“Này… chúng tôi là người của thế giới khác, đế tôn Bắc Minh sẽ không phù hộ chúng tôi, cho nên chúng tôi sẽ không thắp hương cúng bái, các người vào dâng hương đi, tôi và con gái ở ngoài chờ là được.”
Diệp Thiên nói xong, không biết xấu hổ cười ra tiếng.
Bảo anh quỳ lạy đế tôn Bắc Minh không phải là tự mình dâng hương quỳ bái chính mình sao?
Nào có chuyện như vậy chứ.
Anh cũng thật không ngờ, anh nhổ một cái giết chết một con kiến lại khiến cả triệu người cảm động, xây đền miếu thờ cúng cho anh, tôn thờ anh như thần linh mà cúng bái.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh cũng không dám tin đây là sự thật.
“Anh có ý gì?”
Giang Ánh Tuyết nhất thời khó chịu nói: “Kêu anh đi dâng hương quỳ bái thì anh phải đi, đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, cũng đừng đánh giá đế tôn Bắc Minh nhỏ nhen như vậy. Khi ngài ấy hành y cứu đời thì dù cho anh là người nơi nào, chỉ cần có bệnh đều sẽ được cứu trị, nếu muốn an toàn quay lại Trái Đất của anh thì phải nghe lời tôi.”
“Tôi chỉ vào thắp nén nhang, không cần quỳ bái được không?” Diệp Thiên hỏi.
“Anh cái người này sao lại như vậy chứ?” Giang Ánh Tuyết bỗng nhiên phẫn nộ: “Đến đế tôn Bắc Minh còn không chịu quỳ lạy? Đừng nói là anh, cho dù là bá chủ của Hắc Phong vực đi ngang Bắc Minh đế tôn cung cũng đều phải xuống khỏi thú cưỡi, tiến vào quỳ lạy sau đó mới tiếp tục đi!”
“Chính tôi cũng không cần ông ta phù hộ mà.” Diệp Thiên bĩu môi, cảm thấy rất khó xử, chính mình quỳ lạy chính mình, đây là chuyện gì chứ.
“Anh…!”
Giang Ánh Tuyết tức đến mức lồng ngực run rẩy, siết chặt nắm tay, bộ dạng muốn đánh chết Diệp Thiên.
Đóa Đóa cười cười, chạy vèo đến nói với Giang Ánh Tuyết: “Chị Ánh Tuyết, ba em không cúng bái thần linh, đừng làm khó ông ấy nhé, không thì em với chị vào dâng hương rồi quỳ lạy đế tôn Bắc Minh đi.”
“Vẫn là Đóa Đóa hiểu chuyện nhất.”
Giang Ánh Tuyết khen Đóa Đóa một câu, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nhịn không được nén giận nói một câu: “Sao trên đời lại có người không rõ lý lẽ như vậy chứ, thân làm ba còn không bằng con gái mình, thật sự kỳ cục.”
Nói xong, cô ấy cũng không phản ứng với Diệp Thiên nữa, cầm tay Đóa Đóa hướng đến chính điện cung của đế tốn Bắc Minh đi vào.
“Ba, ba thật không hiểu chuyện!”
Đóa Đóa quay đầu làm một cái mặt quỷ với Diệp Thiên, sau đó cười hì hì đi vào theo.
“Quỷ nhỏ.”
Diệp Thiên thầm nói một câu.
Tuy rằng anh không quỳ lạy đế tôn Bắc Minh, nhưng nếu Đóa Đóa đi vào thì anh cũng phải vào theo, dù sao tính tình hoạt bát của Đóa Đóa cũng rất thu hút, mà Bắc Minh đế tôn cung này hương khói thịnh vượng, khắp nơi đều là người, lỡ đâu có người nào không có mắt, mơ tưởng sắc đẹp của Đóa Đóa, bắt Đóa Đóa đi mất thì sao chứ?
Kết quả là, anh phải đi sau Đóa Đóa thưởng hoa ngắm cảnh.
Lúc trước anh còn lo lắng có người mơ tưởng Thất Khiếu Lung Linh Tâm của Đóa Đóa, trưởng thành rồi lại phải lo lắng có người mơ mộng đến sắc đẹp của con bé.
