Sư tổ Huyền Thanh chỉ cảm thấy lá phổi sắp tức đến nổ tung.
Hơn một ngàn Hóa Thần của Thiên Đế Tông, toàn bộ đều bị luyện hóa trong một lò luyện đan, một Thiên Đế Tông không còn Hóa Thần, còn không bằng một Thiên Quân thế gia.
Có thể nói rằng, vào thời khắc này, Thiên Đế Tông đã rơi từ thiên đường xuống vực thẳm địa ngục rồi.
Thảm họa này, khiến cho sức mạnh của Thiên Đế Tông bị thụt lùi ít nhất đến hai trăm ngàn năm!
Cũng có nghĩa là, cần phải có khoảng thời gian hai trăm ngàn năm, mới có thể làm cho Thiên Đế Tông trở lại thời kỳ hưng thịnh có hơn một ngàn Hóa Thần một lần nữa.
Điều này chính là một điểm trí mạng đối với Thiên Đế Tông!
Nếu như Huyền Thanh ông ta rời khỏi Bắc Hàn, tùy tiện tìm một Thiên Quân thế gia nào đó, cũng có thể tiêu diệt cả Thiên Đế Tông, bởi vì Thiên Đế Tông không có Hóa Thần, vì vậy chỉ cần có một Hóa Thần đã có thể khiến cho Thiên Đế Tông muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được!
Thế nhưng nếu như ông ta ở lại Bắc Hàn, tu vi sẽ không có cách nào tiến bộ được, bởi vì tài nguyên của Bắc Hàn không đủ để hỗ trợ cho việc tu luyện sau này của ông ta.
Muốn giúp cho Thiên Đế Tông khôi phục trở lại thời kỳ hưng thực, ông ta ít nhất phải tiêu tốn tâm huyết cả một trăm ngàn năm để bồi dưỡng ra một thế hệ người ta, hoặc là cũng có thể khiến cho Thiên Đế Tông trở lại thời kỳ hưng thịnh.
Thế nhưng ông ta thật sự không muốn ngây ngốc ở trong Bắc Hàn đến tận một trăm ngàn năm!
Thế nhưng nếu như ông ta rời đi, Thiên Đế Tông chắc chắn sẽ bị tàn sát một cách sạch sẽ.
Bởi vì khi một môn phái đã đứng sừng sững nhiều năm đến như vậy, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều người đã từng chén ép, có câu nói chính là giậu đổ bìm leo, không có sự bảo vệ của ông ta, chắc chắn sẽ có hơn hàng triệu kẻ thù đến chém giết, san bằng cả Thiên Đế Tông.
Trong lòng ông ta cảm thấy khổ sở đến không thể tả.
Ông ta cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Tất cả những chuyện này, đều do một tay Diệp Bắc Minh làm ra, khiến cho ông ta dù nghiền nát anh thành tro, chém giết cả chín đời của anh, cũng không đủ để trút hết mối căm thù trong lòng của ông ta!
Thế nhưng nếu không giết anh, tàn sát chín đời của anh, sư tổ Huyền Thanh cảm thấy bản thân lão sẽ bị tức đến chết.
Vì vậy, ông ta chắc chắn phải giết chết Diệp Thiên để trút hết cơn giận ngút trời này.
Dựa vào tu vi và tốc độ của ông ta, chỉ cần nhìn chằm chằm vào ánh hào quang, một khi hào quang biến mất liền tần công, cho dùng bọn họ muốn kích hoạt hào quang một lần nữa cũng không thể làm được, cho dù có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng một Chân Tiên như ông ta.
Dĩ nhiên, Diệp Thiên cũng nghĩ đến điều này.
Thế là anh liền gửi một lời dặn cho Thú Kim Lân mắt xanh thông qua thần niệm của anh: “Một lát nữa khi hào quang biến mất, tôi sẽ bắt đầu tấn công về phía ông ta, ông nhân cơ hội đó mà kích hoạt Thất Kiếm Linh Lung Tâm, khi kích hoạt một lần nữa thì sẽ có thể duy trì đến khi Thần Ma Đan được luyện thành rồi.”
