Thời gian vẻn vẹn nửa ngày, từ cảnh giới Kim Đan đại viên mãn đến phá Kim Đan nhập Nguyên Anh, tốc độ này quả thực nhanh đến khiến Dương Tử Hi không dám tưởng tượng, giống như trong thời gian nửa ngày kiếm được số tiền năm trăm năm mới kiếm được vậy, cái loại tâm tình này khó có thể nói thành lời.
Vì vậy Dương Tử Hi từ trên giường nhảy xuống, kích động nhảy liên tục trước mặt Diệp Thiên.
"Khụ khụ."
Diệp Thiên ho khan hai tiếng, nói: "Cô muốn nhảy thì mặc xiêm y vào rồi nhảy tiếp."
Dương Tử Hi nghe vậy, nụ cười trở nên cứng ngắc, không khỏi cúi đầu nhìn.
Giây tiếp theo.
"A!!!"
Một tiếng thét chói tai bén nhọn vang lên, sau đó liền thấy Dương Tử Hi hai tay ôm trước ngực. Vội vàng chạy lên trên giường, không ngừng kéo chăn bông che lên người.
Khi ánh mắt cô ta rơi vào đóa hoa cúc vàng lộng lẫy trên khăn trải giường, vẻ kích động trên mặt biến mất, chỉ còn lại thất hồn lạc phách tràn đầy.
Cô ta run rẩy đưa tay sờ sờ vào đóa hoa cúc vàng trên khăn trải giường, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cuối cùng, cô ta không thể không chấp nhận sự thật mình đã không còn là nữ nhân sạch sẽ nữa rồi.
Diệp Thiên không để ý tới cô ta mà lấy ra một viên thuốc cỡ quả trứng chim bồ câu, ném vào miệng.
Giây tiếp theo.
Lèo xèo lèo xèo.
Trên người anh như đang đốt pháo, từng luồng khói trắng toát ra từ cơ thể anh, bằng mắt thường có thể nhìn thấy da trên mặt, cổ, cánh tay... khắp người anh bong ra.
Không bao lâu sau, tiếng pháo nổ biến mất, trên người anh không còn toát ra khói trắng nữa, sau đó thấy anh như thay da đổi thịt, làn da trắng nõn trong suốt như trứng gà bóc, chỉ cần thổi một hơi là có thể vỡ ra.
So với trước đây càng đẹp trai hơn rất nhiều.
"Anh đây là..."
Dương Tử Hi không thể tin nổi mà nhìn Diệp Thiên, tò mò hỏi.
"Ngũ Trọng Đạo Thể, gia tăng lực phòng ngự của cơ thể." Diệp Thiên nói.
"Ngũ Trọng Đạo Thể?"
Dương Tử Hi khẽ cau mày, tò mò hỏi: "Ngũ Trọng Đạo Thể là cái gì?"
Diệp Thiên cười nói: "Mỗi một trọng cảnh đều có một trọng đạo thể, chỉ khi có đạo thể mới có thể phát huy tu vi đến cực hạn, quan trọng nhất chính là, có đạo thể có thể làm cho lực phòng ngự của cơ thể trở nên mạnh mẽ dị thường mà không đến mức bị phát nổ."
"Lý do tôi có thể dùng Kim Đan chém Nguyên Anh, thậm chí có thể đánh một trận với Hóa Thần, ngoại trừ tôi là kim đan thần phẩm ra, quan trọng nhất chính là tôi có được đạo thể, mà tu sĩ của Thiên Hoang các ngườikhông có đạo thể."
Dương Tử Hi nghe đến đây thì cau mày, thật lâu sau mới chợt nhận ra: "Chẳng trách khi anh ở trong Vạn Yêu Quật, Hóa Thần Cảnh Thiên Quân cũng không thể đánh chết được anh, chỉ có thể để lại trên người anh một vết thương, hóa ra là anh có đạo thể, mới khiến lực phòng ngự trở nên khủng bố như vậy."
Diệp Thiên gật đầu: "Lúc ấy tôi là Tứ Trọng Đạo Thể, lực phòng ngự còn chưa đủ mạnh mẽ, hiện giờ trở thành Ngũ Trọng Đạo Thể, chính là Hóa Thần của Thiên Hoang đã không thể nào làm tôi bị thương được nữa."
