"Không được!"
Bỗng nhiên con em của Vương Thuần Cương co rụt lại.
Bóng dáng này, không phải là Huyền Cơ Lão Tổ sao?
Chỉ trong phút chốc, ông ta giống như chuột thấy mèo, bị dọa đến sắp nứt cả tim gan, mất hồn mất vía, dù cho một giây cũng không dám chờ lâu.
"Nhanh rút lui!"
Lúc này trong đầu ông ta xuất hiện suy nghĩ này, thân thể nhoáng cái muốn nhanh chân chạy.
"Cái này..."
Thấy cảnh này, Lâm Cảnh Hiên và các cao tông đều có vẻ nghi hoặc.
"Lão đạo này là ai, vì sao Vương thái sư sợ ông ta như thế?
Trong lòng tất cả mọi người đều có câu hỏi này.
"Bọn họ... Sao bọn họ chạy từ Thiên Hoang tới được?"
Cả người Hoàng Phủ Tư Thần như đang nằm mơ. Năm năm trước, cậu ta và Vương Thuần Cương ở Bắc Lương, suýt chút nữa đã chết trong tay ông lão này. May mà nửa đường có một ông chú cứu, lúc đó Vương Thuần Cương mới thừa dịp dẫn cậu trốn thoát, nếu không thì đã sớm chết ở Bắc Lương rồi.
Không nghĩ đến năm năm sau, lại gặp ông lão này ở Thiên Hoang.
Đến mức cả người cậu như rơi vào hầm băng, một cảm giác bất an bao phủ lấy toàn thân, làm lòng cậu không rét mà run.
"Ha ha ha!"
Lý Hiền Lương lại vui như điên: "Lần này biết sợ rồi đúng không? Chờ Huyền Cơ thượng tiên giải quyết xong Vương Thuần Cương thì sẽ giải quyết tới mày. Nhóc con, mày nhảy nhót không được bao lâu đâu, ha ha?"
"Cái gì!"
Bọn người Lâm Cảnh Hiên nghe vậy thì thân thể chấn động, sắc mặt thay đổi.
Huyền Cơ thượng tiên?
Là người giúp đỡ mà Tử Tiêu tông tìm được?
Rất mạnh đúng không?
Trong phút chốc, đủ loại nghi vấn tràn vào lòng tất cả mọi người.
"Vương Thuần Cương, mày không được chạy!"
Lúc này vang lên tiếng thét của Huyền Cơ Lão Tổ.
Tất cả mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Huyền Cơ Lão Tổ vung tay hất lên, một sợi dây thừng như rồng vọt ra ngoài chỉ trong nháy mắt. Dây thừng quấn mấy trăm vòng quanh người trên người Vương Thuần Cương, trói ông ta rất chặt.
Vương Thuần Cương lập tức không thể đi lên được, cố sức giãy dụa, Huyền Cơ Lão Tổ thôi động tiên pháp, dây thừng siết lại càng chặt hơn. Cho dù Vương Thuần Cương giãy dụa thế nào, cuối cùng cũng không có cách nào tránh thoát được.
"Ha ha ha!"
Vì thế Huyền Cơ Lão Tổ cười vui vẻ nói: "Vương Thuần Cương, đừng vùng vẫy nữa, vì bắt ông mà tôi cố ý mượn Khổn Tiên Thằng đến. Bây giờ ông đã bị Khổn Tiên Thằng trói lại, tôi không thả ông thì cả đời cũng đừng mong thoát được, ha ha ha!"
Vương Thuần Cương nghe vậy, kích động đến mức muốn khóc.
Ông từ Bắc Lương thì truy sát tôi đến Thiên Hoang này? Thù bao lớn chứ!
Ông ta khóc không ra nước mắt.
Lúc này thu hồi pháp thân, muốn nhân cơ hội chạy đi. Nhưng mà pháp thân vừa thu lại, Khổn Tiên Thằng cũng rút lại, chưa đợi ông ta chạy trốn đã bị trói càng chặt hơn.
Kết quả là ông ta muốn lấy pháp thân ra cắt đứt Khổn Tiên Thằng, nhưng mà lại bị trói càng chặt hơn, ngay cả pháp thân cũng không lấy ra được.
Thấy thế, bọn người Lâm Cảnh Hiên đều bị dọa sợ, không dám bàn luận.
"Má ơi, vị Huyền Cơ thượng tiên này cũng quá mạnh rồi? Lại có thể dễ dàng trói Hóa Thần cảnh cấp cao Vương thái sư lại, giết chúng ta không phải là chuyện trong chớp mắt sao?"