Thú Kim Lân mắt xanh nghẹn ngào mà đáp lại một câu được.
Nó cảm thấy căm hận bản thân khi đã lãng phí một trăm ngàn năm ở trong hang Vạn Yêu.
Nếu như bản thân nó là yêu thú tôn phẩm, thì đã có thể giúp tôn thượng giết chết tên Chân Tiên này rồi.
Ánh hào quang ở trên người của Đóa Đóa dần dần trở nên càng ngày càng nhạt đi, bàn tay khổng lồ của sư tổ Huyền Thanh, đã chờ đợi sẵn ở bên cạnh bọn họ rồi.
Chỉ cần ánh hào quang kia biến mất, ông ta đánh một chưởng xuống, liền có thể nghiền nát tất cả mọi người, kể cả Đóa Đóa ở trong đó chỉ với một chưởng.
Bởi vì nếu không dùng đến tiên pháp, sẽ không thể kích hoạt hào quang của Thất Kiếm Linh Lung Tâm được.
Hơn nửa ông ta rất tự tin mà nghĩ rằng, tốc độ đánh xuống của một chưởng của ông ta, chắc chắn nhanh hơn tốc độ nhóm người Diệp Thiên sử dụng tiên pháp để kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm.
“Chỉ còn một phần ba khắc nữa, hào quang sẽ biến mất, đến lúc đó tôi đánh một chưởng xuống và nghiền nát tất cả các người, lúc đó đã không còn sự bảo vệ của Thất Kiếm Linh Lung Tâm, tôi sẽ bắt lấy nguyên thần của Diệp Bắc Minh cậu, đục khoét nguyên thần bằng tia sấm, đến khi nguyên thần của cậu bị phá hủy thành đống tro tàn, khiến cho cậu cũng phải chết trong sự đau đớn tột cùng!”
Sư tổ Huyền Thanh nhìn xuống Diệp Thiên và nói một cách hung tợn.
Diệp Thiên không hề nói một lời nào, anh đang chờ đợi cơ hội thích hợp để tấn công
Đến khi còn lại vài giây, vào lúc hào quang sắp bị biến mất.
“Thú Kim Lân mắt xanh, chuẩn bị kích hoạt!”
Diệp Thiên truyền âm nói, ngay lập tức buông Đóa Đóa ra, biến thành một luồng ánh sáng, bắn về phía đôi mắt của sư tổ Huyền Thanh.
Sư tổ Huyền Thanh gần như làm theo phản xạ có điều kiện mà nghiêng đầu sang một bên, lão ra vốn dĩ đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng lại bị Diệp Thiên làm cho rối loạn như vậy, ông ta đã phải ngừng lại một hai giây mới đánh một chưởng ra.
Thế nhưng vào lúc này, Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Đóa Đóa, đã được Thú Kim Lân mắt xanh kích hoạt một lần nữa.
“Chết tiệt!”
Sư tổ Huyền Thanh nổi giận đùng đùng, đánh một chưởng về phía Diệp Thiên đang định quay trở vào trong kết giới của Đóa Đóa, rốt cuộc tốc độ của ông ta vẫn nhanh hơn, Diệp Thiên giống như một con ruồi bị ông ta đánh vào, cả người đều bay ra ngoài, rơi xuống đất một cách dữ dội, ngã đến mức đầu óc đều choáng váng.
“Diệp Bắc Minh, cậu chết chắc rồi! Ha ha ha!!!”
Sư tổ Huyền Thanh vô cùng vui vẻ, không còn sự bảo vệ của Thất Khiếu Linh Lung Tâm, ông ta sẽ rất dễ dàng mà giết được Diệp Thiên, sau khi giết chết Diệp Thiên, thì việc giết chết những đứa con của anh cũng trở nên dễ dàng rồi.
Tiếng cười ngừng lại, sư tổ Huyền Thanh cũng không hề rời khỏi Đóa Đóa, không hề cho Diệp Thiên bất cứ cơ hội nào để quay trở về hào quang, trực tiếp thôi thúc pháp quyết, đánh ra một trưởng ở trong không trung.