Dương Tử Hi: "..."
Có được đạo thể thật là khủng bố mà.
Đột nhiên cô ta cũng muốn có đạo thể, liền hỏi: "Làm sao mới có thể luyện thành đạo thể?"
"Các người không luyện nổi đâu:"Diệp Thiên nói: "Đạo chính thống mà các người tu luyện vốn không hoàn chỉnh, truyền thừa tiên đạo không chính thống, cho dù tôi cho cô đạo thể đan, cô cũng không thể nào luyện được đâu, điều này tương đương với việc xây nhà mà móng không sâu, muốn xây ra nhà cao tầng là điều bất khả thi, cho dù có cứng rắn xây thì một trận gió to là có thể Xô ngã."
Dương Tử Hi: "..."
Nghe nói có vẻ rất có lý.
"Vậy ý của anh là, con đường tu tiên của chúng tôi không thể tiến xa sao?" Dương Tử Hi hỏi.
"Đúng." Diệp Thiên gật đầu: "Trụ cột của cô là kim đan tinh phẩm, trên con đường tu tiên, nhiều nhất chỉ có thể đi đến Hợp Đạo Chân Tiên Cảnh, nhưng bởi vì cô không có đạo thể, cho dù là tu luyện đến Hóa Thần Cảnh viên mãn, cũng rất khó độ kiếp thành công vào Hợp Đạo, đây cũng là nguyên nhân Thiên Hoàng chưa bao giờ xuất hiện Hợp Đạo Chân Tiên Cảnh, không có đạo thể chống đỡ, trên cơ bản là không gánh được thiên kiếp, trừ phi gặp được cơ duyên, vậy thì lại khác."
"Bắc Hàn Tinh có nhiều Hóa Thần như vậy, trăm vạn năm qua, chỉ có ít ỏi mấy người nhập Hợp Đạo Chân Tiên Cảnh, chính là bởi vì tu sĩ của Bắc Hàn Tinh cũng không có đạo thể, trăm vạn năm qua vô số Hóa Thần gánh thiên kiếp, chỉ có mấy người gặp được cơ duyên đạt được Hợp Đạo Chân Tiên Cảnh, cho nên với tình huống của cô, muốn trở thành Hợp Đạo Chân Tiên, xác suất không đến một phần vạn."
Dương Tử Hi: "..."
Cái này có nghĩa là gì?
Một vạn Thiên Quân Hóa Thần cảnh viên mãn, chỉ có một người có thể độ kiếp thành công trở thành Chân Tiên.
Xác suất này thật sự quá nhỏ!
Chẳng trách trong lịch sử tu tiên mấy chục vạn năm của Thiên Hoang chưa bao giờ ghi lại có tu sĩ trở thành Hợp Đạo Chân Tiên, hóa ra trở thành Chân Tiên lại khó như vậy.
"Vậy còn anh? Có được đạo thể, xác suất trở thành Hợp Đạo Chân Tiên khoảng bao nhiêu?" Dương Tử Hi lại hỏi.
12
Diệp Thiên cười cười: "Nếu như người khác cũng giống như tôi, Có được đạo thể, lại tu luyện tiên đạo chính thống, có lẽ xác suất khoảng một phần trăm có thể trở thành Hợp Đạo Chân Tiên, nhưng tôi thì khác, trăm phần trăm có thể trở thành Hợp Đạo Chân Tiên."
Ở Tử Vi Tinh, Hóa Thần nhiều như cún, hàng năm có đến mấy trăm Hỏa Thần độ kiếp, chín mươi chín phần trăm đều ngã xuống ở thiên kiếp, chỉ có mấy người có thể trở thành Chân Tiên.
Bởi vậy có thể thấy được, muốn trở thành Chân Tiên vô cùng khó khăn.
Nhưng Diệp Thiên thì khác, anh ngoại trừ có thiên phú dị bẩm, còn là người từng trải, tựa như đã từng sinh con, sinh đứa thứ hai sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên anh mới dám khoác lác như vậy.
Dương Tử Hi: "..."
Anh lấy được truyền thừa tiền đạo chính thống từ chỗ nào?
