Đây là một ngọn núi lớn không có người ở, cây cỏ tươi tốt, yêu thú ở khắp nơi, nhưng đều là yêu thú cấp thấp, chỉ từ tinh phẩm trở xuống, nhìn thấy Thú Kim Lân mắt xanh, toàn bộ sợ đến mức quỳ xuống đất hành lễ.
Đương nhiên, là trên người Thú Kim Lân mắt xanh phòng ra một cỗ khí rất bá đạo. Làm cho bọn yêu thú vô cùng sợ hãi, nếu không thì sẽ không nề mặt nó.
"Hỏi chúng nó một chút, có nhìn thấy một già một trẻ cưỡi hươu vào núi lớn hay không." Diệp Thiên thờ ơ mà nói, này có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
Thú Kim Lân mắt xanh biết ý của Diệp Thiên, dùng ngôn ngữ của động vật mà hỏi: "Các người hoạt động ở trong núi lớn này, có nhìn thấy một già một trẻ, vừa mới cưỡi hươu sao đi vào đây không?"
"Có có có!"
Lúc này những con tinh tinh to ôm lấy tinh tinh nhỏ chạy đến mà nói: "Thưa thánh thú đại nhân, vừa nãy tiểu nhân ở trên cây. Nhìn thấy có một con hươu sao đang chở một già một trẻ đi vào trong sơn cốc kia."
Tinh tinh lớn chỉ về phía sơn cốc ở trong núi.
"Thưởng cho mày này."
Diệp Thiên thoải mái mà lấy từ trong nhẫn không gian ra mấy chục cân Thiên Tinh Thạch cho tinh tinh lớn, sau đó bảo Kim Lân mắt xanh đi vào trong sơn cốc.
Rất nhanh, đã đến trong sơn cốc.
Một đám yêu thú cũng cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ mà Kim Lân mắt xanh Thú toát ra, liền lần lượt quỳ lạy.
Yêu thú ở trong sơn cốc này, có cấp cao hơn lũ bên ngoài một chút, có tinh phẩm cũng có thần phẩm, nhưng mà đa số đều là yêu thú dưới tinh phẩm, có gần nghìn con như vậy.
Lần này không cần Diệp Thiên lên tiếng, Thú Kim Lân mắt xanh đã hỏi thẳng:
"Có ai nhìn thấy một già một trẻ đi vào trong sơn cốc không?"
"Bẩm thánh thú đại nhân, tiểu nhân có nhìn thấy." Một con Bạch Hổ chạy đến cười khanh khách mà nói. "Đi đâu rồi?" Thú Kim Lân mắt xanh hỏi.
Bạch Hổ nhấc chân hổ chỉ vào một phía: "Đứng bên ngoài thác nước kia niệm vài câu, bên trong thác nước sẽ mở ra một cánh cửa, sau đó có thể đi vào rồi."
"Bảo nó dẫn đường đi, qua đó xem xem."
Diệp Thiên nói một tiếng, Thú Kim Lân mắt xanh gọi Bạch Hổ, lập tức chạy qua đó.
Chỉ nhìn thấy thác nước kia, dòng nước cao một vạn mét, uy nga hùng vĩ, vô cùng chấn động.
"Bọn họ vào từ chỗ nào vậy?" Thú Kim Lân mắt xanh hỏi. Bạch Hổ chỉ về một hướng: "Hình như là đi vào từ chỗ này."
Diệp Thiên nghe hiểu ngôn ngữ của động vật, vì vậy liền gọi võ kiếm ra, chém về phía mà Bạch Hổ chỉ.
Một nhát chém đến, thác nước đã bị chặn ngang. Sau khi phần nước phía dưới rơi xuống, đập vào mắt chính là vách tường nham thạch trải dài mọc đầy rêu.
Diệp Thiên nhảy lên lưng con thú, đi đến trước vách tường nham thạch, thi triển tiên pháp lên bức tường nham thạch, căn bản không thể đấy được của động tiên ra.