Tóm lại, phận làm ba như anh cho dù là lúc nào cũng đều không thể ngừng lo lắng cho con gái bảo bối của mình.
Chẳng mấy chốc đã vào đến cung Bắc Minh.
Chỉ thấy trong cung có một pho tượng hình người cao hơn mười trượng, ngồi trang nghiêm trên ngai vàng lộng lẫy.
Pho tượng được tạc từ bạch ngọc, trên người mặc đồ đạo sĩ, Diệp Thiên vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, nghĩ đến việc mấy vạn năm trước chính mình đã từng ngồi ở chỗ kia.
Thật sự là quá giống!
Giống như tượng sáp trưng bày trong viện bảo tàng, độ tương đồng lên đến chín mươi chín phần trăm!
“Chị Ánh Tuyết, thì ra đây chính là tướng mạo của đế tôn Bắc Minh à?” Đóa Đóa tò mò hỏi, cô muốn biết khi đó ba cô trông thế này đúng không.
“Đúng vậy.” Giang Ánh Tuyết nói: “Tuy rằng chị chưa từng tận mắt nhìn thấy đế tôn Bắc Minh, nhưng ông cố của chị đã từng gặp qua, ông ấy nói hình dạng của pho tượng trong cung Bắc Minh chính là được khắc ra từ dung mạo thật sự của đế tôn Bắc Minh, độ tương đồng gần như đạt một trăm phần trăm.”
“Em biết rồi ạ.”
Đóa Đóa gật đầu, chăm chú nhìn pho tượng, cười nói: “Em muốn ghi khắc dung nhan của đế tôn Bắc Minh trong đầu, khi nào em đến nhà của chị Ánh Tuyết, em muốn vẽ lại một bức tranh để đem về cho mẹ em xem.”
“Vẫn là em hiếu thuận.”
Giang Ánh Tuyết ít khi lộ ra vẻ tươi cười.
Bởi vì người dâng hương thật sự quá đông, bọn Đóa Đóa đợi cả nửa ngày mới có thể dâng hương quỳ lạy, sau đó đoàn người rời khỏi cung của đế tôn Bắc Minh.
Từ lúc mọi người bắt đầu đi ra thì Diệp Thiên đã đến đây, ở tại chỗ chờ đợi, Giang Ánh Tuyết đi ra liền hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, vẻ mặt vô cùng bất mãn phun ra hai chữ:
“Đi thôi.”
Nếu không phải vì nể mặt mũi của Đóa Đóa, cô ấy cũng không muốn để cho Diệp Thiên vào nhà mình.
Ngay cả đế tôn Bắc Minh cũng không chịu quỳ bái, người như vậy cho vào nhà làm cái gì chứ?
Rất không hiểu chuyện!
Đương nhiên, một phần là vì sự nhiệt tình của Giang Ánh Tuyết, nếu không sao anh có thể đồng ý đến nhà cô ấy ở.
“Ba, đế tôn Bắc Minh quyền thế khí phách, trông còn uy vũ hùng mạnh hơn cả ba nữa.” Trên đường đến nhà họ Giang, Đóa Đóa cợt nhả chọc ghẹo Diệp Thiên.
Diệp Thiên đang muốn nói gì thì Giang Ánh Tuyết cười nhạt nói: “Ba của em so với đế tôn Bắc Minh không xứng xách giày, em đừng so sánh anh ta với đế tôn Bắc Minh, chị sẽ nôn mất.”
Đóa Đóa cười ra tiếng.
Đế tôn Bắc Minh chính là ba của cô, cho nên Giang Ánh Tuyết nói như vậy cô cũng không thấy giận, dù sao đều là ba cô cả.
Diệp Thiên chỉ có thể bĩu môi với Đóa Đóa.
Đồ quỷ nhỏ, biết là ba còn lấy ba mình ra chọc cười, thật nghịch ngợm!
Ước chừng khoảng mười phút sau.
Giang Ánh Tuyết mang Diệp Thiên và Đóa Đóa, cùng với hơn trăm tu sĩ ngự kiếm tiến vào một tòa trang viên lớn.
“Cô cả!”
Người hầu chung quanh gặp Giang Ánh Tuyết, khom người cúi chào.