Là lấy từ Bắc Hàn Tinh sao?
Dương Tử Hi vốn muốn hỏi, nghĩ lại hay là thôi đi, nếu anh bằng lòng truyền cho cô ta thì đã truyền từ sớm, không truyền chính là không muốn, cô ta cũng hậu không thể mặt dày đòi anh truyền thừa tiền đạo chính thống.
Nhưng trong mơ hồ, cô ta đã hạ quyết tâm.
Mà Diệp Thiên đã rời khỏi nhà phụ.
"Thế nào rồi tôn thượng, nhập Nguyên Anh chưa?"
Diệp Thiên vừa trở lại chính điện, Bích Nhãn Kim Lân Thủ chạy vội lại hỏi.
Diệp Thiên cười cười, thi triển tiên pháp, liền tông thấy trong bụng anh hiện ra một Tôn Nguyên Anh.
"Oa, cha có em bé, bảo em bé đi ra chơi với Nựu Nựu và chị Đóa Đóa đi cha." Nựu Nựu chạy tới ôm đùi Diệp Thiên, cười hì hì nói.
Đóa Đóa hơi che miệng, tiến lên nói: "Nựu Nựu, đây là Nguyên Anh của ba, không thể ra ngoài được, nếu ra ngoài, ba sẽ chết mất."
Đóa Đóa đã lớn rồi, tri thức về mặt tu luyện đã có hiểu biết rất sâu sắc.
"Phải không ba?"
Nựu Nựu tò mò hỏi.
"Đúng vậy Nựu Nựu, chị Đóa Đóa nói rất đúng. Nguyên Anh của ba không thể rời khỏi thân thể." Diệp Thiên cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con, sau đó che Nguyên Anh lại.
"Vậy ba phải chơi với Nựu Nựu."
Nựu Nựu giang hai tay ra đòi ôm một cái.
Diệp Thiên ôm lấy Nựu Nựu, sau đó nói với Tần Liên Tâm và Thần Hi: "Chúng ta cùng đến Lạc Nhật Tông, anh phải đi tìm mấy tông môn đuổi giết các em này để tính sổ, mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau quay về địa cầu."
Tình hình ở địa cầu cũng rất nghiêm trọng, người của Tuyết Thần Tông trúng phải cái gì mà "Thiên Đế Luật Lệnh", toàn bộ đều trở thành tàn tật, anh hai đứa con của anh còn rơi vào tay Thiên Đế Tông.
Cho nên anh cũng không dám ở lại Thiên Hoang quá lâu.
Bởi vì Lạc Nhật Tông là đầu sỏ gây chuyện, nếu không vì Lạc Nhật Tông, gia đình bọn họ đã trở về địa cầu từ bốn năm trước.
Huống chi Đóa Đóa suýt chút nữa bỏ mạng trong tay Lạc Nhật Tông.
Vả lại thực lực của Lạc Nhật Tông rất yếu, chỉ có hai vị Hóa Thần, cho nên Diệp Thiên quyết định khai đao bằng Lạc Nhật Tông.
Nếu xử lý tông môn mạnh trước, tông môn khác nhất định sẽ sợ hãi, sơ tán hết đệ tử trong tông môn, chỉ để lại một cái vỏ rỗng, đến lúc đó biển người mờ mịt, không thể tìm nổi bọn họ để tính sổ.
Mà khai đao bằng Lạc Nhật Tông trước, tông môn mạnh chưa hẳn sẽ sợ, như vậy có thể diệt trừ càng nhiều kẻ thù.
Dù sao anh không có nhiều thời gian ở lại Thiên Hoang, phải quay về địa cầu giải quyết nguy cấp của Tuyết Thần Tông, cứu hai đứa con của anh gấp.
Đương nhiên, anh vẫn chưa thể nói chuyện phát sinh ở địa cầu cho Tần Liên Tâm được, sợ là nói ra cô sẽ khóc chết mất.
"Đánh thắng được không Diệp Thiên?"
Tần Liên Tâm nghe Diệp Thiên nói muốn báo thù, có chút lo lắng hỏi.
Vất vả lắm cả nhà mới đoàn tụ, cô cũng không hy vọng bởi vì báo thù mà khiến gia đình lại tan đàn xẻ nghé.
