Những lời này, Hoàng Phủ Tư Thần gần như là rống lên, cho nên sau khi gào lên những lời này, vết thương trên bụng cậu nứt ra, máu tươi nhanh chóng rỉ ra.
Diệp Thiên nghe vậy áy náy không chịu nổi.
Đương nhiên anh biết Bắc Lương Quốc bị giết, hai mẹ con chạy trốn bị đuổi giết, chắc chắn là chịu rất nhiều khổ sở, gặp rất nhiều khó khăn, gặp rất nhiều nguy hiểm.
Anh cũng biết chính mình thẹn với hai mẹ con, anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người chồng với Hoàng Phủ Thường, không làm tròn trách nhiệm của một người ba đối với Hoàng Phủ Tư Thần.
Cho nên, anh sẽ không trách Hoàng Phủ Tư Thần gào lên với anh, cũng sẽ không trách Hoàng Phủ Tư Thần oán hận anh, dù sao chính mình quả thật có lỗi với cậu.
Ai bảo mình cho nó sinh mệnh nhưng không cho nó ấm áp? Đứa bé này từ nhỏ đến lớn chịu nhiều khổ sở như vậy, trách anh là chuyện rất bình thường đích.
Nhưng anh thật sự tình nguyện bù lại.
Bởi vì từ sau khi làm ba, bị một đám nhóc con vây quanh, kỳ thật đây là chuyện rất hạnh phúc, so với tu luyện tẻ nhạt thì có ý nghĩa hơn nhiều, cho nên anh đặc biệt thích con mình, tuy rằng không thể cân bằng được mọi chuyện, nhưng anh sẽ yêu thương mỗi một đứa bé của mình, sẽ không chán ghét bất cứ một đứa nào.
CHo dù Hoàng Phủ Tư Thần nói với anh như vậy, anh vẫn sẽ yêu thương nó, sẽ không vì thái độ của Hoàng Phủ Tư Thần mà sinh ra phản cảm với nó.
"Khi đó ba thật không biết mẹ con sinh ra con, nếu biết làm sao ba có thể bỏ rơi con? Lúc mẹ con con gặp nạn, ba cũng đang gặp khó khăn, còn có anh con chị con, em gái con cũng đều gặp khó khăn, sau khi biết tình hình của hai mẹ con con, ba đã từng đi tìm hai mẹ con con nhưng thật sự là không tìm thấy, nếu có thể tìm được, ba đã sớm đưa hai mẹ con con về nhà rồi."
"Ba biết đúng là ba có lỗi với hai mẹ con con, cũng chấp nhận oán trách của con, ba chỉ hy vọng con sẽ cho ba một cơ hội để bù đắp cho hai mẹ con con, được không Tư Thần?"
Diệp Thiên thành khẩn nói.
"Tư Thần, cường giả như ba con đây cũng đã cúi đầu nhận sai với con, có thể thấy được ba con thật sự rất thương em, đừng giận lẫy nữa, tha thứ cho ba con đi Tư Thần, để ba con cho trị thương cho con, con xem con tức giận dến mức vết thương nứt cả ra rồi."
Hoàng Phủ Thường đau lòng nói.
Mấy năm gần đây, cô chưa bao giờ quên Diệp Thiên, vẫn luôn tưởng tượng, nếu Diệp Thiên không chết, biết cô sinh con trai cho anh, liệu anh có vui hay không, có thích đứa con mà cô sinh cho anh hay không, có thể vì vậy mà tiếp nhận cô hay không.
Cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến có một ngày như vậy, Diệp Thiên thật sự đã trở lại!
Hơn nữa, còn muốn bù đắp cho hai mẹ con cô.
Cô chờ ngày này lâu lắm rồi!
Cũng hy vọng con cô có ba quan tâm yêu thương, sẽ lớn lên khỏe mạnh.
Cho nên cô rất hy vọng đứa bé có thể tha thứ cho ba nó, như vậy nó sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, cũng có anh chị em, sẽ không cô đơn như vậy nữa.
Chẳng ngờ Hoàng Phủ Tư Thần vung tay lên, cả giận nói: "Con có chết cũng không cần ông ta trị thương cho con!"
Hoàng Phủ Thường nghe thế, nhất thời một cơn giận vô danh xông thẳng lên đỉnh đầu, giơ tay lên tát cho Hoàng Phủ Tư Thần một bạt tai.