Rầm ầm ầm!
Một dấu tay khổng lồ rộng đến mười mấy bình phương công lí, che khuất cả bầu trời và mặt trời mà đè xuống Diệp Thiên, dưới sức mạnh của bàn tay này, Diệp Thiên căn bản không có cách nào thoát ra được.
“Ba!!!”
“Diệp Thiên!!!”
“Tôn thượng!!!”
Đủ loại tiếng kêu thất thanh vang lên.
Đúng ngay lúc này.
Rầm một tiếng.
Một làn khói xanh bốc lên ở bên dưới bàn tay khổng lồ.
Một giây sau đó!
Rầm!
Khi bàn tay khổng lồ rơi xuống, trên mặt đất đã bị đập thành một cái hố của bàn tay khổng lồ sâu đến cả ngàn mét.
“Con mẹ nó, vậy mà lại còn có phù chú độn thổ!”
Sư tổ Huyền Thanh không nhịn được mà chửi rửa lên, ngay lập tức thả thần niệm ra, tỏa ra hàng ngàn dặm thì phát hiện Diệp Thân chỉ đang độn thổ ra ngoài hàng trăm trăm dặm, ông ta liền sử dụng trận pháp kết giới, bao phủ xung quanh hàng trăm dặm.
“Xem cậu chạy đi đâu!”
Sư tổ Huyền Thanh âm thầm khoái chí, ngay lập tức thả nguyên thần ra để đối phó với Diệp Thiên.
Chỉ trong vòng hai giây, nguyên thần của sư tổ Huyền Thanh đã đi đến hàng trăm dặm, dùng ngón tay làm kiếm mà đâm thẳng về phía Diệp Thiên.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng màu vàng chói lọi xé toạc cả khoảng không và chém lên người Diệp Thiên.
Tuy rằng tốc độ rất nhanh, thế nhưng không có sự chống đỡ của thân thể, sức mạnh đã giảm đi rất nhiều, không hề tạo nên bất kỳ tổn thương nào đối với Diệp Thiên.
“Không thể không nói, sự phòng ngự của cậu thật sự rất mạnh!”
Sư tổ Thanh Huyền không khỏi than thở mà nói.
Từ trước đến giờ, ông ta chưa từng gặp qua một Hóa Thần nào có sức phòng thủ đáng sợ đến như vậy.
Cho dù ở trong đại lục Tử Tiêu, ông ta cũng chưa từng gặp một Hóa Thần có sức phòng thủ cao đến như vậy.
Điều này thật sự khiến cho ông ta phải thay đổi cách nhìn rồi.
“Ha ha.”
Diệp Thiên nở ra một nụ cười mỉa mai, thả nguyên thần ra để đối phó với ông ta, đây là điều mà anh muốn nhìn thấy nhất, cứ làm như vậy, anh có thể kéo dài được nhiều thời gian hơn cho đến khi Thần Ma Đan được luyện thành.
Nếu không khi dùng thân thể thật sự để đuổi theo, không chừng Thần Ma Đan còn chưa được luyện thành, thì anh đã bị ông ta đánh tan thành sương máu rồi.
“Đừng đắc chí quá sớm, bản tiên vẫn không tin rằng, nguyên thần sẽ không giết được cậu!”
Nói xong, thân thể của ông ta lóe lên một cái, đánh ra một cú đấm dữ dội.
Diệp Thiên cũng không hề sợ hãi, cũng đánh ra một đấm mà tiếp lấy.
Hai quả nắm đấm một lớn một nhỏ va chạm vào nhau ở trong không trung.
Rầm!
Đất trời đều bị chấn động dữ dội, pháp trận vừa được sư tổ Huyền Thanh tạo thành ngay lập tức đã bị phá vỡ, Diệp Thiên lui nhanh về sau cả trăm bước, sư tổ Huyền Thanh cũng lui nhanh về sau năm sáu bước.
“Thật lợi hại!”
Sư tổ Huyền Thanh không khỏi kinh ngạc mà nói.