"Kinh khủng! Quá kinh khủng! Tử Tiêu tông mời đâu ra người giúp đỡ kinh khủng thế chứ!"
"Thảo nào Tử Tiêu tông dám chủ động xuất binh, thì ra bọn họ đều đã có chuẩn bị, lần này chúng ta tiêu rồi, phải đưa mạng nhỏ nhét vào đây."
"..."
Nghe tiếng bàn tán hoảng loạn ở phía dưới, Lý Hiền Lương vô cùng vui mừng, nhìn xuống dưới kêu lên: "Bắc Lương đã hết hi vọng, bây giờ cho mấy người một cơ hội, hoặc là thần phục, hoặc là chết. Mấy người chọn đi."
Lời vừa nói ra, lúc này có một cao tông quỳ xuống lạu.
"Tôi nguyện thần phục Tử Tiêu tông!"
Có một thì sẽ có hai, có hai thì sẽ có ba có bốn.
Rất nhanh, từng người nhấc tay quỳ lạy.
"Tôi nguyện thần phục Tử Tiêu tông!"
"Tôi cũng nguyện thần phục Tử Tiêu tông!"
"Tôi cũng nguyện thần phục Tử Tiêu tông!"
Chưa đến một phút, ngoại trừ tướng sĩ Bắc Lương và Lâm Cảnh Hiên lãnh đạo tướng sĩ Linh Bảo tông, còn lại tất cả đều quỳ xuống đất thần phục.
"Thế này thế này thế này..."
Lâm Cảnh Hiên lập tức không biết làm sao, không biết nên quỳ xuống để sống tạm hay đứng đấy chờ chết.
"Được rồi được rồi, thằng nhóc xấu xa hận sư tôn này chết không đáng, hay là quỳ xuống thần phục đi.
Trong lòng anh ta đang suy nghĩ, đang muốn quỳ xuống.
Nhưng không ngờ, Thần Tử của Tử Tiêu tông cười ha ha nói: "Lâm Cảnh Hiên, mày thần phục hay không thần phục đều phải chết. Bản cung cũng chưa có quên, năm đó ở giải thi đấu Thiên Kiêu, đồ chó mày đã từng giẫm bản cung dưới chân, cho nên mày chắc chắn phải chết!"
Lâm Cảnh Hiên: "..."
Con mẹ nó, sao thằng chó này cũng ở đây!
"Ha ha!"
Thần Tử của Tử Tiêu tông đắc ý nói: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây giờ còn chưa đến ba mươi năm, mà Thiên Hoang đã có biến đổi. Có phải mày chưa từng nghĩ tới Lâm Cảnh Hiên mày cũng có một ngày sẽ chết trong tay Tử Tiêu tông tao?"
Lâm Cảnh Hiên khóc không ra nước mắt: "Tôi thần phục cũng không được sao, nhất định phải đuổi cùng giết tận?"
"Mày nói xem?"
Thần Tử của Tử Tiêu tông cười lạnh nói: "Nhưng mà nếu mày thần phục, tao sẽ cho mày chết dễ chịu một chút. Nếu không ta sẽ giẫm nát toàn bộ xương cốt này, để mày nhận hết đau khổ mà chết!"
"Tôi đã tạo nghiệt gì chứ!"
Lâm Cảnh Hiên ngồi dưới đất khóc lên.
Mà lúc này.
Rầm!
Vương Thuần Cương như một con chuột bị dây thừng trói chặt, bị Huyền Cơ Lão Tổ mạnh mẽ đập xuống đất.
"Giao cơ duyên ra, không thì tôi đập chết ông!" Huyền Cơ Lão Tổ uy hiếp nói.
Vương Thuần Cương khóc không ra nước mắt: "Cái này đã mấy năm rồi, cơ duyên đã không còn nữa. Huyền Cơ Lão Tổ, ông tha cho tôi đi, xem như tôi van xin ông."
"Hừ!"
Huyền Cơ Lão Tổ khẽ nói: "Không giao cơ duyên ra, tôi đã đánh ông chết mới thôi."
Dứt lời, vung Khổn Tiên Thằng ra hung hăng đập xuống.
Rầm rầm rầm!
Vương Thuần Cương bị nện chỗ này, bị nện chỗ kia. Mỗi khi bị nện một nơi đều xuất hiện hố hình người sâu mấy ngàn mét. Rất nhanh, ngoài Bắc Lương Thành đều có rất nhiều hố hình người, có không ít tướng sĩ bị đập trúng, trong nháy mắt bị nện thành thịt muối.
