Cái gì?
Nó muốn đóng cửa giết chó?
"Diệp Bắc Minh, mày cũng quá càn rỡ rồi chăng? Thật sự cho là Thiên Đế Tông rất dễ để người ta ăn hiếp? Tao nói cho mày biết! Ngay nay năm sau, sẽ là ngày giỗ của mày đó!"
Tô Nguyên Lương chỉ vào Diệp Thiên nói, trong nội tâm vui mừng một cách lạ thường.
Bời vì Diệp Thiên đối với ông ta mà nói, chính là giống như một thanh trát dao lơ lửng treo trên đầu, chỉ cần Diệp Thiên chết đi, ông ta triệt để an toàn, nếu không ông ta thật sự sợ không biết thanh trắc dao này khi nào mới rơi xuống chặt đầu ông ta.
"Ha ha!"
Diệp Thiên lên tiếng cười điên cuồng: "Là ngày này của năm sau, không có ai tế bái cho mày mới đúng."
Dứt lời, anh tất tốc đáp xuống trên boong thuyền.
Bùm!
Một tiếng vang cực lớn.
Giống như một vụ nổ hạt nhân, một làn sóng xung kích đáng sợ phát ra.
Trong khoảnh khắc, trên boong tàu có hơn năm nghìn tu sĩ, toàn bộ đều bị cơ thể đều bị xe nát máu thịt bay tứ tung.
Khiến kẻ địch phải kinh sợ.
"Đây..."
Thần tướng Võ Trung sợ đến ngây người ra, sắc mặt hoảng sợ quét nhìn xung quanh, chỉ thấy vốn dĩ cả đại quân tập hợp trên boong thuyền, giờ chỉ còn lại bốn người anh ta và hai vị phó tướng, và cả Tô Nguyên Lương.
Còn những tu sĩ khác ở trên boong thuyền toàn bộ đều bị đánh tan tành.
Trên boong thuyền máu thịt rời rạc khắp nơi, nhìn thấy mà gợn sóng lưng, giống như lò sát sinh.
Mặc dù anh ta trải qua trăm trận chiến, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng không tránh khỏi run lên, trên tráng nhất thời mô hôi lạnh đổ đầy.
"Đây đây đây..."
Người sợ hãi nhất không ai khác chính là Tô Nguyên Lương.
Ông ta trăm vạn lần không ngờ được, Diệp Thiên lại đáng sợ như vậy.
Nhiều đệ tử tinh anh của Thiên Đế Tông, lại chết chỉ dưới một cước của Diệp Thiên, cái này cũng quá đáng sợ rồi!
"Không phải nói là mười năm trước nó mời đạt đến cảnh giới Kim Đan hay sao, tư chất có giỏi đến đâu, cùng lắm là có thể chưởng chết nhập môn trung kỳ kim đan thôi chứ? Sao ngay cả nguyên anh nó cũng có thể đạp chết được? Tạo sao?"
Tròng lòng ông ta hoảng sợ kinh khủng, nội sợ gầm thét không dứt.
Lúc này ông ta mới hiểu ra, bản thân thật sự sẽ bị đóng cửa giết chó.
Ông ta biết, nếu như không phải thần tướng Võ Trung và hai vị phó tướng kịp thời giải phóng cương khí, kết cuộc của ông ta sẽ còn thê thảm hơn những tu sĩ đó gấp trăm gấp vạn lần.
"Hy vọng thần tướng Võ Trung có thể đánh bại được nó, nếu không mình thật sự có mạng đến không mạng quay về." Ông ta cả người run rẫy, trong lòng thầm cầu nguyện.
"Tô Nguyên Lương, tao hỏi mày, hai đứa con trai của tao và còn có cả An Kỳ, bây giờ ra sao?" Diệp Thiên đứng trong vũng máu, ánh mắt như chim ưng chăm chú trừng mắt nhìn Tô Nguyên Lương, lạnh lùng hỏi.
"Tôi tôi tôi..."
Trong lòng Tô Nguyễn Lương không ngừng khiếp sợ, không biết nên trả lời thế nào.
Bởi vì ông ra biết rất rõ tình trạng, sợ là nói ra, sẽ càng chọc giận Diệp Thiên hơn, một khi anh bộc phát cơn thịnh nộ, lỡ như Diệp Thiên vốn không thể đánh bại được thần tướng Võ Trung, nhưng kết quản trong cơn thịnh nổ bộc phát sức mạnh kinh người giết chết luôn thần tướng Võ Trung, vậy mình không phải chết rất khó coi sao?
Đúng vào lúc này, một tiếng quát to vang lên:
"Cẩu tặc, nạp mạng đi!"
Hai vị ngân giáp phó tướng, gọi ra một cây thương bạc và một cây trục, hóa thành hai đường ánh sáng, lướt tới chỗ của Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng vững vàng, sừng sững không động đậy.
Một giây sau!
Đing đang hai tiếng vang lên, đầu mũi thương và đầu giản dừng ngay chỗ đan điền của Diệp Thiên, bị một chân cứu thái chướng khí chặn lại.
"Đây..."
Hai vị phó tướng sắc mặt sửng sốt, nhìn nhau, cùng nhau phát lực, nhưng tất cả đều phí công, căn bản là không đâm được anh.
"Phòng ngự thật là đáng sợ!"
Trong lòng hai vị phó tướng không ngừng run sợ.
Lúc này Diệp Thiền từ tư đưa tay lên, bắt lấy đầu mũi thương và đầu gian, khinh thường nói: "Hai người nguyên anh đại thanh tu sĩ, cũng dám mua đao mua thương trước mặt bổn tọa, quả thực là không biết tự lượng sức mình."
Nói xong, anh thôi động lôi phá chân quyết, Giây tiếp theo!
Xoẹt xoẹt!
Hai đường điện nhấp nháy, từ trong tay của Diệp Thiên phát ra, thuận theo thương vad gian, không đến không phẩy không một giây, đã chiếm lấy hai vị phó tướng.
"A!!"
Hai vị phó tưởng bị điện giật kêu thảm lên, muốn buông tay cũng không buông tay được, uy lực của lôi điện, so với lúc bọn họ độ kim đan phải chịu lôi kiếp còn đáng sợ hơn gấp ngàn vạn lần, khiến hai người không cách nào thoát được.
"Lôi pháp bổn mạng thật lợi hại!"
Thần tướng Võ Trung vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng thân trong trận pháp, thì sẽ không dẫn được cửu thiên thần lôi, nhưng bổn mạng lôi pháp thì không giống vậy, nó xuất tự trong người tu vi, chứ không phải là đến từ cửu thiên.
Hai vị phó tướng đều là tu sĩ cảnh giới nguyên anh đại thanh, dù cho có dẫn lôi thần trên trời xuống, cũng chưa có thể đánh chết được hai người họ.
Nhưng hai người họ hiện tại, bị bổn mạng lôi pháp điện phát thiêu đốt đến bốc mùi ra.
Bởi vậy có thể thấy được, tu vi của người rất cao.
"Bốn tướng quân không tin, mười năm trước mày mới chỉ đạt đến cảnh giới kim đan, mười năm sau mày có thể đánh tang được bốn tướng quân, nếu như thật sự là như thế, bổn tướng quân chết trong tay mày cũng không đến nỗi mất mặt!"
Nói rồi, anh ta xuất ra một cây tinh phẩm thân binh, biến thân pháp thành một cơ thể cao đến ba mươi sáu trượng, gọi to một tiếng: "Đi chết đi Diệp Bắc Minh!"
Sau đó hóa thành một đường vòng cung, cự kiếm trong tay hung hăng chém đế chỗ của Diệp Thiên.
"Ngay từ đầu, tao còn cho là ông sẽ hóa thần nhập môn hoặc tu vi tiểu thành, không nghĩ đến lại là cảnh giới tu vi nguyên anh viên mãn, khiên tao cũng rất thất vọng."
Diệp Thiên lắc đầu một cái, hai tay mạnh mẽ phát lực.
Điện mang uy lực chợt tăng.
Một giây kế tiếp!
Bang Bang!
Hai vị ngân giáp thần tướng bị điện làm cho nổ tung.
Sau đó, Diệp Thiên bắt lấy hai dây điện rồng, ném đến hướng kiếm đang trảm xuống do thần tướng Võ Trung chém đến.
"Không hay!"
Thần tướng Võ Trung cảm ứng được cảm giác tê dại bao phủ toàn thần, trong lòng không khỏi căng thẳng, mạnh mẽ vút lên không trung ngừng lại, muốn né tránh đoàn công kích của điện rồng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là không né kịp.
Bùm bùm!
"Ôi!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ầm!
Thân thể cực kỳ cao lớn của thần tướng Võ Trung bị nện xuống boong thuyền.
Sau đó, thân pháp biến mất, biến trở lại vẻ cao to bình thường.
Anh ta đang định đứng dậy, liền cảm thấy lòng ngực đau nhối, miệng phun máu ra.
Bỗng nhiên chân của Diệp Thiên, đạp lên lòng ngực anh ta.
Phụ khụ!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Nguyên Lương chỉ cảm thấy chỗ dựa vững chắc đã bị lập úp, ông ta lùi thân thể mình về phía sau, cả người không còn chút sức lực co quắp ngồi xuống phịch xuống đất, vô cùng đau đớn.
"Hai đứa con trai và vợ An Kỳ của tao như thế nào rồi, hai đứa bây ai nói?" Diệp Thiên dẫm chân lên người của thần tướng Võ Trung, trừng mắt nhìn Tô Nguyên Lương, nhàn nhạt hỏi nói.
"Tôi nói! Tôi nói!"
Tô Nguyễn Lương đưa hai tay lên, khóc thảm thiết nói: "Hai con trai của anh, không biết có cái gì đặc biệt, bị Thiên Đế tông bắt đi nghiên cứu rồi, nghiên cứu hết mấy năm, cũng không thể nghiên cứu ra, hai năm trước, bị Đế Tử dẫn về Bắc Hàn Tinh rồi, nói thiên tài của chúng giáo Thiên Đế tông rất nhiều, chắc là có thể nghiên cứu ra được nguyên lý trong đó."
"Còn về Thẩm An Kỳ, Đế Tử thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô gái đó, nên đã bắt cô gái đó đi, xem cô gái đó như đồ chơi, nhưng cô gái đó không chịu, tự hủy dung nhan và bổ ngực, Đế Tử trong lúc tức giận đã giết chết cô gái đó, vừa hay Đế Tử của Huyền Đế tông đến Thiên Đế tông làm khách, bị anh ta nhìn thấy, liền cứu lấy Cô gái đó rồi dẫn đi, do tôi không làm việc cho Huyền Đế tông nên sau đó Thẩm An Kỳ thế nào tôi cũng không biết là sống hay là chết."
Nói đến đây, ông ta khổ sở cầu xin nói: "Đại sư Diệp, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám chống đối thầy nữa, xin hãy tha cho tôi đi, chỉ cần thầy tha cho tôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho thấy, không chối từ bất cứ chuyện gì, van xin thầy hãy tha cho tôi đi."
"Tha cho mày?"
Diệp Thiên cười lạnh lùng: "Tao đã nói sẽ diệt toàn tộc của mày, tao nói được sẽ làm được!"
Dứt lời, anh động thần niệm, điều khiển trận pháp phòng ngự trận mâm, khiến cho phòng ngự mở ra.
Sau đó, anh khởi động huyết mạnh trú giết, diệt toàn tộc Tô Nguyễn Lương.
"Con trai của tao bị bắt đi làm nghiên cứu gì, mày thân là thần tượng của Thần Đế tông, chắc là biết chứ?" Diệp Thiên trợn mắt nhìn thần tướng Võ Trung hỏi nói.
"Hừ!"
Thần tướng Võ Trung quay đầu qua một bên, bộ dạng như có chết cũng không mở miệng.
"Không nói tôi cũng biết, nhất định có liên quan đến hệ thống đường tu luyện của con trai tao." Diệp Thiên nhàn nhạt nói.
Những người khác của Tuyết Thần tông tu luyện chính là đường diễn tạo hóa quyết, hai đứa con trai của anh tu luyện lại là đại đạo tạo hóa quyết, so với đạo diễn tạo hóa quyết thì đại đạo hóa quyết càng cao hơn một cảnh giới.
Cho nên, anh cho là Thiên Đế tông nhìn ra được hai đứa con trai của anh tuổi còn nhỏ, tu vi lại bất phàm, mới mang hai con trai của anh đi nghiên cứu.
"Là do mày truyền thụ cho không phải sao?" Thần tướng Võ Trung hung dữ nhìn Diệp Thiên.
"Mày nói coi?" Diệp Thiên hỏi ngược lại.
"Nhất định là mày rồi, bởi vì mày quá đáng sợ!".
Thời gian mười mấy năm, Liên Tâm chắc sẽ khóc chết mất?
"Trừ phi có cơ duyên, nhưng cơ duyên chỉ có thể gặp chứ không thể cưỡng cầu, nhìn ra trong thời gian ngắn, mình không thể cứu con trai mình quay về rồi."
Diệp Thiên thấp giọng tự nói tự nghe.
"Ha ha!"
Thần tướng Võ Trung cười lớn, sau đó nói: "Nếu như mày mang tất cả tu vi và đạo thông truyền thụ lại cho tao, tao có thể nói cho mày một cơ duyên. nhưng có được hay không, hoàn toàn dựa vào tạo hóa, cũng đúng như mày nói, chỉ có thể gặp được chứ không cầu được."
Diệp Thiên nghe thế, nhất thời mắt sang lên, buông lỏng chân đạp trên người của Võ thần Võ Trung ra, nôn nóng hỏi: "Cơ duyên gì? Ở đâu?"