Nhưng mà có thể chắc canh là, chỗ này thực sự có một cánh cửa động tiên, dùng song song cả pháp trận và thần chú để bảo vệ cánh cửa động tiên này, với tu vi hiện tại của anh, căn bản không thể đấy ra được.
"Xem ra phải đợi mình vào được cảnh giới hóa thần, mới có thể đẩy được cánh cửa động tiền này ra rồi."
Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng mà anh không bỏ cuộc, mà bảo Trương Tử Phòng và Bích Nhan Kim Lân Thú cùng xông lên, ba người hợp sức một hồi lâu, cũng không thể đẩy ra được cánh cửa động tiên.
Rơi vào đường cùng, Diệp Thiên đành phải bỏ cuộc, thả dòng nước của thác xuống, sau đó thuần hóa hai Bạch Hổ cực phẩm rồi mang theo, rời khỏi sơn cốc.
Lần trước đại lục Trung Bộ đi đến đại lục Đông Bộ, ở trên biển mênh mông, anh đã phát hiện bóng dáng của Thanh Long và Huyền Vũ, nhưng vội vã chạy về Thiên Hoang để đoàn tụ với vợ và con gái. Nên anh không có đi bắt, lần này thì anh có thời gian, vì vậy liền muốn đi bắt về, sắp xếp kết giới tứ tượng cho mình và Đóa Đóa.
Có được kết giới tứ tượng, khả năng công kích và phòng ngực đều sẽ được nâng lên không ít, cho dù không đủ để cứu con trai của anh, nhưng cũng có thể cứu được con gái của anh.
Ít nhất có được kết giới tứ tượng, tu vi vừa vào nguyên anh của anh mới có thể đạt được chút thành tựu của thực lực nguyên anh, có thể thoải mái hơn mà đánh chết tu sĩ cấp hóa thần.
Nhưng mà anh không định để mình tự đi bắt Thanh Long, Huyền Vũ, Chu Tước, trả chút tiền thuê Lầu Thông Thiên, bảo Chưởng quỹ Vương đi bắt là được, thuận tiện có thể hỏi Chưởng quỹ Vương một chút, xem Vương Thuần Cương là người như thế nào.
Vừa đúng lúc, đang xẹt qua bầu tời của thành Hải Lăng, biết chỗ này là nơi gần với thành Hải Lăng. Liền bảo Thú Kim Lân mắt xanh đi về phía trước thành Hải Lăng.
Trong chốc lát, Thú Kim Lân mắt xanh đã hạ xuống trước Lầu Thông Thiên của thành Hải Lăng, ba người xuống khỏi lưng thú, đi vào trong Lầu Thông Thiên.
"A? Đây không phải là tên Diệp Bắc Minh mà năm năm trước đã cướp đi chân võ kiếm ở Lầu Thông Thiên sao?"
"Hắc! Thực sự là anh ta! Không ngờ anh ta lại dám đến thành Hải Lăng!" "Năm năm này, nhà họ Mục và mười mấy nhà thiên quân thế gia, nơi nào cũng dán lệnh truy nã anh ta, chỉ tiếc vẫn không tìm được, không ngờ là anh ta lại đến thành Hải Lăng, giờ anh ta chết chắc rồi!"
Một số chưởng quỹ và nô bộc ở trước Lầu Thông Thiên nhận ra Thú Kim Lân mắt xanh và Diệp Thiên. Đều ồn ào thảo luận.
Rất nhanh, có không ít người đã đi về phía nhà họ Mục.
"Ba, chúng ta đến đây làm gì?" Đi vào Lầu Thông Thiên, Đóa Đóa tò mò mà hỏi.
Diệp Thiên cười nói: "Chỗ này là Lầu Thông Thiên, có thể mua được rất nhiều đồ, ba muốn biết một số chuyện liên quan đến em trai con. Thuận tiện đến Lầu Thông Thiên mua mấy con yêu thú, chuẩn bị cho con một cái kết giới tứ tượng."