Ông ta không hề nghĩ đến, một đòn tấn cống hết sức của nguyên thần, vậy mà lại không thể làm Diệp Thiên bị thương được, chỉ đánh vào anh dữ dội hơn một chút mà thôi.
“Lần nữa!”
Ông ta không hề tin vào điều quỷ quái này, lại đấm tới một lần nữa.
Rầm!
Ông ta lại đánh ra thêm một nắm đấm, kết quả lần này khiến cho Diệp Thành lùi ra sau thêm vài trăm mét, bản thân sư tổ Huyền Thanh cũng lùi ra sau thêm vài bước.
Điều này khiến cho sư tổ Huyền Thanh càng cảm thấy kinh ngạc hơn, thế nhưng cũng vì vậy mà càng không hề tin vào điều kỳ lạ này.
“Lần nữa!”
Ông ta lại đấm về phía Diệp Thiên.
Rầm rầm rầm!!!
Ông ta liên tục đánh ra năm sáu quả đấm, vẫn không thể đánh chết Diệp Thiên, trái lại còn khiến cho những người ở trong thành đang sống sờ sờ bị chấn động đến chết mất mấy trăm ngàn người.
“Con mẹ nó! Bản tiên vẫn không tin không đánh chết được cậu!”
Sư tổ Huyền Thanh nói với vẻ mặt tức giận, lại đấm tới một quyền, ông ta nhất quyết phải đánh chết Diệp Thiên mới chịu ngừng.
“Mẹ nó, cho ông cảm thấy đắc chí một lúc trước, một lát nữa mới giết ông!”
Diệp Thiên mắng thầm ở trong lòng, cắn răng mà đánh ra một đấm.
Kết quả khi sắp đến gần sư tổ Huyền Thanh, vẻ mặt của Diệp Thiên đột nhiên thay đổi.
“Ha ha!”
Sư tổ Huyền Thanh vô cùng vui vẻ mà nói: “Diệp Bắc Minh! Cậu chết chắc rồi!”
Thân thể của sư tổ Huyền Thanh kéo ra một bóng hình rất dài, hòa vào cùng với nguyên thần của ông ta.
Một giây sau đó!
Rầm!
“A!!!”
Diệp Thiên thảm thiết mà kêu lên một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài, đập vào thành lò luyện đan khổng lồ, sau đó bật trở lại và ngã xuống mặt đất, cả người ngay lập tức bị bao phủ bởi những đường rạn nứt như tấm lưới, dường như chỉ cần chạm vào một cái liền vỡ ra.
“Ba!”
“Diệp Thiên!”
“Tôn thượng!”
“Chủ nhân!”
Nhóm người Đóa Đóa đều sững người lại, vừa khóc lóc vừa bay đến.
Thế nhưng bọn họ chưa kịp đến gần Diệp Thiên, thân pháp khổng lồ của sư tổ Huyền Thanh liền ngăn cản ở trước mắt bọn họ.
“Diệp Bắc Minh, cảm thấy như thế nào, mùi vị bị đánh đập có thoải mái hay không?”
Sư tổ Huyền Thanh từ trên cao nhìn xuống Diệp Thiên mà nở một nụ cười lạnh lùng hỏi.
“Tránh ra! Ông tránh ra! Đừng có giết ba của tôi! Đừng giết ba của tôi!”
Đóa Đóa khóc lóc hét lên nói.
“Hừ!”
Sư tổ Huyền Thanh hầm hừ nói: “Một tên súc sinh như ba cô, phá hủy căn cơ hàng trăm ngàn năm của Thiên Đế Tông tôi, bản tiên không chỉ muốn nghiền nát máu thịt của hắn thành tro, còn muốn dùng tia sấm mà đục khóe nguyên thần của hắn thành tro bụi, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể đầu thai được!”
Nói xong, ông ta liền nhấc chân và đạp về phía Diệp Thiên.
Ngay vào lúc này, Diệp Thiên liền lăn trên mặt đất rồi gào thét với trời xanh:
“Mở lò!!!”
Rầm ầm!
Nắp lò luyện được mở ra, dưới sự điều khiển của thần niệm của Diệp Thiên mà rơi xuống sư tổ Huyền Thanh đang ngẩng đầu.