"Ông có nói hay không?"
Huyền Cơ Lão Tổ vừa nện vừa hỏi.
"Thật không có cơ duyên mà!"
Vương Thuần Cương vừa bị nện vừa đáp lại.
"Không giao thì nện đến khi ông giao ra mới thôi!"
Huyền Cơ Lão Tổ vẫn liên tục nện.
"Đừng đập! Đừng đập nữa!"
Hoàng Phủ Tư Thần không xem được nữa, cất cao giọng nói: "Cơ duyên chính là Thất Thải Quả Thực, đã bị tôi ăn từ lâu rồi, sao còn có cơ duyên gì, tự mấy người đi tìm đi. Chỉ biết đoạt cơ duyên, tu tiên cả đời đều tu trong bụng chó sao?"
Lời vừa nói ra, Huyền Cơ Lão Tổ ngừng lại.
Lập tức, ánh mắt ông ta nhìn Hoàng Phủ Tư Thần, lạnh nhạt hỏi: "Mày chính là thằng nhóc năm năm trước cầm son phấn lừa gạt bản tiên sao?"
"Là tôi?"
Hoàng Phủ Tư Thần thẳng thắn nói.
Ánh mắt Huyền Cơ Lão Tổ sắc bén: "Cơ duyên là Thất Thải Quả Thực bị mày ăn rồi?"
"Đúng thế!"
Hoàng Phủ Tư Thần nói: "Tôi có cơ duyên, tôi ăn để tăng tu vi, có lỗi sao?"
"Mày...!"
Huyền Cơ Lão Tổ chỉ cảm thấy phổi muốn nổ tung.
Năm năm qua, ông ta vẫn luôn tìm Vương Thuần Cương, liên tục cố gắng vì ông ta cho rằng lần trước Vương Thuần Cương cầm Thất Thải Quả Thực, lần này chắc chắn sẽ không lấy thêm Thất Thải Quả Thực. Ông ta nghĩ rằng Vương Thuần Cương sẽ cầm pháp bảo thần binh chờ dùng gì đó.
Kết quả không nghĩ tới vẫn là Thất Thải Quả Thực, hơn nữa còn bị ăn.
Trong phút chốc, ông ta chỉ cảm thấy cố gắng năm năm này đều là uổng phí. Đến mức một ngọn lửa không tên giống như núi lửa bùng lên trong ngực ông ta, xông lên đỉnh đầu, trong phút chốc cả người ông ta trở nên hung ác.
"Năm năm trước, nếu không phải nhóc con mày lấy son phấn lừa tao thì tao sẽ bắt lấy chúng mày, đoạt được cơ duyên. Đều là nhóc con mày giở trò quỷ, hại tao mất đi cơ duyên. Ta muốn mở ngực mổ bụng mày, để mày chết rất thảm rất thảm!"
Dứt lời, ông ta ngón tay ông ta vung ra đạn bắn về hướng Hoàng Phủ Tư Thần.
Vút!
Lập tức một ánh sáng lóe lên có thể so với tốc độ ánh sáng. Chưa đợi Hoàng Phủ Tư Thần phản ứng kịp thì đã đánh vào bụng cậu ta, đâm vào.
"Á!"
Hoàng Phủ Tư Thần đau đớn kêu lên một tiếng, vô thức che bụng, chỉ cảm thấy dinh dính. Trong khoảnh khắc, kim huyết từ trong khe hở bụng thấm ra ngoài.
Cậu ta chỉ luyện thành bốn tầng đạo thể, mặc dù nhục thân phòng ngự mạnh mẽ nhưng trước mặt Hóa Thần Viên Mãn Thiên Quân vẫn giống như đậu hủ, trong nháy mắt có thể bị bắn thủng.
"Tôi liều mạng với ông!"
Phần bụng bị bắn thủng khiến cho Hoàng Phủ Tư Thần nổi giận, lúc này cầm kiếm xông lên chém về phía Huyền Cơ Lão Tổ.
"Lấy trứng chọi đá, chẳng biết xấu hổ."
Huyền Cơ Lão Tổ khinh thường hừ lấy, lấy tay hất kiếm ra ngoài.
Xoạt xoạt!
Một dải lụa màu vàng xé rách không trung, chém về phía Hoàng Phủ Tư Thần.
"Tư Thần! Mau tránh ra!"
Lòng Hoàng Phủ Thường muốn bùng nổ, căng cuống họng gào thét lên.
