Lúc này, Diệp Thiên và Đóa Đóa cưỡi Bạch Hổ, cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ đi về phía phủ Nghĩa Hầu.
Thanh Long và Bạch Hổ bởi vì cùng nhau trở thành bạn của Đóa Đóa, Diệp Thiên lại đánh bại Khương Nguyên Tu, cứu hai đứa nó, cho nên cũng rất vui vẻ đi theo hai bên Diệp Thiên và Đóa Đóa.
“Ba, con lại có thêm hai người bạn, hai đứa nó còn lợi hại nữa, đặc biệt là Tiểu Thanh, một cái đuôi đã đập bay mất kiếm tiên của ông cụ người ta, cũng không biết kiếm tiên bây giờ thế nào rồi.”
Đóa Đóa lúc đầu rất vui vẻ, nói xong câu cuối thì cô bé không khỏi lo lắng cho Thiên Hà Kiếm Tiên.
Diệp Thiên cười ha ha một tiếng: “Ông Lý chỉ cần Kim Đan không bị đập nát thì không sao, ba cho ông ta một viên thuốc, ông ta sẽ có thể nhảy nhót tưng bừng.”
Lúc nói đến đây, Diệp Thiên thấy trên người Thanh Long và Bạch Hổ đều có vết thương, anh bèn lấy một cái hồ lô trong nhẫn không gian ra, đổ ra hai viên Sinh lực đan lớn nói: “Hai ngươi đã là bạn tốt của con gái bảo bối ta, vậy taa sẽ cho hai mỗi đứa một viên thuốc, sau này đi theo bên cạnh con gái ta, cùng nhau chơi với con bé biết chưa?”
Bây giờ có một rồng một hổ, nếu có thể kéo thêm Chu Tước và Huyền Vũ thì có thể bố trí kết giới Tứ Tượng cho Đóa Đóa, có thể cùng bảo vệ Đóa Đóa an toàn thật tốt.
Mặc dù Đóa Đóa không sợ tất cả tiên pháp, nhưng không dùng tiên pháp vẫn có thể khiến cô bé bị thương, có kết giới Tứ Tượng, trong lúc vô hình có thêm một lượng phòng ngự lớn mạnh thì sẽ không dễ dàng khiến cô bé bị thương.
Cho nên anh mới phải để Thanh Long và Bạch Hổ lại bên cạnh Đóa Đóa.
“Gầm gừ…”
Thanh Long và Bạch Hổ bên cạnh gật đầu kêu, tỏ vẻ bọn chúng rất vui vẻ cùng chơi với Đóa Đóa.
Thế là tay Diệp Thiên cầm viên thuốc, mở hai tay ra, đã bị đầu lưỡi của rồng và hổ cuốn vào trong miệng.
Đan dược vào trong bụng, nguyên khí tràn đầy, lập tức khỏe như vâm, sung sướng xoay tròn trong không trung, hung hăng nhếch miệng nhe răng với Đóa Đóa, khiến cho Đóa Đóa phát ra tiếng cười như chuông bạc.
“Về đến nhà rồi, có thể cho mẹ và mẹ nhỏ uống đan dược rồi.”
Đến vùng trời phủ Nghĩa Hầu, Đóa Đóa vui vẻ vỗ tay.
Rất nhanh, Diệp Thiên và Đóa Đóa rơi xuống ngay trong sân nhà.
Chỉ một thoáng, một đám đại thần vây quanh Bắc Lương Vương, đằng sau còn có tộc trưởng Long Tộc cùng một đám người lớn tuổi của Long Tộc.
“Diệp Thiên, anh thật sự quá lợi hại.”
“Diệp Thiên, anh quá trâu bò.”
“Diệp Thiên, thật không ngờ anh thậm chí ngay cả cao thủ cấp cao đứng thứ tam mươi trên bảng Chân Quân cũng đánh bại được, tôi cũng không biết nên dùng lời gì để hình dung anh, chỉ có thể anh giống như thần vậy.”
“…”
Bắc Lương Vương và một đám đại thần đều vuốt mông ngựa Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười ha ha một tiếng: “Đánh đuổi một con ruồi mà thôi, chẳng có gì lạ.”
