“Sư tôn!”
“Đại trưởng lão!”
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Sở Vũ Thần và Tam trưởng lão Tà Dương Tông hoảng sợ, gàn giọng hét lên.
Đại trưởng lão cảm giác được lồng ngực đau nhói, chợt nhíu mày, chậm rãi nhìn xuống, chỉ thấy một mũi kiếm từ lồng ngực xuyên qua hơn ba tấc, phía trên đều là vết máu.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Đại trưởng lão giật giật, trong mắt đột nhiên trở nên đỏ tươi, trong mắt dường như có ngọn lửa bùng lên.
Nhưng rất nhanh….
Xoẹt!
Mũi kiếm trượt xuống, cắt dọc theo lồng ngực Đại trưởng lão.
“Khốn kiếp!”
Đại trưởng lão nghiến ra hai chữ từ kẽ răng, vội vàng thả băng đao đang cầm trong ra, nhanh chóng nắm lấy mũi kiếm đang trượt xuống. Kim huyết ngay lập tức phun ra khỏi lồng ngực nhuộm đỏ đôi bàn tay của Đại trưởng lão.
Lưỡi kiếm bị nắm chặt, không thể trượt xuống được nữa.
Ngay sau đó, Đại trưởng lão vọt về phía trước, đánh bay Lâm Cảnh Hiên và Đóa Đóa, thoát khỏi lưỡi kiếm xuyên thấu lồng ngực, thúc giục tiên pháp nhanh chóng chữa lành vết thương, đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy có một lão đạo và một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều xuất hiện trong tầm mắt của lão.
Khi nhìn thấy hai người này, Đại trưởng lão nheo mắt, khó tin tư trong kẽ răng nặn ra hai chữ: “Khương Nguyên Tu, ngươi lại dám đánh lén ta, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
Đại trưởng lão vô cùng tức giận.
Phải biết, không phải chỉ có mỗi một mình Tà Dương Tông muốn diệt trừ một nhà Diệp Thiên, Vô Cực Tông, Thánh Kiếm Tông, Thái Cực Tông, tất cả đều đang săn lùng diệt trừ một nhà Diệp Thiên khắp Thiên Hoang.
Nhưng Khương Nguyên Tu thì sao?
Là trưởng lão của Thái Cực Tông, lại dám cứu nữ nhi của Diệp Thiên, muốn giết lão.
Chuyện này đã không còn đơn giản chỉ là xúc phạm lão, mà đã hoàn toàn đắc tội tất cả tông phái Vô Cực Tông, Thần Đạo Tông, Thánh Kiếm Tông, thậm chí là cả Thái Cực Tông!
Bởi vì tứ đại tiên tông đỉnh cấp đã cùng nhau tuyên bố khắp Thiên Hoang, ai dám giúp đỡ một nhà Diệp Thiên sẽ là kẻ thù của tứ đại tiên tông đỉnh cấp, người nào cũng sẽ bị giết!
“Đại họa không liên quan đến người nhà, Diệp Thiên đã chết, ngay cả người nhà hắn cũng không buông tha, không bằng cầm thú, Khương Nguyên Tu ta nhìn không lọt mắt, liền muốn nhúng một tay vào!”
Khương Nguyên Tu quang minh chính đại nói.
“Ha ha ha!!!”
Đại trưởng lão tức giận cười: “Vậy thì Thái Cực Tông của ngươi cũng phái rất nhiều nhân lực đuổi giết một nhà Diệp Thiên, theo như ngươi nói, Thái Cực Tông của ngươi cũng không bằng cầm thú sao?”
“Đúng!” Khương Nguyên Tu nói: “Chỉ cần là kẻ nào muốn đuổi tận giết tuyệt nàng đều không bằng cầm thú!
“Khương Nguyên Tu! Ngươi mất trí rồi!”
Đại trưởng lão nghiêm mặt quát: “Nếu không giết chết hết bọn họ, để bọn họ trốn về địa cầu, nói cho sự tôn Diệp Thiên, người không sợ sự tôn Diệp Thiên sẽ san phẳng Thái Cực Tông của ngươi sao?”
“Tất nhiên sợ, nên ta càng muốn ngăn cản, vì làm như vậy sẽ chỉ làm tăng thêm tội lỗi, sẽ gặp phải trả thù càng thêm mãnh liệt!”
“Ngươi...!”
Đại trưởng lão sắp nổi điên gầm lên: “Trong đầu người toàn là phân sao? Đã hơn bốn năm rồi. Nếu sự tôn của Diệp Thiên biết, hắn ta đã sớm đại khai sát giới ở Thiên Hoang từ lâu rồi. Cho tới bây giờ sự tôn của Diệp Thiên vẫn chưa tới, chứng tỏ hắn ta còn không biết Diệp Thiên đã chết, cho nên chúng ta nhất định phải tàn sát một nhà Diệp Thiên, không thể để cho bọn họ chạy trốn trở về địa cầu. Nếu không sư tôn của Diệp Thiên biết được, vậy thì Tà Dương Tông của ta, Thái Cực Tông của ngươi, cùng với Vô Cực Tông vân vân đều phải gánh chịu tai ương ngập trời như thế nào, ngươi không nghĩ tới hậu quả sao!”
“Đầu óc người mới toàn phân! Bây giờ sư tôn của Diệp Thiên không tới, thời gian lâu không thấy Diệp Thiên không trở về, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đến Thiên Hoang. Trên thế giới này không hề có bức tường nào không thể xuyên thủng. Nếu như chỉ là Diệp Thiên chết thôi, hắn ta nhiều nhất chỉ tìm người trong cuộc báo thù cho đồ tôn, nhưng người dám giết cả thê tử của Diệp Thiên, sự tôn của Diệp Thiên nhất định sẽ dùng phương pháp tương tự để tàn sát tất cả đồ tôn, đồ tử của ngươi. Khi đó, chờ đợi Thái Cự Tông của ta, Tà Dương Tông của ngươi, Thái Cực Tông, Vô Cực Tông, Thần Đạo Tông, cả THÁnh Kiếm Tông đều là vạn kiếp bất phục. Các ngườicó bao giờ nghĩ đến hậu quả như thế nàykhông!” Khương Nguyên Tu đáp trả.
“Ngươi...”
Đại trưởng lão không nói nên lời.
Sau đó, phất tay áo nói: “Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, ta không muốn nói nhảm với người. Dù sao muốn cứu bọn họ, ngươi trước tiên phải bước qua các tay
Dứt lời, Đại trưởng lão gọi ra loan đao, sử dụng pháp thân, phát động công kích về phía Khương Nguyên Tu, còn không quên hô to: “Tam trưởng lão, mang Vũ Thần rút trước, truyền âm cho tông môn, đem tình huống nói lại cho tông môn, để tông môn thông báo lại cho tứ đại tiên tông đỉnh cấp!”
“Đại trưởng lão, người đánh thắng được sao?" Tam trưởng lão hét lên.
“Theo lý mà nói, Khương Nguyên Tu không phải là đối thủ của ta. Nếu cả ta còn không đánh lại, người và Vũ Thần ở lại cũng vô dụng, mau chóng rút lui!”
“Đại trưởng lão, bảo trọng!”
Tam trưởng lão không nói nhảm, trực tiếp mang Sở Vũ Thần rời đi.
Rất nhanh, Đại trưởng lão và Khương Nguyên Tu đã đại chiến thành một đoàn trên bằng nguyên.
“Đóa Đóa, ngươi có sao không?” Lúc này, Dương Tử Hi đã dành thời gian bay đến bên cạnh Đóa Đóa và ôm nàng vào lòng.
