Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 738: Ông ta không xứng làm ba tôi!





Lúc này, tinh cầu thiên hoang, Bắc Lương Thành.

So với trước đây, Bắc Lương Thành bây giờ vô cùng náo nhiệt.

Đến đây tiếng trống tiếng chiêng, tiếng pháo đủ cả, âm thanh nói cười, Bắc Lương Thành gần ba tỷ người vừa múa vừa hát, khắp nơi mang không khí vui mừng.

Không phải lễ mừng năm mới, cũng không phải ngày lễ gì hết, mà đang chúc mừng vị Bắc Lương vương thứ hai đăng cơ.

“Cuối cùng chúng ta lại có đại vương rồi!”

“Tốt quá rồi. Nghe nói vị đại vương này, chính là Hoàng Phủ Tư Thần, con trai của Diệp Bắc Minh năm đó và công chúa Hoàng Phủ Thường. Nghe đâu hai mẹ con năm đó bị đuổi giết, may mà được một vị hóa thần đại năng cứu, giờ đây tu luyện thành công trở về. Khoảng thời gian trước đã sớm bí mật triệu tập tất cả các Bắc Lương vương tiền nhiệm, bắt hết mấy vị thành chủ dẫn đầu năm đó tấn công Bắc Lương Thành. Có người bảo sau khi đăng cơ, muốn giết mấy người chúng ta để trả thù cho Bắc Lương vương tiền nhiệm đấy!”

“Đại vương còn chưa đến mười bảy tuổi, đã có thành tựu như vậy. Sau này, chắc chắn không kém ba cậu ta. Nói không chừng chẳng bao lâu, toàn bộ thiên hoang cũng sẽ đặt trụ sở ở nước Bắc Lương của chúng ta ấy chứ!”

“…”

Vô số bách tính của Bắc Lương Thành vừa nhảy vui vẻ, vừa nói cười.

Mà lúc này, trong vương cung.

Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cả người quần áo với mũ miện, đứng trên bậc thang đá bạch ngọc ở trước đại điện, bên dưới bậc thang các văn võ bá quan đồng loạt quỳ lạy.

“Đại vương nghìn thu vạn đời, vĩnh chấn Bắc Lương, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Ngay sau đó, hơn trăm nghìn tướng sĩ cũng đều quỳ xuống lạy.

“Đại vương nghìn thu vạn đời, vĩnh chấn Bắc Lương, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Âm thanh vang vọng khắp đất trời.

“Các khanh bình thân!”

Thiếu niên phất ống tay áo, mặc dù tướng mạo non trẻ, nhưng từng cử chỉ lúc này, không hề mất đi phong phạm của một vương giả.

Đúng vậy, cậu chính là Hoàng Phủ Tư Thần.

Ngay từ năm năm trước, cậu đã ra khỏi động trời trờ về thiên hoang. Bởi vì Vương Thuần Cương sợ động trời bị Huyền Cơ lão tổ của Thần Đế Tông phá mở, đến lúc chạy cũng không chạy nổi, cho nên đã sớm rút khỏi động trời đi đến thiên hoang.

Chỉ là lúc đó, căn cơ của Hoàng Phủ Tư Thần bất ổn, vẫn luôn ẩn cư ở trong rừng núi, phái Ngụy công công đi ra ngoài triệu tập Bắc Lương vương là lính cũ, mấy ngày trước mới ra khỏi núi, rất thuận lợi đã thống trị được hai mươi Bắc Lương Thành. Còn bắt được chủ thành Bá Lăng mười năm trước tấn công Bắc Lương.

Đương nhiên, hai mươi thành của Bắc Lương, Hoàng Phủ Tư Thần không phải phí lấy một binh sĩ nào đã lấy được, bởi vì từ sau khi Diệp Thiên tiêu diệt tứ đại tiên tông, hai mươi thành của Bắc Lương đã luôn nằm trong sự quản lý của Linh Bảo Tông.

