“Làm sao có thể như vậy?”
Mọi người ngẩn ra, ánh mắt không thể tin được.
Lâm Cảnh Hiên thực sự đánh bại được Đới Lạc Ngưng?
Điều này làm người khác khó tưởng tượng được?
Làm sao anh ta có thể có được sức mạnh như vậy?
Trong lúc thời, tất cả các loại câu hỏi, giống như nước sông của Bàn Long Giang bên cạnh, tràn vào tâm trí mọi người không ngừng.
"Không! Đây không phải sự thật! Không phải là sự thật!" Lý Ngạn Nam sắp phát điên, sắc mặt vô cùng kinh ngạc đứng lên hô to.
Bởi vì nếu điều này là sự thật, Lâm Cảnh Hiên có thể lọt vào hạng thứ năm mươi của Thiên kiêu bảng, mà chưởng giáo Thiên Tôn đã từng nói, chỉ cần Lâm Cảnh Hiên lọt vào trong top thứ năm mươi, liền xoá bỏ hết tất cả mọi tội lỗi của anh ta.
Vậy bản thân Lý Ngạn Nam. Chẳng phải sẽ không có cơ hội để trở thành thần tử sao?
“Lạc Ngưng!”
Lúc này đây, thần tử của Lạc Nhật tông là Sở Vũ Thần khôi phục lại tinh thần, nhưng lại thấy vị hôn thê của mình bị đánh bay ra xa vài kilomet, thần sắc hoảng sợ muốn chết đứng dậy kêu lên.
Giây tiếp theo!
Ầm ầm ầm!
Một bóng người bay lên từ băng ghế trọng tài và phi nước đại về hướng Đới Lạc Ngưng.
Vài giây sau, Đới Lạc Ngưng được Nghi trượng của Lạc Nhật tông đưa về đài cao.
“Lạc Ngưng, em không sao chứ?” Sở Thần Vũ lập tức tiến lên hỏi.
Chỉ nhìn thấy phần ngực kiên cường ngạo nghễ của Đới Lạc Ngưng, vào lúc này đây đã bị lún vào bên trong, phần lưng ở sau thì nhô lên một cục.
Thấy một cảnh như vậy, Sở Vũ Thần nắm chặt hai tay, ánh mắt long sòng sọc đỏ lên những tia máu.
"Vũ Thần, em đau quá, giống như là bị đánh đến nổ tung, anh nhất định phải vì em nói ra những lời ác ý!"
Đới Lạc Ngưng rơm rớm nước mắt nói. Hai chân duỗi thẳng, khiến Thiên Kiêu xung quanh muốn cười nhưng lại xấu hổ không cười nổi.
“Thần nữ không sao.”
Nghi trượng nói xong, thúc dục chân nguyên, một chưởng về phía sau lưng của Đới Lạc Ngưng.
Giây tiếp theo!
Ngực của Đới Lạc Ngưng lại bắn ngược trở lại.
Xác thịt của Kim Đan vẫn rất mạnh mẽ, nếu không phải bị sức mạnh nghiền nát tuyệt đối sẽ không khiến cho thân thể bị hủy diệt.
“Lạc Ngưng không sao đâu. Sau khi uống viên Nguyên linh đan này, vết thương sẽ lành.”
Sở Vũ Thần rót ra một viên rồi đút cho Đới Lạc Ngưng.
Mỗi Thiên kiêu đều mang theo nguyên linh đan, đánh xong một trận thì ăn một viên, đem những khí lực mất đi bổ sung lại đầy đủ, để có thể nghênh chiến tiếp trận tiếp theo.
Vì vậy, dù chấn thương có lớn đến đâu, chỉ cần thể chất không bị hủy hoại thì sẽ không ảnh hưởng đến thực lực của bọn họ, vì vết thương mà thực lực bị giảm xuống, bị những tuyển thủ khác đánh bại.
“Tôi thông báo rằng trận đấu này, phần thắng thuộc về Lâm Cảnh Hiên, từ hạng thứ tám mươi sáu leo lên hạng thứ bốn mươi sáu.”
Các thành viên ban giám khảo đưa ra thông báo sau khi bàn bạc.
“Oh oh oh!”
Các tu sĩ trong môn Linh Bảo tông có mặt ở đấy đều hoan hô nhảy nhót.
“Hóa ra tu vi của thần tử phái chúng ta quả thực là tăng vọt!”
“Xem ra sư tôn Long tộc của thần tử của phải chúng ta quả nhiên là có tài!”