“Tứ Hi tỷ, Đóa Đóa đã uống đan dược cha để lại, đã không có chuyện gì đáng ngại. Cũng may Tử Hi tỷ đến kịp thời, nếu không Đóa Đóa, Long thức và Cảnh Hiên sư huynh đều sẽ ... Ô ô ô ...”
Đóa Đóa nhào vào vòng tay của Dương Tử Hi, khóc nức nở như một đứa trẻ làm sai bị phạt. Nhìn thấy có người đến ra mặt giúp nàng, nàng đặc biệt muốn khóc một trận giải tỏa nỗi lòng.
Bốn năm qua ngày nào cũng bị đuổi giết, không có ai giúp đỡ, trong lòng dù khổ sở cũng không có đối tượng nào để nói chuyện, chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt.
Mà bây giờ, cuối cùng cũng có người đứng lên để giúp bọn họ.
Cái này chẳng khác nào đưa than củi trong ngày tuyết, nàng không muốn khóc cũng khó.
“Không sao, đã không sao rồi.”
Dương Tử Hi ôm chặt Đóa Đóa, vuốt ve tấm lưng gầy guộc của nàng, biết bốn năm qua Đóa Đóa chắc chắn đã phải ăn rất nhiều khổ mới có thể gầy gò thành như thế này.
Đột nhiên, nàng cảm thấy hết sức tự trách bản thân.
Bởi vì trước khi Diệp Thiên nhảy vào Vạn Yêu Quật đã nhờ nàng giúp chăm sóc người nhà anh. Mà bốn năm qua, nàng chăm chỉ tu luyện hai thức đầu tiên của Hư Không Thánh kiếm, Có thể nói là thực lực đại tăng. Lấy được chỗ tốt từ Diệp Thiên, lại không cố hết sức chăm sóc người nhà của anh, nàng không tự trách bản thân mới lạ.
Không lâu sau, Đại trưởng lão Tà Dương Tông bị mất máu quá nhiều ảnh hưởng đến tu vi, kiếm pháp của Khương Nguyên Tu lại còn mạnh hơn trước, cuối cùng không thể cầm cự được nữa đành phải vội vàng bỏ chạy.
Khương Nguyên Tu đuổi theo lão hàng trăm dặm, cũng không đánh chết lão, không còn cách nào ngoài việc từ bỏ và quay trở lại hố băng.
“Tử Hi tỷ, tỷ là thần nữ của tứ đại tiên tông. Lúc cha em gặp nạn, chắc chị có ở đó. Ta muốn biết cha ta đã nhảy vào ở đâu?”
Đóa Đóa một phen khóc lóc kể lể, lau nước mắt hỏi.
Dương Tử Hi chỉ vào một chỗ trong hố băng: “Cha ngươi từ đây nhảy xuống.”
Đóa Đóa nhìn theo phương hướng Dương Tử Hi chỉ, xác định được vị trí mà cha nhảy vào, nàng liền bay đến, quỳ trên mặt băng và hét lên: “Cha! Cha có nghe thấy tiếng kêu của Đóa Đóa không? Cha đáp lại Đóa Đóa một tiếng được không? Đóa Đóa, nương ta, tiểu nương, còn có Nựu Nựu đều nhớ cha lắm. Cha đáp lại Đóa Đóa một tiếng có được không?”
Những tiếng kêu đến tê tâm liệt phế, mũi Dương Tử Hi chua xót, nước mắt mơ hồ.
Kêu một hồi vẫn không nhận được phản hồi từ cha, Đóa Đóa vừa khóc vừa dùng tay cào mặt băng, hai tay bị băng cắt bị thương, máu tươi chảy ròng ròng, khuyên như thế nào nàng cũng không chịu nghe, cứ ngồi đó cào mặt băng mãi.
Dương Tử Hi và Khương Nguyên Tu không nhìn nổi liền cùng nhau giúp nàng đào. Long Ngạo và Lâm Cảnh Hiên cũng vào cuộc, đào suốt một ngày đêm, đào một cái hố sâu mấy cây số nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thông.
