướp đi chị tôi, Đóa Đóa là người con gái tôi thích, anh còn muốn cưới cô ấy về làm tiểu thiếp, anh có còn là người hay không?”

“Cậu con mẹ nó dám mắng tôi không phải là người sao?”

Hồ Dật Phi sắc mặt dài ra, chỉ vào mũi Giang Thừa Nghiệp đe dọa: “Nếu không phải cho chị cậu mặt mũi, chỉ riêng việc câu dám nói tôi như thế, tôi cam đoan là một quyền đánh chết cậu!”

Nói xong, gã ta lại nhìn về phía Đóa Đóa, cười hắc hắc nói: “Người đẹp ơi, đi đến nhà anh làm tiểu thuyết cho anh, anh cam đoan…”

"Cút!"

Đóa Đóa ngắt lời gã ta, phẫn nộ quát: “Anh làm chó cho tôi cũng không xứng, còn muốn tôi làm tiểu thiếp cho anh, nói thêm câu nữa, tôi thề là sẽ để cho ba tôi đánh chết anh!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv