"Diệp Bắc Minh, cậu cảm thấy với mánh khóe nhỏ này của cậu thì có thể lừa gạt được chúng tôi hay sao? Cậu cũng quá ngây thơ rồi, đừng mơ tưởng có thể lừa gạt chúng tôi quay đầu lại, cho cậu có cơ hội để chạy trốn."
Nghe những lời kia của Diệp Thiên, trưởng lão quản lý tông môn Vương Huyền Đức của Thiên Đế Tông đứng đối diện Diệp Thiên bày ra vẻ mặt không tin, lạnh lùng cười nói.
Nhưng không nhờ khi ông ta vừa nói dứt lời, trưởng lão quản lý tông môn Trương Tử Phòng của Huyền Đế Tông hét lên một tiếng đầy sợ hãi: "Huyền Đức huynh! Mau tránh ra!!!"
"Hả?"
Vương Huyền Đức nhướng mày.
Thật sự có thứ bay tới?
Mang theo cái nghi vấn này, ông ta đột nhiên xoay người lại nhìn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Rầm!
Một con yêu thú cao ba trăm sáu mươi trượng không biết là nặng hơn ông ta gấp bao nhiêu lần, giơ tay lên đập ông ta một cái thật mạnh.
"Aaa!!!"
Vương Huyền Đức bị một sức mạnh vô cùng kinh khủng đánh bay, phát ra tiếng thét chói tai như giết lợn, pháp bảo phòng ngự trên người ầm ầm ầm nổ tung, rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người, không biết là đã bay đến tận chỗ nào.
"Trưởng lão quản lý tông môn!"
"Huyền Đức huynh!"
Thiên Đế Tông hóa thần cấp bậc thần tướng, cùng với Lý Tu Nguyên và Trương Tử Phòng, trơ mắt nhìn về phía Vương Huyền Đức biến mất, tất cả đều sợ ngây người, con ngươi gần như là nổ tung ra ngoài.
Qủa thật là không thể tin được, vậy mà giữa không trung lại có thể xuất hiện một con yêu thú kinh khủng như thế, có thể đánh bay được tu sĩ ở cảnh giới hóa thần đỉnh.
Qủa thật là vô cùng mạnh mẽ và hung ác!
Đương nhiên mọi người cũng biết là do Vương Huyền Đức bị đánh bất ngờ, nếu không thì cũng không nhất định là sẽ bị đánh bay.
Diệp Thiên nhanh chóng kịp thời tránh sang một bên thì bày ra vẻ mặt mừng rỡ như điên.
Mời vừa rồi anh đã quan sát qua, ngoại trừ Vương Huyền Đức là hóa thần đỉnh ra, sẽ tạo thành uy hiếp nhất định với thú Kim Lân mắt xanh, thì những người còn lại đều là ở dưới hóa thần đỉnh, s"ẽ không uy hiếp được đến thú Kim Lân mắt xanh.
Lúc này Vương Huyền Đức đã bị đánh bay, không nhân cơ hội này tiêu diệt một vài kẻ thù thì còn chờ đến khi nào nữa?
Ngay sau đó anh lập tức gọi Đạo Vũ Kiếm ra, hét lên: "thú Kim Lân mắt xanh, nhanh chóng tăng tốc đến chỗ bổn tọa, hung hăng giết chết bọn họ đi!"
"Tôn Thượng! Thuộc hạ thấy chóng mặt quá!"
thú Kim Lân mắt xanh máy móc lắc đầu mình một cái, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt chóng mặt.
Cú va chạm mới vừa rồi kia, có thể nói là nó đã sử dụng hết tất cả sức lực từ lúc bú sữa mẹ cho tới bây giờ, nếu không thì nó cũng không thể đánh bay một thiên quân cấp cao ở cảnh giới hóa thần đỉnh biến mất dạng được.
Đây có thể nói là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, đánh bay một pho tượng có sự tồn tại đáng sợ như vậy, nói không hoa mắt chóng mặt thì chắc canh là giả.
"Ha ha ha!!!"
Nhưng nghe thấy thú Kim Lân mắt xanh nói mình bị choáng váng đầu óc, Lý Tu Nguyên lập tức thấy mừng rỡ, biết là cơ hội đã tới, ngay lập tức quát lên: "Chúng ta cùng nhau xông lên giết! Nhân cơ hội này làm thịt con yêu thú kia đi!"