Được biết Hoàng Phủ Tư Thần trở về trả thù thay Bắc Lương vương, Linh Bảo Tông đã trao trả lại hai mươi thành của Bắc Lương cho Hoàng Phủ Tư Thần.

Đồng thời ở lại Linh Bảo Tông dưới sự trợ giúp của họ, Hoàng Phủ Tư Thần mới có thể chỉ trong một thời gian ngắn, bắt được mấy vị thành chủ năm đó tấn công Bắc Lương, còn bắt được rất nhiều tướng sĩ năm đó tấn công Bắc Lương.

Mà nay, dưới sự ủng hộ của tất cả lính cũ của Bắc Lương vương, cậu đăng cơ xưng vương, trở Bắc Lương Thành vương thứ hai của nước Bắc Lương.

“Tạ ơn đại vương!”

Trăm quan và các tướng sĩ lúc này mới đứng dậy.

Sau nửa tiếng, điển lễ đăng cơ kết thúc, Hoàng Phủ Tư Thần dẫn theo văn võ bá quan cùng các tướng sĩ đi đến trước mộ của Bắc Lương vương tiền nhiệm, cúng tế Bắc Lương vương tiền nhiệm.

“Vương gia gia, Tư Thần vẫn nhớ lúc nhỏ, ngài từng nói đợi Tư Thần trưởng thành, muốn truyền ngôi vương cho Tư Thần, hi vọng Tư Thần có thể chăm lo việc nước, mở rộng đất đai, nâng thế lực của Bắc Lương mạnh lên. Lúc đó Tư Thần còn nhỏ, cứ thế ngu ngơ đáp ứng. Nhưng chưa từng nghĩ chẳng bao lâu, Bắc Lương trải qua kiếp nạn lớn này, Vương gia gia và cả triệu tướng sĩ vì bảo vệ đất nước mà máu nhuộm chiến trường, hôm nay Tư Thần tu đạo đã thành quay về, ở đây xin ngài chứng giám, nhất định sẽ giết hết người trong thiên hạ đã hại ngài, vì ngài và hơn triệu tướng sĩ mà báo thù rửa hận, cũng như sẽ làm cho thế lực Bắc Lương lớn mạnh, không phụ sự mong mỏi của ngài đối với Tư Thần, nếu Tư Thần có làm trái tâm nguyện của ngài, trời tru đất diệt!”

Hoàng Phủ Tư Thần nói lời tuyên thệ xong, bỗng nhiên xoay người hô lên: “Đưa người năm đó tấn công Bắc Lương vào hết trong này!”

“Vâng! Đại vương!”

Có vị kim giáp thần tướng lĩnh mệnh, hô lớn lên: “Áp giải phạm nhân vào đây!”

Rất nhanh, hơn chục nghìn tu sĩ mặc quần áo tù bị áp giải vào.

Nhất thời khắp nơi toàn là âm thanh gào thét xin tha mạng.

“Bắc Lương vương, tha mạng với, oan có đầu nợ có chủ, ngài muốn báo thù thì tìm chưởng giáo Thiên Tôn của Tử Tiêu Tông chúng tôi mà báo thù, là ông ta sai tôi dẫn quân tấn công Bắc Lương, nếu như không có mệnh lệnh của ông ta, tôi nào có thể triệu tập được nhiều tướng sĩ tấn công Bắc Lương như thế chứ.”

Thành chủ của thành Bá Linh gào khóc xin tha.

“Hừ!”

Hoàng Phủ Tư Thần khinh khỉnh nói: “Tử Tiêu Tông, bản vương chắc chắn sẽ không bỏ qua, mấy người các người ra tay tàn ác với Bắc Lương bản vương càng không thể bỏ qua.”

“Người đâu!”

Hoàng Phủ Tư Thần hô lên: “Chém toàn bộ những kẻ ra tay tàn ác với Bắc Lương, không chừa một mống!”

“Vâng! Đại vương!”