Đóa Đóa cái hiểu cái không mà gật đầu.
Không lâu sau, đoàn người đã đi vào dưới nhà của Lầu Thông Thiên.
Gần đến đỉnh chỗ lầu giao dịch, thì đã dọa sợ bảo vệ đang canh gác cổng chính.
Đây không phải là Diệp Bắc Minh sao?
Sao anh ta còn dám đến thành Hải Lăng?
Gan cũng quá to rồi!
"Lấy một số, tôi muốn mua tin tức."
Diệp Thiên ném ra linh phiếu hai chục ngàn cho nô bộc phát số.
"Anh đợi một chút, tôi thông báo cho Chưởng quỹ Vương."
Nô bộc chịu trách nhiệm đưa số nói một câu, lập tức chạy về bàn giao dịch, nhẹ giọng nói: "Chưởng quỹ Vương, Diệp Bắc Minh đến rồi."
"Cái gì?"
Chưởng quỹ Vương nhíu mày, lập tức nhìn về phía cửa lớn, thực sự là nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đang khoanh hai tay trước ngực, cười như không cười mà nhìn ông ta.
Tô Thanh Tuyền đứng một bên cũng ngây ngẩn rồi.
Không phải là anh đã quay lại Thiên Hoang rồi sao, làm sao lại chạy đến Bắc Hàn rồi?
"Chưởng quỹ Vương, anh ta nói anh ta muốn mua thông tin, nhưng mà Lầu Thông Thiên chúng ta đã nhận mười mấy khoản tiền đặt cọc của thiên quân thế gia để lấy thông tin của anh ta. Có nên thông báo với mười mấy nhà thiên quân thế gia đó không?" Nô bộc hỏi.
"Cậu đi làm việc của cậu đi."
Chưởng quỹ Vương thản nhiên nói, khoát tay với Diệp Thiên, ra hiệu anh qua đây.
Diệp Thiên cười với ông ta, chắp tay sau lưng. Điềm nhiên không có việc gì mà đi qua, vừa đúng lúc Chưởng quỹ Vương kết thúc xong một giao dịch, Diệp Thiên liền ngồi xuống trước mặt Chưởng quỹ Vương, bắt chéo chân mà nói: "Chưởng quỹ Vương. Đã lâu không gặp."
Nói xong, anh còn vẫy tay với Tô Thanh Tuyền.
"Lá gan của cậu cũng lớn đấy Diệp Bắc Minh, còn dám đến đây, cậu có thể không biết. Lần Thông Thiên của tôi đã thu nhận hơn mười mấy khoản đặt cọc để mua thông tin của cậu, cậu không sợ tôi truyền thông tin cậu đang ở Lầu Thông Thiện ra ngoài, để gọi mười mấy thiên quân thế gia đến đối phó cậu à?" Chưởng quỹ Vương cười nói.
"Vương Thuần Cương?"
Chưởng quỹ Vương liền nhíu mày: "Bắc Hàn có rất nhiều Vương Thuần Cương, cậu muốn nói ai?" "Tầm đỉnh cao của hóa thần, mang theo một đứa trẻ tầm mười tuổi, cưỡi một con hươu sao, rất lôi thôi, râu tóc lộn xộn, có chút giống như là ăn mày." Diệp Thiên nói.
Chưởng quỹ Vương: "..."
Vãi, này là ông cố nội của tôi mà!
"Cậu tìm ông ấy làm gì?" Chưởng quỹ Vương nói.
"Con trai tôi ở trong tay ông ta, tôi muốn tìm ông ta, muốn đưa con trai tôi về." Diệp Thiên nói thật, anh muốn biết, có còn ai biết làm thế nào để mở cổng động tiên đó nữa không, hoặc là có ai có thể bảo bọn họ mở cửa đi ra hay không.