Dứt lời, mười chín vị hóa thần lập tức xếp thành một hàng, hoặc là cầm kiếm, hoặc là cầm đao, hoặc là cầm thương, hoặc là cầm Lưu Tinh Chùy... Dồn dập hết lên về phía thú Kim Lân mắt xanh.
"Gào!!!"
thú Kim Lân mắt xanh ngừng lắc lắc cái đầu đang vô cùng choáng váng của mình lại, gầm lên một tiếng, đột nhiên nhảy lên, tránh khỏi công kích bất ngờ của thần binh lợi khí, đánh về phía mười chín vị hóa thần kia.
Diệp Thiên cũng ngay lập tức nhảy lên một cái, đẩy ra một chiêu thức bất phàm, cự kiếm trong tay bay vụt lên trên không trung, tạo thành một đường parabol thật dài, Đạo Vũ Kiếm đâm nghiêng xuống.
"Tinh Hà Đoạn!"
Anh ngay lập tức chọn một vị ở cảnh giới hóa thần có chút thành tựu, mạnh mẽ chém xuống.
Thừa dịp người ở cảnh giới hóa thần đỉnh kia còn chưa có trở lại, giết một người thì cũng là giết, đợi một lát nữa cái vị ở cảnh giới hóa thần đỉnh kia quay trở lại, cũng có thể giảm bớt một chút áp lực.
Nếu không thể diệt hết được những người này, hậu quả có lẽ là không thể nào tưởng tượng nổi.
"Chỉ bằng người mà cũng muốn chém ta, xem chiêu đây!"
Cái vị ở cảnh giới hảo thần có chút thành tựu bị Diệp Thiên chọn trúng kia, chỉ khinh thường hừ lạnh một cái, vung cái Lưu Tinh Chùy thượng phẩm trong
tay lên, một sợi dây xích kéo một cây búa lớn như núi, giống như là sao băng nâng cái đuôi thật dài của mình lên vậy, cầm kiếm đâm về phía Diệp Thiên.
"Mượn tinh hoa của trăng sáng dùng một chút!"
Nhưng khi nhìn thấy cây búa lớn đập tới, Diệp Thiên có thể cảm giác được một luồng sức mạnh kinh khủng, mặc dù không đủ để gây nguy hiểm tới tính mạng của anh, nhưng mà cũng đủ để đánh tan sức mạnh của một kiếm này của anh, từ đó hông Có cách nào chém chết cái vị ở cảnh giới hóa thần có chút thành tựu kia.
Nếu như không phải là tự bản thân mình trải nghiệm qua, anh còn không biết là Bắc Hàn có chút thành tựu ở cảnh giới hóa thần, còn lợi hại hơn một chút so với Thiên Hoang.
ít nhất là cấp bậc của pháp bảo mà bọn họ sử dụng còn cao hơn cả cấp bậc của pháp bảo do Thiên Hoang ở cảnh giới hóa thần sử dụng, cho nên sức mạnh tăng thêm lại càng đáng sợ hơn.
Đúng lúc tinh hoa ở trên mặt trăng lại không có bằng được như ở trên trái đất, mặc dù không có cách nào giúp nâng cao tu vi, nhưng vẫn có thể mượn lực dùng một chút, có thể khiến cho một kiếm này của anh ta tăng thêm hai phần uy lực.
Có thêm hai phần uy lực này, anh ta tin tưởng là chắc canh có thể tạo ra được hiệu quả rất tốt.
Ngay sau đó anh ta thúc giục pháp quyết.
Trong nháy mắt, tinh hoa của mặt trăng hóa thành một luồng những sợi khí tức màu vàng kim, bị pháp thân khổng lồ của Diệp Thiên hấp thu. Ngay lập tức, Diệp Thiên cảm thấy sức lực của bản thân mình đã đạt tới mức bùng nổ, so với thực lực vốn có của anh thì tăng thêm rất nhiều.
"Ha ha ha!"
Cảm giác được điều này, anh lập tức nở nụ cười điên cuồng: "Ngươi nhất định phải chết!"
Vừa dứt lời.
Choang!
Đạo Vũ Kiếm chém lên trên cây búa to lớn, giống như là bổ quả dưa hấu vậy, bổ từ giữa của cây búa lớn xuống, chém mạnh một cái, cả cây búa lớn bị chia ra làm hai, Cự kiếm tiếp tục chém xuống, trực tiếp bổ lên đầu của cái vị có chút thành tựu ở cảnh giới hóa thần kia.