“Không biết thần tử của phái chúng ta có như lời của anh ấy nói, một mạch đi đến cuối cùng, vị trí thứ nhất của thiên kiêu bảng thì không dám nghĩ tới, có thể leo lên vị trí thứ mười, trăm triệu con dân của Linh Bảo tông chúng ta sẽ được nở mày nở mặt! "
“...”
Ngay cả giám khảo ngồi phía trên, nghi trượng ngoại vụ của phái linh bao cũng vì vậy mà lộ ra vẻ mặt vui sướng, liền lấy ra đá truyền âm, phát truyền âm tới cho Đường trưởng lão ngoại vụ của Linh Bảo tông: "Trưởng lão, Thần tử Cảnh Hiên một chiêu đánh gục Đới Lạc Ngưng thần nữ của Lạc Nhật tông, tạm thời tiến thẳng đến vị trí thứ bốn mươi sáu, ông trước tiên có thể đem tin tức này nói cho chưởng giáo thiên tôn, lát nữa nếu còn có tin tốt, tôi sẽ truyền âm cho ông.”
“Thật hay giả? Thần tử một chiêu đánh bại thần nữ Lạc Nhật tông, giành được vị trí thứ bốn mươi sáu? " Đường trưởng lão ngoại vụ quả thực không thể tin được, hoài nghi hỏi.
“Đúng vậy, trưởng lão, thiên chân vạn xác, không hề gian dối!” Nghi thượng chắc chắn nói.
“Ha ha ha!”
Đường trưởng lão ngoại vũ vui mừng quá trớn, lúc này bay về phía tẩm cung của chưởng giáo thiên tôn, vừa bay tới vừa hét lớn: “Tin tốt đây! Tin vui long trời lở đất đây! Thần tử Cảnh Hiên một chiêu đánh bại được thần nữ Đới Lạc Ngưng của Lạc Nhật tông! Tạm thời nằm ở vị trí thứ bốn mươi sáu của thiên kiêu bảng! Linh Bảo tông của tôi đều nở mặt rồi!”
“Thật hay giả vậy? "
Toàn bộ trên dưới của môn phái nghi ngờ hỏi.
Không đợi Đường Trưởng lão bay tới tẩm cung của chưởng giáo, chưởng giáo thiên tôn trực tiếp bay ra ngoài: "Thập trưởng lão, Cảnh Hiên đánh bại được thần nữ của Lạc Nhật tông, leo lên hạng thứ bốn mươi sáu sao?"
Cùng lúc đó, năm sáu vị trưởng lão chạy tới bên cạnh ngoại vụ Đường trưởng lão.
“Bẩm chưởng giáo, thiên chân vạn xác, Triệu nghi trượng gửi truyền âm tới, tôi đặc biệt xác nhận qua, thần tử quả thật là leo lên hạng thứ bốn mươi sáu rồi!” Khẩu khí của ngoại vụ Đường trưởng lão khẳng định nói.
"Haha! Hahaha !!!"
Chưởng giáo thiên tôn sửng sốt trong giây lát, rồi cười lớn.
"Tốt! Rất tốt! Đứa trẻ này thật sự là học được bản lĩnh từ sư phụ long tộc của nó, vượt qua được bốn mươi người, từ hạng thứ tám mươi sáu leo thẳng lên hạng thứ bốn mươi sáu, chuyện này đối với Linh Bảo tông mà nói, thật sự là một chuyện vui nhất thiên hạ!"
"Đúng vậy chưởng giáo, kết quả này thật khiến cho mọi người đều phấn chấn, Lạc Nhật tông ức hiếp Linh Bảo tông thực lực yếu, lộ liễn trắng trợn phá hỏng chiến hạm tinh không của phái chúng ta, sát hại hơn một ngàn tướng sĩ, thần tử đánh bại được thần nữ của Lạc Nhật tông, có thể nói là cho Linh Bảo tông của chúng ta đánh ra khí thế!” Ngoại vụ Đường trưởng lão nói.
“Thực sự trút hết giận!”
Những trưởng lão khác cũng cảm thấy như trút hết giận.
Chưởng giáo thiên tôn gật đầu nói: “Nếu Cảnh Hiên có thể đem thần tử của Lạc Nhật tông giẫm nát dưới chân, vậy mới thật sự là trút giận!”