Bốp!
Một tiếng như sét đánh ngang tai.
Tuy rằng không đau, nhưng Hoàng Phủ Tư Thần mờ mịt, không dám tin mà nhìn mẹ mình, hỏi: "Mẹ, từ lúc Tư Thần còn bé cho đến giờ, mẹ chưa bao giờ đánh Tư Thần, coi Tư Thần như bảo bối mà nuôi, thế nhưng hôm này lại vì người đang ông từng vứt bỏ mẹ này, không tiếc giơ tay đánh Tư Thần ư?"
Lúc này Hoàng Phủ Thường cũng mờ mịt, không dám tin mà nhìn tay mình, lắc đầu áy náy nói: "Không, không phải như Tư Thần nghĩ đâu, không phải vì anh ấy mà mẹ đánh Tư Thần đâu, là mẹ..."
"Mẹ chính là vì người đang ông này mà đánh Tư Thần!"
Hoàng Phủ Tư Thần ấm ức nói: "Mẹ muốn đi với ông ta thì đi đi, Tư Thần không làm khó mẹ, cùng lắm thì sau này Tư Thần ở một mình."
Bỏ lại một câu, Hoàng Phủ Tư Thần tức giận cưỡi gió rời đi.
"Tư Thần! Tư Thần..."
Hoàng Phủ Thường đau lòng hô lên.
"Công chúa, em đừng sốt ruột, để anh đi khuyên nhủ Tư Thần."
Diệp Thiên nói xong đuổi theo, Đóa Đóa vội vàng ngăn cản nói: "Ba, hay là thôi đi, ba đi sẽ chỉ làm đệ đệ càng tức giận thôi, vẫn nên để con và hai anh đi cho, ba nên ở lại an ủi chị Công chúa, không, là mẹ Công chúa, hì hì!"
Đóa Đóa nhếch miệng cười, gọi hai người anh, ngồi lên lưng Thú Kim Lân mắt xanh.
"Đóa Đóa sư muội, chờ sư huynh với, mấy ngày nay sư huynh và Tư Thần sư đệ ở chung cũng khá ổn, có thể hỗ trợ khuyên bảo."
Lâm Cảnh Hiên hô, bay về phía Thú Kim Lân mắt xanh.
"Được!"
Đóa Đóa nhoẻn miệng cười.
Rất nhanh, ba anh em cộng thêm một Lâm Cảnh Hiên, cưỡi Thú Kim Lân mắt xanh đuổi theo.
Có Thú Kim Lân mắt xanh ở đó, Diệp Thiên cũng không lo lắng, ở Thiên Hoang vẫn chưa có đối thủ của Thú Kim Lân mắt xanh.
"Mười mấy năm không gặp, Đóa Đóa cũng đã lớn thành thiếu nữ, hai anh trai của con bé cũng là con của anh và Liên Tâm à?" Hoàng Phủ Thường hỏi, cũng rất hy vọng con của cô và Diệp Thiên có thể giống như con của Tần Liên Tâm và Diệp Thiên, thân thiết với Diệp Thiên như vậy.
Như vậy Tư Thần sẽ rất hạnh phúc, cô cũng sẽ rất vui vẻ.
"Đúng vậy." Diệp Thiên mỉm cười nói: "Ba anh em chúng nó là do Tuyết Nhi sinh ba, mười bảy năm trước, anh đứa Tuyết Nhi đến Thiên Hoang không bao lâu, hai đứa bé đã bị bắt đến Bắc Hàn, cũng giống như Tư Thần vậy, cũng là mười mấy năm không nhận được tình thương của ba."
Hoàng Phủ Thường vừa nghe, hốc mắt nháy mắt trở nên đỏ bừng: "Nói như vậy, mấy năm nay hai con của anh và Liên Tâm còn chịu khổ nhiều hơn cả Tư Thần, ít nhất Tư Thần còn có người mẹ là em đây làm bạn, mà hai người chúng nó còn không có ba mẹ bên cạnh, nhất định là càng chịu nhiều đắng cay hơn."
"Xem ra Liên Tâm rất biết mang thai, mang thai ba đứa đều thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà em lại mang thai một đứa nhóc phản nghịch khiến anh phải đau đầu."
"Đừng nói như vậy."