“Đóa Đóa, lúc Vạn Yêu Quật mở ra, cánh cổng băng ở đây chỉ dày khoảng mười mét. Chúng ta đã đào sâu hơn một nghìn mét cũng khôn thể đào vào Van Yêu Quật, nên Vạn Yêu Quật là không thể đào thông, hay là trở về đi thôi, đừng để nương ngươi nóng lòng chờ.”
Dương Tử Hi khuyên nhủ.
Trên thực tế, trước kia cũng từng có tu sĩ đào qua, không phải một hoặc hai lần mà là nhiều lần. Lúc sâu nhất từng đào ra mấy trăm vạn thước nhưng cũng không đào vào được động băng, nếu không phải Đóa Đóa kiên trì, nàng sẽ không làm mấy chuyện ngu ngốc như đi đào hố.
Nghĩ đến nương đang sốt ruột chờ đợi, Đóa Đóa đành thất vọng lau nước mắt, sau đó cùng Dương Tử Hi và Khương Nguyên Tu rời đi.
......
Mà lúc này, Thái Cực Tông.
“Chưởng giáo, Vô Cực Tông, Thần Đạo Tông, Thánh Kiếm Tông, trước sau truyền âm tới chất vấn chúng ta Thái Cực Tông có chuyện gì xảy ra, tại sao Bát trưởng lão cùng thần nữ Tử Hi lại chạy đi Nam Cực cứu nữ nhi Diệp Thiên, hơn nữa còn đả thương Đại trưởng lão Tà Dương Tông suýt nữ giết chết nữ nhi Diệp Thiên, kêu chúng ta nhanh chóng cho bọn họ cho một câu trả lời, nếu không những người bọn họ đã cử đến Nam Cực sẽ trực tiếp giết chết Bát trưởng lão và thần nữ Tử Hi.”
Đườn trưởng lão ngoại vụ của Thái Cực Tông vội vàng tiến vào tẩm cung chưởng giáo báo cáo.
“Ngươi đi nói với bọn họ, không cần nhìn sắc mặt của Thái Cực Tông, làm gì cũng được. Thái Cực Tông chúng ta cũng sẽ phái người đến Nam Cực tính sổ với Bát trưởng lão và Dương Tử Hi, còn nữa nói với bọn họ, bổn tọa đã trục xuất Bát trưởng lão và Dương Thần Hi ra khỏi tông môn.” Chưởng giáo Thái Cực Tông ra lệnh.
“Dạ! Chưởng giáo thiên tôn!”
Đường trưởng lão ngoại vụ lập tức lui ra khỏi tẩm cung.
“Chỉ mong hai người kia có thể thông qua truyền tống trận bí mật của Tinh Nguyệt Cốc, đưa một nhà Diệp Thiên trở về địa cầu, sau đó đem chuyện kể lại cho sư tôn Diệp Thiên, để hắn ta tới Thiên Hoang diệt trừ hết Vô Cực Tông, Thần Đạo Tông, Thánh Kiếm Tông, vậy Thái Cực Tông chúng ta sẽ một nhà độc quyền, xưng bá khắp Thiên Hoang!”
Khóe miệng của chưởng giá Thái Cực Tông nhếch lên thành một đường cong.
Bốn năm qua, Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi một mực bị Thái Cực Tông giam lỏng. Mãi đến gần đây, tông môn mới phát hiện truyền tống trận thông đến địa cầu đã đóng kín mấy trăm nghìn năm của Tinh Nguyệt Cốc đã mở trở lại.
Kể từ đó, chưởng giáo Thái Cực Tông liền nung nấu ý tưởng xưng bá khắp Thiên Hoang, mới thả Khương Nguyên Tu và Dương Tử Hi ra, để bọn họ đi cứu một nhà Diệp Thiên, mang các nàng trở lại địa cầu, nói với sự tôn của Diệp Thiên về cái chết của cậu ta, để sự tôn của Diệp Thiên đến đây báo thù cho Diệp Thiên.