"Yên tâm đi phu nhân, tôn thượng đánh không lại thì còn có tôi đây, chỉ là một Thiên Hoang, tôi cùng tôn thượng liên thủ, thời gian một năm là có thể biến Thiên Hoàng thành nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi." Bích Nhãn Kim Lân Thú nói.
Tần Liên Tâm: "..."
Diệp Thiên kiếm được con thú cưỡi này ở đâu ra thế? Sao giọng điệu của nó còn lớn hơn cả Diệp Thiên vậy?
Chỉ là nghe Bích Nhãn Kim Lân Thú nói như vậy, Tần Liên Tâm cũng an tâm.
Không bao lâu sau, cả nhà ngồi trên lưng Bích Nhãn Kim Lân Thú, Diệp Thiên bày ra một pháp trận phòng ngự, do Long Ngạo ngồi trên đầu thú dẫn đường, hướng về phía Lạc Nhật Tông mà đi.
Lần này Diệp Thiên không mang Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi theo.
Bởi Vì cuộc trò chuyện giữa Khương Nguyên Tu và Chưởng giáo của bọn họ đã bị Bích Nhãn Kim Lân Thú nghe được và báo cáo với Diệp Thiên.
Tuy rằng Khương Nguyên Tu không có ý xấu, nhưng Chưởng giáo của anh không phải thứ gì tốt lành, anh đã đồng ý với Dương Tử Hi là sẽ không ra tay với Thái Cực Tông, nếu Thái Cực Tông vẫn không biết điều, một mực muốn trêu vào anh, vậy anh cũng không ngại cho Thái Cực Tông biết tay.
Mà lúc này, ở Lạc Nhật Tông.
"Xem ra Diệp Bắc Minh chỉ đang bốc phét thôi, đã qua hai ngày kể từ khi hắn ta nói rằng mình muốn tiêu diệt Tứ Đại Tiên Tông, theo báo cáo từ Thiên Tuyết Thành, cả nhà Diệp Bắc Minh vẫn còn ở phủ thành chủ. Do đó có thể thấy được, hắn ta hoàn toàn không có thực lực và lá gan đó, nếu không đã sớm bắt đầu trả thù, sao có thể vẫn còn ở đây được."
Trong đại điện của Tông chủ, Đạo Huyền lão tổ cười lạnh nói.
"Đạo Huyền lão tổ nói đúng, Diệp Bắc Minh chỉ đang thùng rỗng kêu to thôi. Tôi đoán hắn ta đang gióng trống khua chiêng để hù dọa Tứ Đại Tiên Tông, làm cho Tứ Đại Tiên Tông không dám ra tay với hắn ta, may mà Tứ Đại Tiên Tông không trúng kế của hắn ta, vẫn canh giữ thiên lộ như cũ, nếu không hắn ta đã trở về địa cầu từ lâu rồi, làm gì còn ở Thiên Hoang nữa." Lục trưởng lão của Lạc Nhật Tông đắc ý nói.
"Um."
Chưởng giáo của Lạc Nhật Tông gật đầu: "Bổn tọa mới vừa gửi truyền âm cho Vô Cực Tông, hỏi bọn họ CÓ phái Hóa Thần đến Lạc Nhật Tông không, chưởng giáo Vô Cực Tông nói, Diệp Bắc Minh còn đang trốn ở thành Thiên Tuyết không dám đi ra, phái Hóa Thần cái gì, còn nói Diệp Bắc Minh chắc chắn không đánh lại Đạo Huyền lão tổ, nếu không đã sớm chạy đến Lạc Nhật - Tông rồi, còn trốn ở thành Thiên Tuyết làm gì."
"Ha ha ha!!!"
Có một đệ tử canh gác lớn tiếng quát.
Diệp Thiên không nói hai lời, khởi động thần niệm, Sơn Hải Chung bay ra, đụng vào cửa lớn của Lạc Nhật Tông.
Rầm!
Một tiếng nổ lớn.
Cửa Lạc Nhật Tông bị đập nát.
Diệp Thiên thu Sơn Hải chung về, hai tay bắt chéo sau lưng, nghênh ngang đi vào.