Giang Ánh Tuyết ừ một tiếng, mở nhẫn không gian ra cho những người hầu đi theo cô ấy ra ngoài hái tiên dược và săn yêu thú.
Những người hầu này cũng rất tự giác, đặt tất cả những tiên dược đã hái và yêu đan vào trong nhẫn không gian của Giang Ánh Tuyết.
Những người này đều là người làm nhà họ Giang nuôi trong nhà. Sau đó nói với Đóa Đóa và Diệp Thiên: “Hai người theo tôi đi gặp ông nội một chút, hỏi xem có thiên lộ hoặc cửa truyền tống nào có thể quay về Trái Đất hay không.”
Dứt lời, cô ấy đi lên phía trước dẫn đường.
Mặc dù Diệp Thiên biết là không có, nhưng anh cũng không thể không gặp, đành phải dẫn Đóa Đóa đi theo Giang Ánh Tuyết đến gặp ông nội của cô ấy.
Dù sao, ở trong nhà người ta mà không gặp qua chủ nhà thì thật không nể mặt.
Chẳng mấy chốc Giang Ánh Tuyết đã dẫn Diệp Thiên và Đóa Đóa tiến vào một tòa đại điện hoa lệ vô cùng.
“Tiểu Tuyết về rồi à.”
Một ông lão sắc mặt hiền từ, thấy Giang Ánh Tuyết tiến vào, cười đứng lên khỏi ghế thái sư, những người khác ở trong điện cũng đều đồng loạt đứng lên.
Chẳng qua, phần lớn không nhìn đến Giang Ánh Tuyết mà dừng ở trên người Diệp Thiên và Đóa Đóa, mỗi người một sắc mặt cổ quái, mấy người ăn mặc lạ kỳ này từ đâu đến vậy?
Đặc biệt có một thanh niên, vừa thấy Đóa Đóa liền chạy đến quan sát cô, nhất thời đôi mắt sáng ngời, lóe ra những tia nóng bỏng.
“Đẹp quá! Còn đẹp hơn cả tôi nữa!”
Trong lòng cậu ta không khỏi thầm than, hầu kết chuyển động.
“Cô ấy là người nơi nào vậy? Vì sao lại ăn mặc kỳ lạ như vậy?”
Cậu ta gãi gãi đầu, vẻ mặt cực kỳ khó hiểu.
Đóa Đóa học theo phong cách thời trang của mẹ cô, quần jean với áo sơ mi trắng, hơn nữa cô còn được thừa hưởng gen tốt của mẹ, sở hữu một đôi chân thon dài thẳng tắp, chỉ nhìn mỗi đôi chân đủ khiến người khác tim đập thình thịch rồi.
“Tiểu Tuyết, lần này thu hoạch thế nào rồi?”
Ông nội Giang Cảnh Hoán đến gần Giang Ánh Tuyết, cười hỏi.
“Cũng không tệ lắm, ông nội.” Giang Ánh Tuyết trả lời: “Tuyệt phẩm yêu đan mười tám viên, tuyệt phẩm tiên dược mười hai gốc, cực phẩm yêu đan hai trăm ba mươi lăm viên, cực phẩm tiên dược một trăm năm mươi hai gốc, tinh phẩm yêu đan…”
Nói xong, Giang Ánh Tuyết đưa nhẫn không gian cho ông nội.
“Không tồi, không tồi.”
Giang Cảnh Hoán lộ ra vẻ vui vẻ, vừa lòng.
Lúc này, em trai của Giang Ánh Tuyết là Giang Thừa Nghiệp đứng dậy, cười ha hả hỏi: “Chị, hai người kia là ai vậy?”
“Đúng vậy, Tiểu Tuyết, bọn họ là ai thế?”
Các trước bối ở đây ai cũng đều có chung một câu hỏi như vậy.
“Là như vầy.”
Giang Ánh Tuyết đem chuyện làm thế nào để cứu người phụ nữ của Diệp Thiên nói ra một lượt, sau đó nhìn về phía ông nội hỏi: “Ông nội, ông có biết làm sao tìm được thiên lộ hoặc cửa truyền tống nào có thể quay lại Trái Đất không?”
“Trái Đất?”
Giang Cảnh Hoán nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Chưa bao giờ nghe nói qua có tinh cầu như vậy.”