Ông ta tin tưởng người của Thái Cực Tông đã cứu một nhà Diệp Thiên, sự tôn của Diệp Thiên chắc chắn sẽ không trách tội Thái Cực Tông.
Đây cũng là lý do tại sao hai sư đồ Khương Nguyên Tu Có thể thành công giải cứu Đóa Đóa.
Lúc này, bên trong Thiên Lộ.
Trải qua hơn ba năm dài đằng đẵng phi hành, Bích Nhãn Kim Lân thủ cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng xuất hiện trước mặt mình.
“Tôn thượng, tôn thượng, phía trước mười mấy ngàn cây số xuất hiện ánh sáng, chúng ta sắp đi đến cuối Thiên Lộ, rất nhanh sẽ đến Thiên Hoang.”
Bích Nhãn Kim Lân thủ mừng rỡ, vội vàng truyền âm cho Diệp Thiên ở trong bụng.
Nó cũng rất mệt, cũng muốn có một địa phương để nghỉ ngơi. “Thật không?”
Diệp Thiên trong bụng Bích Nhãn Kim Lân thủ cũng hết sức vui mừng, lập tức thúc giục: “Mau mau mau, tăng tốc độ tiến về phía trước!
“Tôn thượng, ta đã chạy nhanh nhất rồi, ngài đừng gấp, nghĩ xem hiện tại nữ nho bé bỏng của ngài đã lớn lên như thế nào, ta sắp tới rồi.” Bích Nhãn Kim Lân thủ nói.
“Được, mười mấy ngàn cây sốc cũng chỉ còn hơn năm phút nữa, ta phải suy nghĩ thật kỹ Đóa Đóa, Nựu Nưu, còn có Lạc Tuyết và Thần Hi của ta hiện tại đã biến thành dáng vẻ gì.” Diệp Thiên nhắm mắt lại suy nghĩ.
Ở cuối Thiên Lộ, bốn chiến hạm Tinh Không đang đậu ở cửa ra Thiên Lộ, bọn họ có nhiệm vụ canh giữ Thiên Lô, ngăn chặn nhà họ Diệp trở về địa cầu. “Khốn kiếp, đuổi giết hơn bốn năm, một nhà Diệp Thiên vẫn chưa bị tiêu diệt, chúng ta không biết sẽ ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này bao lâu."
Trên chiến hạm Vô cực Tinh Không số 6, một lão giả vươn eo, không nhịn được oán giận một câu.
“Đúng thế, hiệu suất làm việc của bọn họ quá chậm, hại chúng ta một mực canh giữ ở đây, thật sự rất muốn phát cáu.” Trên chiến hạm Tinh Không số 4, một lão giả khác lên tiếng đáp lại.
“Nếu không chúng ta truyền âm cho tông môn, để tông môn phái người khác đến canh giữ Thiên Lộ, chúng ta trở về đuổi giết người nhà Diệp Thiên? Ta không tin đuổi giết bọn họ lại khó như vậy.” Một lão giả trên chiến hạm Tinh Không số 8 đề nghị.
“Ta đồng ý!”
Lão giả chiến hạm số 5 giơ tay.
“Ta cũng đồng ý!”
“Ta cũng thế!”
Rất nhiều người rối rít giơ tay.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn truyền đến, một thất thải yêu thú ầm ầm rơi xuống đất, đập vào mặt bằng, chu vi trăm dặm đều là vết nứt.
“Chuyện gì xảy ra?”
Gần mười ngàn tu sĩ trên bốn chiếc chiến hạm đều kinh hãi đứng lên.
Khi ánh mắt bọn họ rơi vào trên người thất thải yêu thú, toàn bộ đều sợ ngây người!
“Con yêu thủ này đến từ tinh cầu nào thế, có thể chống lại gió mạnh tập kích, tiến vào Thiên Hoang?”