Đám người ngạc nhiên.
Đây chính là cao thủ đứng thứ tám mươi tám trên bảng Chân Quân, lại so sánh người ta thành con ruồi, khoác lác kiểu này cũng hơi quá nhỉ?
Chẳng qua nhắc tới cũng là hai lần vô cùng đơn giản đã khiến Khương Nguyên Tu ngoan ngoãn, xác thực dễ dàng như đuổi ruồi.
“Không trách được anh ta chướng mắt chức Thái Úy, lấy thực lực của anh ta, quản lý một tông môn mười tỷ miệng người thì thừa sức thôi.”
Bắc Lương Vương rung động trong lòng nói.
Mới biết được vì sao Diệp Thiên không làm Thái Úy, không nhớ thương vương vị, bởi vì thực lực càng cao, tầm mắt càng lớn, chỉ là mảnh đất cằn cỗi sỏi đá Bắc Lương này sao có thể lọt vào mắt anh?
“Đại vương, nếu như không có việc gì, các người về trước đi, tôi phải cứu hai người thân yêu của tôi tỉnh lại.”
Sau khi trò chuyện vài câu, Diệp Thiên trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Đám người Bắc Lương Vương nào dám không theo?
“Vậy hôm nào tôi sẽ tới thăm hai vị phu nhân.”
Bắc Lương Vương cũng không dám tự xưng bản vương, cười nói một câu xong nhanh chóng mang theo văn võ bá quan rời khỏi Hầu phủ.
“Tiền bối Diệp, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy.”
Tộc trưởng Long Tộc cười làm lành nói, ngay cả Bắc Lương Vương cũng bị Diệp Thiên đuổi đi, bọn họ nơi nào còn dám chờ lâu.
“Trước hết đợi chút.”
Diệp Thiên lấy ra bình sứ, dốc hai viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan ra tay, tất cả còn lại đều cho tộc trưởng Long tộc, anh nói: “Lấy về cứu hơn ba mươi đứa trẻ của Long Tộc kia đi, mỗi người một viên, hai viên còn lại bán cho Khâu Ngọc Đường, hãy nói rằng có công hiệu chết đi sống lại, một viên một trăm triệu linh thạch, phiếu một cắt cũng không bán, sau đó cầu đi chia cho từng nhà.”
“Cảm ơn tiền bối Diệp, cảm ơn tiền bối Diệp.”
Đám người trong tộc mang ơn, tất cả đều quỳ xuống cúi lạy.
Chỉ thấy cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột!
Đám người tộc trưởng nhanh chóng rời khỏi, cửa Hầu phủ phịch một tiếng bị đóng lại.
Hầu phủ to lớn, chỉ còn lại cha con Diệp Thiên, và Thiên Hà Kiếm Tiên cùng đồng bọn nhỏ của Đóa Đóa.
“Hồ lô Sinh lực đan lớn này cầm đi, lúc bị thương ăn một viên sẽ đầy nguyên khí.”
Diệp Thiên ném một cái hồ lô cho Thiên Hà Kiếm Tiên nói: “Sáng sớm ngày mai mua nhiều thức ăn ngon về một chút, tôi muốn đích thân xuống bếp, làm một bàn thức ăn ngon mở mang cho hai vị phu nhân một chút.”
Kiếm tiên Thiên Hà liên tục gật đầu nói được.
Thế là Diệp Thiên liền nắm tay Đóa Đóa đi đến một căn phòng, rất nhanh đã đi vào phòng, sau đó anh đóng cửa lại.
Sau khi tiến vào phòng, Đóa Đóa không kịp chờ đợi đã bò lên giường, ngồi giữa Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy, đắp chăn mền che lại, dáng vẻ cực kỳ vui vẻ, liên tục thúc giục không ngừng: “Cha, nhanh cho mẹ và mẹ nhỏ uống đan dược đi.”
Diệp Thiên trả lời được, đưa một viên cho Đóa Đóa nói: “Cạy miệng mẹ Thần Diệp Hy ra, bỏ vào miệng cô ấy là được.”