Đương nhiên Hoàng Phủ Tư Thần biết sự mãnh liệt của một đòn này, thân thể nhoáng một cái, nhưng kim quang vẫn chém từ đầu vai cậu ta. Trong phút chốc đã chém mất một cánh tay.
Kim huyết rải đầy trời.
"A!"
Hoàng Phủ Tư Thần kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Ngay sau đó, Huyền Cơ Lão Tổ lại tung ra một chưởng.
"Không được!"
Vương Thuần Cương thấy không ổn, nếu bị đánh trúng chắc chắn Hoàng Phủ Tư Thần sẽ phải chết. Lúc này ông ta không hề quan tâm đến bản thân, cho dù bị trói bằng dây thừng, cho dùng vết thương rất nặng nhưng vẫn nhảy lên một cái.
Rầm!
Một chưởng trúng người Vương Thuần Cương.
Rầm!
Vương Thuần Cương vọt tới bên cạnh Hoàng Phủ Tư Thần.
Hai người cùng bị đập xuống đất.
"Tư Thần!"
Hoàng Phủ Thường bị dọa sợ, ôm chặt con trai trong ngực, sau đó đem tay bị đứt của con trai gắn lại, xếp lại cho con trai, cũng hỏi han. "Tư Thần, con sao rồi, đừng dọa mẹ. Nếu con có chuyện gì bất trắc, mẹ cũng không muốn sống nữa, ô ô..."
"Mẹ, con... Không sao."
Hoàng Phủ Tư Thần cố nặn ra nụ cười, nói: "Là con vô dụng khiến mẹ lo lắng. Mẹ đi mau đi, không cần lo cho con, chỉ cần mẹ còn sống, con có chết cũng có thể nhắm mắt."
"Không, mẹ không đi! Có chết mẹ cũng muốn chết cùng Tư Thần!"
Hoàng Phủ Thường ôm chặt lấy Hoàng Phủ Tư Thần, gào lên với Huyền Cơ Lão Tổ: "Thượng tiên, xin ông ta cho con tôi. Cơ duyên con tôi có được không phải nó giành với ông. Con tôi vô tội, xin ông đừng giết nó. Nếu ông cảm thấy tức giận thì giết tôi đi, tôi nguyện chết thay con rôi."
"Hừ!"
Huyền Cơ Lão Tổ khẽ nói: "Nó lấy son phấn lừa gạt tôi, hại tôi bỏ lỡ cơ duyên. Nếu không có lẽ tôi đã sớm thành Chân Tiên, bà nói tôi có thể tha nó sao?"
"Không! Tôi không chỉ không tha cho nó! Tôi còn muốn giết cả cô, đều là con trai ngoan của cô mua son phấn cho cô, không thì nó sẽ không có đồ để lừa gạt tôi!"
"Tôi muốn các người chết! Muốn các người chết!"
Huyền Cơ Lão Tổ như bị điên gào thét, một chưởng mạnh mẽ vô xuống.
Chỉ một phút, một bàn tay vô cùng lớn vỗ xuống, mỗi ngón tay như ngọn núi lớn che khuất bầu trời một mảnh đen kịt, nghiền ép xuống dưới.
"Má ơi!"
Bọn người Lâm Cảnh Hiên đều bị dọa sợ, muốn chạy trốn nhưng phát hiện dưới sức mạnh của một chưởng đó, bọn họ muốn động đậy cũng khó khăn.
"Xong xong rồi! Bây giờ chết chắc!"
Từng người như ba mẹ chết.
"Mẹ, là con hại mẹ, kiếp sau Tư Thần vẫn làm con trai của mẹ, con nhất định sẽ hiếu thuận với vẻ."
Hoàng Phủ Tư Thần nước mắt đầm đìa, vẻ mặt áy náy nó.
"Ha ha ha!"
Tất cả mọi người của Tử Tiêu tông vui như điên.
Mắt thấy đại chưởng muốn đè ép xuống đất.
Đúng vào lúc này, một luồng Thất Thải Thần Quang bắn phía dưới đại chưởng của ông ta.
Ngay sau đó, đại chưởng như dừng lại giữa không trung.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tất cả mọi người của Tử Tiêu tông nhíu mày.
Một giây sau!
Rầm!
Đại chưởng nổ tung.
Chỉ thấy một con Thất Thải Thần Thú xuất hiện giữa không trung, trên lưng thú còn có mấy người.
Sau đó, một giọng nói ngạc nhiên đột nhiên vang lên.
"Ha ha! Là sư tôn! Sư tôn tôi trở về! Chúng ta được cứu rồi! Ha ha! Ha ha ha!"