Nhìn thấy vậy, sư tổ Huyền Thanh liền lóe ra một cái, khi nắp lò sắp đậy xuống Đóa Đóa, đã bị hào quang ở trên người Đóa Đóa phá hủy thành không khí.
“Khởi đan!!!”
Diệp Thiên dùng hết một chút sức lực còn lại của anh mà hét lên.
Một giây sau đó!
Một viên đan dược lớn như một quả táo và tỏa ra làn khí đen dày đặc bay ra từ trong lò luyện đan.
Trong chớp mắt, cả tòa thành đều bị bao phủ ở trong một vùng u ám.
“Trời ạ! Đây là loại đan dược gì vậy?”
“Trông thật đáng sợ?”
“Diệp Bắc Minh đang muốn làm gì vậy? Uống viên đan dược kia vào sao?”
“.…..”
Rất nhiều người hóng hớt đang trốn ở phía xa quan sát, từng người một đều đầy vẻ thắc mắc.
“Ha ha! Ha ha ha!!!”
Diệp Thiên đột nhiên mở to miệng ra, cười lên một cách điên cuồng.
“Diệp Bắc Minh, cậu đang muốn giở gì?”
Sư tổ Huyền Thanh cau chặt mày lại, ông ta đã nhìn thấy một thảm họa tàn khốc từ trong viên đan dược này, ngay lập tức vươn bàn tay to ra mà bắt lấy viên đan dược.
“Tôi muốn ông chết!”
Diệp Thiên bật thốt lên một câu từ trong kẽ răng, sau đó mở miệng mà hét lên:
“Đến!”
Vút!
Thần Ma Đan ngay vào lúc sắp bị sư tổ Huyền Thanh bắt lấy, liền biến thành một luồng ánh sáng đen, bay về phía chiếc miệng đang mở to ra của Diệp Thiên với tốc độ ánh sáng.
Ừng ực!
Cổ họng của Diệp Thiên chuyển động, viên đan dược được nuốt vào trong bụng, ngay lập tức biến thành một nguồn sức mạnh khủng khiếp, lan ra toàn thân của Diệp Thiên, kể cả linh hồn của anh.
Răng rắc rắc!
Những vết nứt ở trên người Diệp Thiên ngay lập tức khép lại, hai mắt của anh mở bừng lên, hai luồng ánh sáng màu đỏ bắn ra từ trong đôi mắt đỏ bừng như chiếc đèn lòng, bay thẳng lên bầu trời.
Một giây sau đó!
Rầm!
Một tia sét dày đặc như một xô nước giáng xuống từ trên trời, đánh thẳng vào gương mặt của Diệp Thiên đang ngã ở trên mặt đất.
Gào!
Diệp Thiên gào thét lên một tiếng, tia sét dày đặc bị anh nuốt vào trong miệng, ánh điện ngay lập tức chạy quanh thân anh, thân thể của anh bị điện giật đến run rẩy một cách dữ dội.
Ngay khi ánh điện biến mất, Diệp Thiên liền bật dậy giống như một thây ma, cả người đều dâng trào lên những luồng khí đen thăm thẳm, bầu trời vốn dĩ còn đang sáng rực, ngay lập tức trở thành màn đêm.
Cả thành đều trở nên bàng hoàng!
Diệp Bắc minh đã trở thành tà ma rồi sao?
Trong lòng của tất cả mọi người đều nảy lên một câu hỏi này.
Vào lúc này, Diệp Thiên chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bầu trời với đôi mắt đỏ tươi, một giọng nói rùng rợn khiến cho người khác phải kinh sợ phát ra từ trong cổ họng của anh:
“Nếu như trời đã không diệt được tôi, vậy tôi sẽ diệt đi ông trời!”
Anh vừa nói xong.
Rầm!
Luồng khí đen ở trên người của anh, giống như một quả bom hạt nhân nổ tung, biến thành một làn khí đen và đánh ra bên ngoài.
Ngay trong chớp mắt, xác phơi ngàn vạn!