“Hình như đúng là chưa từng nghe nói đến.”
Mọi người ở đây cũng đều lắc đầu.
Nhất thời, trong lòng Giang Thừa Nghiệp vui vẻ, nói với Diệp Thiên: “Trời ạ, vậy mọi người đừng trở về nữa, nhà họ Giang chúng ta có cơ nghiệp to lớn, không có chuyện thiếu chén cơm của mọi người được, người Tiên Thổ chúng tôi rất nhiệt tình, về sau ba con hai người cứ xem nơi đây là nhà là được.”
“Vậy cảm ơn trước.”
Diệp Thiên ôm quyền.
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
Giang Thừa Nghiệp xua tay, sau đó nói: “Chị, chị sắp xếp phòng cho hai ba con họ đi, em đi tìm chút hải sản, để phòng bếp làm một bàn đồ ăn chiêu đãi chị, tiện thể để cho ba con Đóa Đóa thể nghiệm một chút sự nhiệt tình của chúng ta.”
Nói xong, cậu ta biến mất khỏi đại điện như một cơn gió.
“Thật kỳ lạ, trước kia thằng nhóc này rất không kiên nhẫn những chuyện thế này, sao hôm nay lại chịu khó như vậy chứ, kỳ lạ.”
Giang Ánh Tuyết nhíu mày, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Sau đó, cô ấy mang Đóa Đóa và Diệp Thiên đi chọn phòng cho khách, dựa theo yêu cầu của Đóa Đóa chọn được một gian, bởi vì Đóa Đóa muốn ở chung với ba cô.
“Chị Ánh Tuyết, chị có giấy và mực dùng để vẽ tranh hay không?”
Chọn được phòng rồi, Đóa Đóa lại hỏi.
“Có, để chị đi lấy cho.”
Giang Ánh Tuyết nói xong liền rời đi.
Không lâu sau, cô ấy cầm theo giấy, bút và nghiên mực quay về, tiện thể nói: “Sắp đến giờ cơm rồi, em vẽ một lúc đi, nhân tiện để chị nhìn xem bức họa của đế tôn Bắc Minh có giống hay không.”
Đóa Đóa gật đầu.
Chẳng mấy chốc, dưới sự yêu cầu của Giang Thừa Nghiệp, phòng bếp làm ra một bàn thức ăn rất lớn, Diệp Thiên, Đóa Đóa và Giang Ánh Tuyết cùng nhau đi đến.
“Thế nào các bạn, ăn ngon không?”
Giang Thừa Nghiệp cười hắc hắc hỏi.
“Không tồi.”
Diệp Thiên vừa ăn vừa gật đầu.
Sau đó, Giang Thừa Nghiệp nhìn về phía Đóa Đóa, nụ cười càng tươi rói: “Đóa Đóa, tôm này ăn được không? Đây là tôm anh tự mình nhảy xuống giếng bắt, hơn nửa ngày mới bắt được mười con đấy.”
“Ừ, hương vị rất tuyệt, so với tôm ở Trái Đất thì ngon hơn rất nhiều, cảm ơn anh đã bắt tôm nhé.” Đóa Đóa nở nụ cười, lúm đồng tiền nở rộ như hoa.
Giang Thừa Nghiệp xem đến mức thần hồn điên đảo, vội vàng nói: “Nếu em thích ăn, bây giờ anh xuống bắt thêm mấy con rồi nhờ phòng bếp làm cho em.”
“Không cần đâu anh Thừa Nghiệp, ăn nhiều quá sẽ ngấy, nhưng mà người Tiên Thổ các anh thật sự nhiệt tình quá.”
Đóa Đóa xua tay nói.
Cho dù cô đơn thuần thế nào cũng dễ dàng cảm nhận được sự nhiệt tình của người Tiên Thổ.
Chẳng qua, Diệp Thiên đã ở Tiên Thổ hơn mười mấy năm, người Tiên Thổ có thật sự nhiệt tình hay không anh rất rõ ràng, so với Thiên Hoàng và Bắc Hàn keo kiệt thì Giang Thừa Nghiệp nhiệt tình chẳng qua là có mục đích.
Hiển nhiên, mục đích chính là giành được hảo cảm của Đóa Đóa.