“Chưởng giáo, thần tử thiếu chút nữa chết ở trong tay Lạc Nhật tông, tôi nghĩ kế tiếp, cậu ta nhất định sẽ khiêu chiến với thần tử của Lạc Nhật tông, chúng ta cứ chờ thêm, Triệu nghi trượng có gửi tin tốt tới cho chúng ta hay không.” Ngoại vụ Đường trưởng lão cười nói.
"Thần tử của Lạc Nhật tông đứng ở vị trí thứ mười chín trong bảng thiên kiêu, Cảnh Hiên với cậu ta đều chênh lệch khá xa, bản toạ không hy vọng được cậu ta sẽ đánh bại được thần tử của Lạc Nhật tông.” Chưởng giáo Thiên Tôn nói, không có một chút mong đợi nào trong ánh mắt.
Các vị trưởng lão đều gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, chưởng giáo thiên tôn đã mỉm cười và nói: "Nhưng Cảnh Hiên có được thành tích này là đã tốt lắm rồi, gọi các vị trưởng lão cùng thần tướng tới tông chủ đại điện, bản toạ muốn chia sẻ tin tốt với bọn họ."
"Vâng! Chưởng giáo thiên tôn!”
………
Quay lại đấu trường thi đấu xếp hạng Thiên kiêu.
“Sư phụ, đệ tử không làm người mất mặt chứ.”
Lâm Cảnh Hiên tươi cười hô to với Diệp Thiên.
“Giả ngốc và mất mặt thật đúng chỗ, tiếp tục cố gắng, đem những gì mà sư phụ dạy phát dương quang đại.” Diệp Thiên thản nhiên đáp lại một câu.
"Vâng thưa sư phụ! Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của người!"
Lâm Cảnh Hiên nhếch miệng cười.
“Giả ngốc mất mặt là cái gì?” Dương Tử Hi ở bên khéo léo hỏi.
Diệp Thiên nhàn rỗi nhàn rỗi liền bắt đầu phổ cập khoa học cho cô ta: "Ví dụ như Cảnh Hiên, tôi muốn giẫm nát cô ở dưới chân là giả ngốc, cô khinh thường cậu ta, châm biếm cậu ta nói cậu ta không có năng lực, kết quả cùng cậu ta giao đấu liền phát hiện cậu ta rất lợi hại, sau đó bị giẫm nát dưới chân, đây là đánh vào thể diện, tôi dạy cho cậu ấy đại pháp giả ngốc đánh vào thể diện.”
Dương Tử Hi: "..."
Chẳng trách Lâm Cảnh Hiên dọa giẫm chân này, giẫm lên chân kia, hóa ra là cái gọi là phương pháp giả vờ mà anh dạy.
Những điều này được dạy là gì!
“Tôi không tin anh ta có thể giẫm đạp tôi dưới chân.” Dương Tử Hi vẻ mặt tự tin nói.
Diệp Thiên cười nói: "Cô biết lo lắng cho con gái của tôi. Tôi nhất định không để cho đồ đệ của tôi giẫm đạp cô."
Dương Tử Hi trợn mắt nói: "Nếu như anh có bản lĩnh thì để cậu ta khiêu chiến với tôi đi, tôi không tin cậu ta có thể đánh bại tôi!”
Nói xong, cô ta quay đầu đi. Diệp Thiên chỉ cười mà không nói lời nào.
Lúc này, một giọng nói tức giận vang lên.
"Lâm Cảnh Hiên, cậu đánh lén vào chỗ hiểm của Đới Lạc Ngưng, thì tính là có bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì khiêu chiến với tôi, tôi cam đoan không đánh chết cậu!"
Sở Vũ Thần tức giận chỉ vào Lâm Cảnh Hiên quát.
“Tôi đang muốn khiêu chiến với anh, đem anh giẫm dưới chân, đi lên đi.” Lâm Cảnh Hiên nhìn Sở Vũ Thần châm chọc nói.
"Ha ha! Tôi muốn xem! Ai giẫm lên ai!"
Sở Vũ Thần tự tin rằng mình có thể đánh bại Lâm Cảnh Hiên. Cho nên, anh ta liền cao hứng khi bị thách đấu, và ngay lập tức nhảy lên sàn đấu.
Sau khi giám khảo kiểm tra thấy anh ta không có pháp khí phòng ngự, liền gọi ra pháp khí mười tám trượng, trầm mặc nhìn Lâm Cảnh Hiên, tự đắc nói: "Lần này tôi không cầm dùng tới thần binh, nhường anh dùng nó đi, tôi cam đoan trong vòng ba chiêu sẽ đánh bại được anh."!
"Không cần, tôi sẽ dùng tay không, một chiêu là đủ để đánh bại anh rồi."
Lâm Cảnh Hiên nói xong, cũng gọi ra mười tám trượng pháp thân.
“Ha ha!”
Sở Thần Vũ cười nói: “Chỉ dựa vào cậu, cũng dám nói một chiêu đánh bại tôi, dù tôi có giậm chân tại chỗ một trăm năm, cũng đừng nghĩ đến một chiêu có thể đánh bại tôi!”
Một trăm năm trước, Lâm Cảnh Hiên chỉ là tiểu thành sơ cấp của Kim cảnh đan, một trăm năm sau Lâm Cảnh Hiên có thể có được thực lực đại thành trung kì của kim cảnh đan, đều tính là thực lực của anh ta tăng rất nhanh.
Mà anh ta một trăm năm trước chính là thực lực ở mức đại thành trung kì của kim cảnh đan, mà hiện tại ở bậc trung kỳ của Kim đan điên phong, Lâm Cảnh Hiên lấy gì mà có thể đánh bại anh ta?
Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng nếu Đới Lạc Ngưng không sơ ý, không bị đánh lén vào điểm yếu. Đều có thể đánh bại Lâm Cảnh Hiên.
“Vậy thì anh liền thử xem.”
Lâm Cảnh Hiên liếc mắt, giơ tay chưởng một chưởng lớn ra ngoài.
“Thử xem thì thử xem!”
Nhưng nhìn thấy Lâm Cảnh Hiên chưởng một chưởng đến, Sở Vũ Thần cười lạnh, giơ tay túm lấy cây quạt của mình. Còn không quên hằn học nói: "Đới Lạc Ngưng chỉ có tôi mới có thể chạm vào, nhưng cậu đã chạm vào cô ấy và suýt đánh bay cô ấy xem tôi làm sao có thể vặn được móng vuốt con chó của cậu!"
Dứt lời bàn tay to lớn của anh ta đã nắm lấy cổ tay của Lâm Cảnh Hiên.
“Hả?”
Nhưng rất nhanh. Anh ta đột nhiên cau mày, và phát hiện ra rằng cánh tay của anh ta không thể bắt được lòng bàn tay của Lâm Cảnh Hiên.
Kết quả là, anh ta đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy lòng bàn tay của Lâm Cảnh Hiên đã ở rất gần đầu anh ta.
“Không ổn rồi!”
Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Anh ta đột ngột buông tay và định né.
Nhưng khoảnh khắc anh ta buông tay.
Bóp!
Âm thanh văng vẳng bên tai như sấm sét.
Sau đó anh ta cảm thấy đầu óc ong ong, trên mặt hiện ra những vết thương, cả người mất đi trọng tâm mà đâm vào Võ đài.
Giây tiếp theo!
Lâm Cảnh Hiên nâng đùi lên, nặng nề giẫm lên ngực anh ta.
"Cái này..."
Trong khoảnh khắc, tất cả Thiên Kiêu, cũng như hàng triệu khán giả, đồng tử đều co rút đột ngột, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lâm Cảnh Hiên đánh bại Sở Vũ Thần chỉ bằng một chiêu?
Ôi chúa ơi! Điều này là quá khốc liệt, phải không?
“Tôi nói rồi, tôi chỉ cần một chiêu là có thể đánh bại anh. Có phục không?”
Lâm Cảnh Hiên nhìn Sở Vũ Thần nhàn nhạt hỏi.
"Tôi phục cái con mẹ nhà cậu! Để tôi đứng lên, xem tôi đánh bay cậu!" Sở Vũ Thần gầm lên, liều mạng mà giãy dụa, nhưng cũng không cách nào thoát ra được.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”
16
Ban giám khảo bắt đầu đếm ngược.
Sở Vũ Thần đứng dậy, đấm Lâm Cảnh Hiên một cách dữ dội.
“Cút đi!”
Lâm Cảnh Hiên nhấc chân lên đi một cái thật mạnh.
“A!”
Sở Vũ Thần bay ngược ra ngoài.
Trong giây tiếp theo, ban giám khảo đưa ra thông báo: "Lâm Cảnh Hiên giành chiến thắng trong trận đấu này, thay thế Sở Vũ Thần, và tạm thời đứng thứ mười chín trong danh sách thiên kiêu!"