"Không hay rồi!"
Khi thấy Lưu Tinh Chùy thượng phẩm bị chém hủy, thanh Cự kiếm tuyệt phẩm kia một đường mạnh mẽ chém xuống, vẻ mặt của cái vị ở cảnh giười háo thần kia thay đổi mạnh, cảm giác khủng hoảng do cái chết mang lại bao phủ cả người anh ta, khiến hô hấp của anh ta như ngừng lại.
anh ta muốn tránh ra, nhưng mà thời gian không cho phép.
Chẳng qua chỉ là không phẩy không một giây trong nháy mắt.
Rầm!
Một tiếng nổ tung vang lên truyền đến.
Không phẩy không một giây sau.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn rung chuyển trời đất, chỉ thấy một cái khe sâu không nhìn thấy đáy kéo dài đến vô tận.
Ngay sau đó, một nửa cơ thể của cái vị ở cảnh giới hóa thần kia, rơi xuống phía dưới khe sâu với tốc độ vô cũng nhanh.
Toàn bộ nước Hải Nam sôi trào!
Hàng trăm triệu người nước Hải Nam tận mắt nhìn thấy trăng tròn ở trên không trung, giống như là chiếc bánh trung thu bị cắt mất một bên vậy. Trăng không còn tròn như cũ nữa, bị mất đi một phần hai mươi diện tích.
"Ôi mẹ của tôi ơi! Đến mặt trăng sáng ngời cũng bị cắt mất một bên, mặc dù mặt trăng chỉ lớn bằng một phần bốn mươi của trái đất, nhưng mà cũng rất lớn đó, có thể cắt mất một bên của mặt trăng chỉ trong một chiêu, quá là kinh khủng, con mẹ nó anh ta thật là đáng sợ mà!"
"Đây là kiệt tác của ai vậy trời! Qủa thật là không thể tin được mà!"
"Có phải là sau này mặt trăng sẽ không bao giờ... Tròn nữa hay không vậy?"
"..."
Hàng trăm triệu người nước Hải Nam bị làm cho vô cùng khiếp sợ.
Rất nhanh, tin tức đã được truyền đi khắp thế giới, khiến cho toàn bộ thế giới chấn động.
Bắt đầu từ lúc đó, cho đến hàng chục triệu năm về sau, đứng từ trái đất nhìn lên mặt trăng, cũng không có ai có thể nhìn thấy trăng tròn được nữa.
Lại nói về mặt trăng.
Một kiếm này cực kỳ kinh khủng, ngay cả cơ thể và linh hồn của cái vị ở cảnh giới hóa thần kia cũng đều bị xé ra, một chiêu trực tiếp làm cho mất mạng, đồng thời cũng bớt việc phải ra tay nguyên thần của anh ta.
"Thần tướng Kình Thiên!!!"
Lý Tu Nguyên nhìn thấy một vị thần tướng ở trong tông môn của ông ta bị chém chết, đôi mắt đỏ tới mức có thể nói nhỏ ra máu.
Đương nhiên, thú Kim Lân mắt xanh đã xé xác hai vị hóa thần, nhưng cũng không phải là hóa thần của Thiên Đế Tông Đích, cho nên ông ta cũng không thấy đau lòng. Thấy thần tướng của mình bị giết, hơn nữa còn là một người ở cảnh giới hóa thần có chút thành tựu, ông ta có thể nói là đau lòng tới mức nhỏ ra máu.
"Mấy người mau ngăn cái con yêu quái này lại! Để ta đi đối phó Diệp Bắc Minh!"
Lý Tu Nguyên hét lên một tiếng, vung phất trần ở trong tay lên, biến thành hàng chục nghìn sợi xích trắng, giống như hàng chục ngàn con rồng màu trắng, trói buộc Diệp Thiên lại.
Diệp Thiên chém ra một kiếm.
Choang choang choang!!!
Cự kiếm chém vào bên trên dây xích trắng, chém giống như là chém tóc vậy, tạo ra tia lửa điện dài, trong nháy mắt lập tức có gần mười nghìn dây xích bị chém đứt.
Nhưng mà!
Số lượng dây xích trắng còn lại lúc này có quá nhiều, rất nhanh thì đã có hơn nghìn sợi xích trắng quấn quanh cơ thể của Diệp Thiên.
"Ha ha ha!!!"