Đóa Đóa cũng trả lời được, sau đó nhận lấy đan dược, theo lời dặn dò của Diệp Thiên, cẩn thận từng li từng tí cạy miệng Thần Diệp Hy ra, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí bỏ đan dược vào miệng Thần Diệp Hy.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên cũng đã cho Tần Liên Tâm uống đan dược.
Sau đó hai cha con một người ngồi trên giường, một người kéo ghế ngồi cạnh giường. Chờ đợi, chờ đợi, gà cũng không gọi Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy tỉnh lại được.
“Cha, mẹ và mẹ nhỏ sao vẫn chưa tỉnh lại.”
Vẻ mặt Đóa Đóa mờ mịt chờ đợi, cũng có hơi không tin hiệu quả chữa trị của Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan.
“Có lẽ là mẹ và mẹ nhỏ ngủ quá lâu, cho nên thần hồn khôi phục hơi chậm, công năng tạo máu ở tim vẫn chưa bắt đầu vận chuyển, cho nên vẫn chưa tỉnh lại, chờ lát nữa sẽ tỉnh thôi.” Diệp Thiên nói.
“A.”
Đóa Đóa chu mỏ một cái, dáng vẻ có hơi thất lạc, bởi vì trước đó hy vọng quá lớn, mà mẹ và mẹ nhỏ cũng không tỉnh lại như ý nguyện, cho nên ít hay nhiều cũng hơi thất vọng.
Chẳng qua cô bé vẫn tin ba sẽ không gạt cô bé.
“Nếu không Đóa Đóa nằm giữa mẹ và mẹ nhỏ ngủ một giấc, nếu mẹ và mẹ nhỏ tỉnh lại, ba sẽ gọi Đóa Đóa có được không?” Diệp Thiên hỏi.
Đóa Đóa gật đầu, cô bé ngoan ngoãn nằm xuống, đặt tay phải của mẹ và tay trái của mẹ nhỏ lên bụng nhỏ của cô bé, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng vốn không định ngủ, đang lặng lẽ chờ mẹ và mẹ nhỏ động tay.
Không biết qua bao lâu.
Thần Diệp Hy hôm sau vẫn ăn vạ trong phòng, Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy vẫn chưa tỉnh lại.
Chẳng qua…
Diệp Thiên phát hiện, sắc mặt của Tần Liên Tâm đã dần trở nên có chút hồng hào.
Thế là anh mở mắt thần, nhìn về phía trái tim của Tần Liên Tâm thì thấy trái tim cô ấy đã bắt đầu đập bình thường, đang từ từ tái tạo máu, máu chảy toàn thân đã bắt đầu di chuyển khắp trái tim.
Thấy vậy, anh rất vui vẻ,
Thế là anh lại nhìn về phía Thần Diệp Hy thì thấy mặt của Thần Diệp Hy vẫn trắng bệch như tờ giấy, trái tim cũng không đập như Tần Liên Tâm.
Chẳng qua phát hiện thần hồn của Thần Diệp Hy vẫn chưa khôi phục tốt, khiến anh thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Dù sao lúc ấy Thần Diệp Hy ly hồn, sau đó lại phong bế trong cơ thể, thời gian lâu dài, thần hồn không ổn, khôi phục đương nhiên sẽ chậm một chút.
Mãi đến khoảng chín giờ sáng…
Đột nhiên…
Đóa Đóa cảm nhận được tay của mẹ bỗng nhúc nhích.
Nhất thời cô bé bật dậy như cương thi, mừng rỡ kêu lên: “Cha, mẹ cử động tay rồi.”
“Phải không?”
Diệp Thiên vui vẻ, tranh thủ thời gian đứng dậy, đúng lúc Tần Liên Tâm nằm ngoài rìa giường, anh liền ngồi vào mép giường, đỡ Tần Liên Tâm dậy, dựa vào lồng ngực mình.
Một phút!
Hai phút!
Ba phút!
Đột nhiên…
Mí mắt Tần Liên Tâm bỗng nhúc nhích.