Diệp Thiên ôm Hoàng Phủ Thường vào trong lòng, nói: "Bảo Bảo,, Lạc Lạc và Đóa Đóa đều lớn lên trong sự quan tâm của anh và Tuyết Nhi, mà Tư Thần, anh vẫn chưa hoàn thành nghĩa vụ làm ba của mình, nó oán hận anh là chuyện rất bình thường, anh sẽ không trách nó, anh tin Tư Thần cũng là một đứa trẻ ngoan."
"Diệp Thiên, cám ơn anh đã hiểu."
Hoàng Phủ thường ôm chặt lấy Diệp Thiên, nức nở nói: "Từ bé đến lớn Tư Thần cũng rất hiếu thảo. Hồi đó mỗi lần nhơ anh em sẽ thất thần, nó chỉ mới chỉ ba bốn tuổi đã biết cách dỗ em vui vẻ. Khi biết anh nhảy xuống Vạn Yêu Thập, em đã khóc rất nhiều, nó cũng vừa khóc vừa giúp em lau nước mắt."
"Sau đó lúc bị đuổi giết, rớt xuống vực thẳm, em bị thương hôn mê, kẻ địch đuổi giết xuống dưới, nó mới năm sáu tuổi, chỉ biết lấy kiếm bảo vệ em, không tiếc liều mạng với kẻ địch."
"Sau khi được Vương Thượng Tiên cứu, Vương Thượng Tiên đưa mẹ con em vào động tiên. Vương Thượng Tiên muốn dạy Tư Thần tu luyện, nó nói rằng phải chăm sóc mẹ, không tu luyện."
"Sau này nó tu luyện, cũng không an tâm tu luyện, cứ cách mấy ngày sẽ chạy tới trò chuyện với em, sợ em cô đơn, vì thế nó thường xuyên bị Vương Thượng Tiên mắng, nhưng nó lại nói tu luyện lúc nào cũng được, mẹ thì chỉ có mộtthôi, không thể bởi vì tu luyện mà mặc kệ mẹ được."
"Lần đó đến Bắc Hàn, nó mới mười một tuổi, cũng là lần đầu tiên nó ra khỏi nhà, lại biết mua son phấn cho em. Kiếm được trái cây bảy màu, nhưng nó không nỡ ăn, còn vì thế mà bị đuổi giết. Vương Thượng Tiên kêu nó ăn, nó cũng không ăn, chính là vì mang về cho em ăn, em bảo nó ăn nó cũng không ăn, nhất định phải để cho em ăn, em nổi giận nó mới chịu ăn."
Nói đến đây, Hoàng Phủ Thường khóc không thành tiếng.
Rất nhiều người nghe xong, đều bị lòng hiếu thảo Hoàng Phủ Tư Thần làm cho cảm động đến hốc mắt đỏ bừng.
"Thật sự là đứa bé ngoan!"
Thẩm An Kỳ đều không nhịn được cảm khái.
"Quả thật là là đứa bé ngoan." Diệp Thiên cũng rất tán thưởng, nói: "bây giờ nó đang ở tuổi phản nghịch, có chút hiểu lầm với anh, nhưng anh tin có sau cơn mưa trời sẽ sáng, đến lúc đó chắc chắn nó cũng sẽ hiếu thuận với anh."
"Sẽ mà, nhất định sẽ như thế!"
Hoàng Phủ Thường gật đầu như gà mổ thóc: "Chúng ta cho nó chút thời gian, kiên nhẫn và tin tưởng ở nó, em tin là Tư Thần nhất định sẽ là một đứa bé hiếu thảo."
......
"A!!!"
Lúc này, ở ngoại ô cách Bắc Lương Thành trăm dặm, Hoàng Phủ Tư Thần đứng ở một đỉnh núi trụi lủi rít gào .
"Tại sao mẹ đối xử với mình tốt như vậy, người đàn ông kia vừa đến, mẹ lại không đối xử tốt với mình nữa?"
"Tại sao mình hết lòng hiếu thảo với mẹ, trong mắt mẹ lại không quan trọng bằng một người đàn ông đã từng phụ bạc mẹ chứ?"
"Tại sao ông ta lại lợi hại như vậy, mình muốn giúp mẹ xả giận, muốn giẫm nát ông ta trên mặt đất nhưng lại không làm nổi?"
"Tại sao?! Ông trời! Ông nói cho con biết là tại sao đi? Tại sao?!!!"
Đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cậu.
"Chính bởi vì đó là ba con."