Hơn một nghìn binh sĩ cầm trong tay đao chém dồn dập ra tay, từng phạm nhân mặc áo tù một bị chém đầu rơi trên đất, cả đỉnh núi tràn ngập mùi máu tươi.

“Báo!!!”

Lúc này có binh sĩ chạy đến: “Khởi bẩm đại vương, loan giá của thái hậu và thái sư đã đến vương cung!”

Hoàng Phủ Tư Thần nghe vậy vui mừng, lập tức sai một vị đại thần: “Gửi truyền âm cho Linh Bảo Tông, triệu tập một vài hóa thần cao thủ qua đây, ba ngày sau, xuất binh đi Tử Tiêu Tông.”

Giao phó xong, ngay cả loan giá cậu cũng không ngồi, trực tiếp nhảy một cái, hóa thành một luồng sáng, bay vọt về phía Bắc Lương Thành.

Rất nhanh, cậu đã đến được vương cung. Phát hiện bóng hình của Hoàng Phủ Thường, cậu lập tức hô lên:

“Mẹ!”

Nhoáng cái, cậu đã đến trước mặt Hoàng Phủ Thường.

“Thằng nhóc thối, chẳng chào mẹ lấy một tiếng, len lén chạy về Bắc Lương, con đúng là khôn lỏi!” Hoàng Phủ Thường oán giận nói.

Sau đó lại đau lòng nhìn ngắm con trai, hỏi thăm: “Lấy được Bắc Lương, có bị thương không?”

“Không có đâu mẹ.”

Hoàng Phủ Tư Thần nói: “Thực ra con chưa đánh, Bắc Lương đã đến tay rồi, bảo là năm năm trước Diệp Bắc Minh đã tiêu diệt tứ đại tiên tong, mấy kẻ tấn công Bắc Lương Thành, sợ Diệp Bắc Minh trả thù, bỏ thành mà chạy. Mấy năm gần đây, hai mươi thành của Bắc Lương đều do Linh Bảo Tông quản lý, biết được con trở về, bọn họ đã trao trả lại hai mươi thành của Bắc Lương cho con.”

“Gì cơ!”

Hoàng Phủ Thường nghe thế, sợ đến ngây người.

Diệp Thiên vẫn chưa chết?

Từ mấy năm trước đã tiêu diệt tứ đại tiên tông hại anh ấy nhảy vào hang vạn yêu rồi?

Trời ơi! Thật hay giả vậy?

Trong nhất thời, đủ loại nghi vấn dâng lên trong lòng Hoàng Phủ Thường.

“Mẹ.”

Lúc này, Hoàng Phủ Tư Thần kéo tay Hoàng Phủ Thường, nghiêm túc hỏi: “Mấy ngày này con nghe được một số tin đồn thất thiệt, nói con là con riêng của Diệp Bắc Thần và ngài. Trước ngài, ông ta đã có hai người vợ, vì để không làm ảnh hưởng đến quan hệ của ông ta và vợ cả, cho nên bỏ mặc ngài không quan tâm, là như vậy sao mẹ?”

“Không… không phải như vậy.”

Trong mắt Hoàng Phủ Thường lóe lên vẻ bối rối.

“Mẹ, ngài đừng lừa con.” Hoàng Phủ Tư Thần nói: “Không có lửa làm sao có khói, con không tin là bọn họ ăn nói bậy bạ. Mẹ cứ nói thật với con đi.”

Hoàng Phủ Thường nghe thế rơi vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu, cô thở dài nói: “Diệp Bắc Thần là ba con, đúng thế, nhưng không phải như lời đồn đại. Năm đó chú thứ hai của con làm loạn, Bắc Lương Thành nguy cơ sớm tối, mẹ sợ mình sẽ chết, đã chủ động dâng mình cho Diệp Bắc Minh, ông ấy căn bản không biết mẹ đã mang thai con. Thậm chí, trước khi nhảy vào hang vạn yêu ông ấy vẫn không biết, nếu không, nhất định ông ấy sẽ đến nhận con, ba con không phải loại người bạc tình bạc nghĩa.”