Ngay sau đó mí mắt cô ấy từ từ mở ra, lộ ra đôi mắt đẹp thanh tịnh hoàn mỹ.
Một giây sau…
"Mę, mę tỉnh rồi."
Đóa Đóa kích động hét lên.
Đầu tiên Tần Liên Tâm sững sờ.
Chợt con mắt hơi chuyển động, nhìn Diệp Thiên một chút, lại nhìn Đóa Đóa một chút, đôi mắt đẹp của cô ấy đã bị một tầng ánh sáng rực rỡ bao phủ.
Ngay sau đó, cổ họng cô ấy động mấy lần, mới khẽ mở đôi môi còn hơi tái nhợt, run rẩy nói: “Diệp Thiên? Đóa Đóa?”
“Là anh, bà xã. Em rốt cuộc tỉnh rồi.”
Diệp Thiên và Đóa Đóa gần như cùng kích động nói.
"Hu hu..."
Tần Liên Tâm vui đến phát khóc, hai tay khô gây nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Đóa, kèm theo tiếng khóc nức nở nói: “Con gái bảo bối của mẹ cũng đã lớn vậy rồi, mẹ xém chút cũng không nhận ra.”
Dứt lời, cô ấy ôm Đóa Đóa vào trong ngực, tất cả nhớ nhung dành cho Đóa Đóa lúc trước giờ phút này hóa thành nước mắt đong đầy.
Diệp Thiên ôm thật chặt hai mẹ con, tâm trạng giờ phút này của anh có kích động, có cảm động, có vui vẻ cũng có hạnh phúc, cũng cảm thấy mắc nợ hai mẹ con.
Một lúc lâu sau, Đóa Đóa vừa lau nước mắt cho Tần Liên Tâm vừa ngoan ngoãn nói: “Mẹ, đừng khóc, sau này Đóa Đóa không rời khỏi mẹ, không để mẹ lo lắng nữa, đều tại Đóa Đóa không tốt, hại mẹ lo lắng sinh bệnh hai năm, mẹ, mẹ mắng Đóa Đóa đi, như vậy Đóa Đóa sẽ dễ chịu một chút.”
Tần Liên Tâm nghe vậy, lại ôm thật chặt Đóa Đóa vào trong ngực, cưng chiều nói: “Đóa Đóa là bảo bối trong lòng của mẹ, sao mẹ nỡ mắng Đóa Đóa chứ, là mẹ không tốt, không bảo vệ Đóa Đóa tốt, để Đóa Đóa chịu khổ.”
Hai mẹ con ngừng tâm tình.
Không bao lâu sau, Tần Liên Tâm đột nhiên phát hiện bên cạnh còn một người con gái sắc mặt tái nhợt đang nằm.
Thế là cô ấy lau đi giọt nước mắt hạnh phúc đoàn viên của hai mẹ con, nhìn về phía Diệp Thiên hỏi: “Diệp Thiên, cô ấy là Thần Diệp Hy à?”
“Đúng vậy bà xã, cô ấy chính là Thần Diệp Hy chăm sóc Đóa Đóa giống như con gái mình.” Diệp Thiên gật đầu nói.
“Vậy Cô ấy...” Tần Liên Tâm khẽ nhíu mày.
Ánh mắt ba người Diệp Thiên, Đóa Đóa và Tần Liên Tâm lập tức tập trung vào trên người Thần Diệp Hy, Diệp Thiên còn bò lên giường, hai mẹ con thì cũng đứng gần nhìn Thần Diệp Hy.
Thần Diệp Hy nhanh chóng từ từ nâng mí mắt.
Đập vào mắt là khuôn mặt ba người, một dáng vẻ hết sức quen thuộc, một dáng vẻ có hơi quen mặt, một dáng vẻ chưa từng gặp.
Một giây sau...
Gương mặt có hơi quen thuộc kia ngạc nhiên kêu lên, hơn nữa còn nhào vào trong ngực cô ấy, ôm chặt cô ấy.
“Mẹ nhỏ Thần Diệp Hy, rốt cuộc mẹ cũng tỉnh lại rồi.”