Chút tâm tư này của Giang Thừa Nghiệp còn mong có thể giấu giếm được mắt thần của anh sao?
Sau khi ăn xong, Giang Ánh Tuyết trở về phòng cùng với ba con Diệp Thiên, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Đóa Đóa liền bắt tay vào vẽ tranh, Giang Ánh Tuyết ngồi bên cạnh nhìn.
“Oa! Thật không thể không nói, bức tranh này quả là giống như đúc.”
Nhìn thấy hình dạng cái đầu được Đóa Đóa vẽ giống hệt, Giang Ánh Tuyết nhịn không được cảm thán.
Đóa Đóa cười hì hì, tiếp tục vẽ tranh.
Thùng thùng thùng!
Ngay lúc này, ngoài cửa bị gõ vài tiếng.
Diệp Thiên ra mở cửa, chỉ thấy Giang Thừa Nghiệp tươi cười ở ngoài cửa nói: “Ông bạn, uống rượu không, chúng ta đi làm vài chén nhé?”
“Đi.”
Diệp Thiên muốn nhìn thử xem trong hồ lô của người này bán cái gì, nên đóng cửa lại đi uống rượu với Giang Thừa Nghiệp.
Thần niệm của anh vô cùng cường đại. Nếu Đóa Đóa gặp nguy hiểm gì, chỉ cần ở trong phạm vi nhà họ Giang, anh có thể xuất hiện trong một giây đồng hồ, cho nên cũng không lo lắng Đóa Đóa sẽ xảy ra chuyện không may.
“Ông bạn, đang ở thế giới khác, có phải rất nhớ chị dâu hay không?”
Rượu để trên bàn, Giang Thừa Nghiệp ném một hạt đậu phộng vào miệng, vừa cắn vừa hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Thiên nói: “Muốn hôn mẹ của Đóa Đóa một chút cũng hôn không tới, có thể không nhớ sao.”
“Xem ra, anh thật sự trải qua một đoạn thời gian ngủ không ngon nhỉ!”
Giang Thừa Nghiệp thở dài, uống với Diệp Thiên một ly, nói: “Nếu không thì như vầy đi, mỗi ngày anh đều nhớ nhung chị dâu cũng không phải là cách, tôi tìm cho anh một người bầu bạn, hằng đêm hầu hạ anh ngủ? Như vậy thì anh có thể chậm rãi quên đi chị dâu, dù sao cũng không thể quay về, anh sẽ không định để mình buồn chết chứ?”
“Đề nghị rất không tồi, nhưng đối với việc tìm người khác thì cứ quên đi, miễn cho con gái tôi không thèm quan tâm tôi nữa.” Diệp Thiên trả lời.
“Vậy thì gả con gái của anh đi.” Giang Thừa Nghiệp nói: “Cô ấy cũng là một đại cô nương rồi, anh muốn con rể thế nào, tôi tìm giúp anh.”
Diệp Thiên nghĩ nghĩ nói: “Đóa Đóa là tâm can bảo bối của tôi, muốn kết hôn với con bé ít nhất phải khiến con bé có được cảm giác an toàn hơn cả tôi, phải đối xử tốt với nó hơn cả tôi mới được.”
“Chuyện này có gì mà khó chứ!”
Giang Thừa Nghiệp cùng Diệp Thiên uống một ngụm, vỗ vỗ ngực mình nói: “Muốn có cảm giác an toàn, thì khí tức trên người tôi mạnh hơn anh gấp ngàn vạn lần, tôi đã đạt tu vi cực phẩm kim đan đại viên mãn, một ngàn một vạn anh cũng không phải đối thủ của tôi đâu.”
“Phải đối tốt với cô ấy, tôi khẳng định cũng tốt hơn anh, tôi có thể lặn xuống sâu trăm nghìn mét để bắt tôm cá cho cô ấy ăn, anh có thể sao? Tôi còn có thể cho cô ấy hưởng thụ vinh hoa phú quý, anh có thể sao? Tôi có thể giúp cô ấy tu luyện, giúp cô ấy nhanh chóng thăng tiến tu vi, anh có thể sao?”
“Anh không thể làm gì.”
“Cho nên, tôi cảm thấy tôi rất có tư cách trở thành con rể của anh, anh thấy có được không?”