Lý Tu Nguyên mừng rỡ, bay vòng quanh Diệp Thiên mấy trăm vòng, trói Diệp Thiên lại thật chặt chẽ kín kẽ, ngay cả tay cầm kiếm cũng không thể nhúc nhích được.
chút thành tựu cùng nhau tấn công, căn bản là nó không thể nào thoát ra khỏi vòng vây trong khoảng thời gian ngắn được.
"Ha ha ha! Diệp Bắc Minh. Ngươi xong đời rồi! Bổn tọa muốn dùng luật lệ của Thiên Đế để phế bỏ tu vi của ngươi! Để cho ngươi trở thành một tên tàn phế! Xem ngươi còn có thể tạo ra được sóng to gió lớn gì nữa hay không? Ha ha ha!!!"
Ông ta vui mừng đến mức sắp điên rồi, vừa cười điên cuồng vừa lấy 'Luật lệ Thiên Đến được viết ở trên ngọc khuê ra, đột nhiên thúc giục tiên pháp, khuê trở nên to lớn, phần phía dưới đáy trông giống như một con dấu vậy. Phía trên có khắc bốn chữ luật lệ Thiên Đế, hướng về phía Diệp Thiên đóng dấu lên mi tâm của anh.
Tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Âm!
Một luồng khói xanh bay lên.
Ngay sau đó lập tức nhìn thấy Diệp Thiên biến mất không còn chút tung tích nào.
"Này này này..."
Lý Tu Nguyên ngây người ra.
Sau đó tức giận tới mức râu tóc cũng bay lên, phát điện trực tiếp giậm chân, căm hận mắng to: "Người này quá mức âm hiểm! Cho nên mới có thể không hề bị thần giáo nghiêm cấm mà chế tạo ra độn phù để chạy thoát thân! Bổn tọa ta sơ xuất! Đúng là do ta sơ xuất thôi! Nếu mới vừa nãy khi bổn tọa bày trận ra mà vây khốn anh ở trong đó, vậy thì anh sẽ không có cách nào có thể sử dụng độn phù được, sau đó lại hạ luật lệ Thiên Đế cho anh, vậy thì anh sẽ lập tức bị phế bỏ, lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy! Đúng thật là đã bỏ lỡ một cơ hội tốt mà!".
Ông ta chỉ cảm thấy mình sắp tức đến nổ phổi rồi, đang muốn dùng thần niệm để tìm kiếm Diệp Thiên.
Đồng thời ngay lúc này, ông ta đột nhiên cảm giác được có nguy hiểm truyền đến từ đằng sau lưng. "Không tốt!"
Sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, lập tức xoay người lại nhìn, chỉ thấy Diệp Thiên đang cầm Cự kiếm ở trong tay, bay nhanh về phía ông ta.
Nhưng mà!
Còn chưa đợi ông ta có bất kỳ phản ứng nào, mũi kiếm đã trực tiếp đâm mạnh vào bụng của ông ta.
Ầm ầm ầm!!!
Trên người ông ta giống như là bỏng ngô nổ vậy, trong nháy mắt tất cả pháp bảo phòng ngự đều nổ tung.
"Tôn Thượng!"
thủ Kim Lân mắt xanh sợ ngây người, nó mới vừa thoát ra được khỏi vòng vậy, đã thấy Diệp Thiên bị cái vị ở cảnh giới hoán thần đỉnh kia dùng một chưởng nghiền nát, trái tim của nó đột nhiên chùng xuống, bay vọt qua đó như tên bắn, cắm đầu xuống cái hố hình bàn tay vô cùng lớn kia.
Lúc mà nó xuống đến dưới đáy cái hố hình bàn tay, chỉ thấy toàn thân Diệp Thiên đều là những vết nứt như vết bằng đá nứt hình lưới, máu màu vàng chảy ra từ bên trong khe nứt, nhuộm vàng cả một mảnh đất ở dưới chân.
Giờ phút này anh đang chậm rãi đứng lên, trên tay nắm lấy một thứ giống như là đèn chân không đang phát sáng, có kích thước to như một quả bóng rổ.
"Ha ha ha!!!"
Anh ngửa đầu cười to: "Không nghĩ tới một chưởng này lại có thể đánh ra được một viên địa linh châu, thật đúng là ông trời không diệt Diệp Bắc Minh tôi! Trời không diệt Diệp Bắc Minh tôi mà! Ha ha ha!!!"