“Vậy sao lúc đó mẹ không đi tìm ông ấy?” Hoàng Phủ Tư Thần hỏi.

Hoàng Phủ Thường ngừng một lát rồi nói: “Mẹ không thích ông ấy, cho nên mới không đi tìm ổng.”

Cô sợ Hoàng Phủ Tư Thần hận Diệp Thiên, cho nên nhận hết trách nhiệm về phía mình.

Nhưng không ngờ, Hoàng Phủ Tư Thần cười nhạo nói: “Mẹ, mẹ lại đang lừa con, Diệp Bắc Thần còn có một tên gọi khác là Diệp Thiên, tên của con là Tư Thần, bọn họ đều bảo là mẹ nhung nhớ Diệp Thiên mới đặt tên này cho con. Mẹ bảo mẹ không thích ông ta, vậy vì sao vẫn muốn nhớ nhung ông ấy, đặt cho con tên Tư Thần?”

“Mẹ…”

Hoàng Phủ Tư Thần nhất thời nghẹn lời.

“Thực ra, chính là giống như lời đồn đại đó, Diệp Bắc Thần vì không muốn ảnh hưởng đến mối quan hệ của ông ta và vợ cả, cho nên không cần mẹ, ông ta không xứng làm ba con. Nếu để con đụng phải ông ta, con sẽ không bỏ qua cho ông ta!” Hoàng Phủ Tư Thần nghiến răng nói.

“Tư Thần, không phải như con nghĩ, ba con, ông ấy…”

“Đủ rồi, mẹ!”

Hoàng Phủ Tư Thần quát lên: “Mẹ không cần vì che giấu giúp ông ta mà lừa phỉnh con, con không phải là trẻ con nữa, con hận ông ta đã vứt bỏ con và mẹ mà không quan tâm. Con không có người ba như vậy, nếu con nhìn thấy ông ta, con nhất định sẽ không tha cho ổng!”

“Tư Thần, con…”

Hoàng Phủ Thường thấy con trai hận ba nó như vậy, chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát, che miệng khóc nấc lên.

“Con nhìn mình đi, dáng vẻ tàn ác như vậy để làm gì, khiến cho cả mẹ của con khóc rồi, còn không mau lại đây an ủi mẹ của con.”

Vương Thuần Cương vẫn luôn im lặng đứng ở một bên trừng mắt nói.

Hoàng Phủ Tư Thần lúc này mới đè xuống nỗi bất mãn trong lòng đối với ba mình, quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Thường, cúi đầu nói: “Mẹ, con sai rồi, con không nên dùng giọng điệu như vậy nói với ngài, xin ngài tha thứ cho con.”

“Con bằng lòng tha thứ cho ba con, mẹ sẽ bằng lòng tha thứ cho con.” Hoàng Phủ Thường nói.

‘Con không làm được.”

“Con…”

Hoàng Phủ Thường ngực phập phồng vì tức giận: “Nhưng trên người con chảy dòng máu của ông ấy đấy!”

“Nhưng ông ta bỏ rơi mẹ và con, một tay mẹ nuôi con lớn, ở trong mắt con, ông ấy không bằng cả Ngụy công công!”

“Con…”

Hoàng Phủ Thường bị chọc tức, che miệng chạy khỏi cung điện.

“Mẹ! Mẹ…”



Hai ngày sau, Đóa Đóa khỏe lại.

Cả nhà Diệp Thiên, cưỡi Thú Kim Lân mắt xanh, đi về hướng trung tâm của đại lục.

Đóa Đóa ngồi ở trên đầu, được Diệp Thiên ôm lấy, cô bé vui vẻ dang hai tay ra hét lên: “Woa! Đi thiên hoang thôi! Tìm được em Tư Thần, trả về cho công chúa tỷ tỷ, chúng ta sẽ có thể trở về trái đất, trở về bên mẹ rồi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv