Đạo sĩ đang định đi xuống giết con Rồng Hổ, đột nhiên nghe được âm thanh cứ chui thẳng vào trong tai, liền quay đầu qua nhìn nhưng chỉ thấy một bóng người lướt qua nhanh chóng, chớp mắt một cái thì người đó đã cách ông hơn mấy chục mét.
Không sai, chính là Diệp Thiên.
Lúc nãy trên đường trở về, Bạch Hổ dùng thần niệm gửi tin cho anh, cho nên anh ta đã biết đan dược bị một tên lão tặc trộm đi.
"Cha, cuối cùng cha cũng về rồi, đan dược cứu mẹ và mẹ nhỏ bị tên lão tặc này trộm rồi, còn bị hắn ta ăn một viên, Đóa Đóa kêu hắn trả mà hắn không trả, làm Đóa Đóa tức quá."
Đóa Đóa nhìn thấy ba xuất hiện bên cạnh mình, liền vừa khóc vừa nói ra hết mọi chuyện.
"Đóa Đóa đừng giận."
Diệp Thiên ôm lấy Đóa Đóa, nhìn thấy phòng chứa thuốc bị sập, liền hỏi: "Đóa Đóa có bị tên lão tặc này làm cho giật mình không?"
"Phòng là bị một con Rồng và một con Hổ làm sập, lúc đó Đóa Đóa có bị giật mình, có điều con Rồng và con Hổ đó rất ngoan, Đóa Đóa không cho nó ăn vụng thì nó không ăn nữa. Nhưng mà tên lão tặc này đáng ghét quá, trộm hết đan dược đi rồi, một viên cũng không để lại cho chúng ta, Đóa Đóa muốn mẹ và mẹ nhỏ tỉnh lại, ba ba mau kêu hắn trả đan dược lại cho chúng ta."
Đóa Đóa kéo kéo tay Diệp Thiên uất ức nói.
"Được."
Diệp Thiên xoa đầu Đóa Đóa, nói: "Đóa Đóa lui ra một bên đi, cha sẽ kêu hắn trả lại đơn dược, nếu hắn vẫn không trả, cha sẽ đánh hắn."
"Dạ."
Đóa Đóa gật đầu, liền cưỡi Bạch Hổ chạy về phía con Rồng và con Hổ rơi xuống.
Giây sau!
Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Diệp Thiên liền hướng về phía lão Đạo.
"Đem đan dược trả lại cho ta, ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không đừng trách ta không khách sáo!"
Diệp Thiên rất giận, đây là đơn dược để cứu vợ anh và Thần Diệp Hy, kết quả đan dược vừa luyện thành đã bị trộm mất, muốn luyện nữa thì phải mất hơn bảy ngày, anh ta đợi không được, cho nên bắt buộc phải lấy lại đan dược.
Cho dù trên người tên lão đạo này khí tràng mạnh mẽ, nhưng với tu vi hiện tại của Diệp Thiên, có lẽ không đủ để giết hắn chết. Nhưng lột một lớp da thì vẫn có thể đó.
"Hơ hơ."
Đạo sĩ nghe xong lời của Diệp Thiên, liền không nhịn được mà cười lên: "Nhóc con, mở miệng cũng không nhỏ nhỉ, dám nói chuyện với lão phu như vậy, biết bản thân mấy cân mấy lạng, còn lão phu mấy tấn không?"
Ông ta cẩn thận đánh giá Diệp Thiên.
Mặc dù trên người có hơi thở của tu sĩ, nhưng không mạnh mẽ, thậm chí còn không nhìn ra kim đan trong người anh, càng làm ông ta khóc không nổi cười không xong chính là tên tiểu tử này lại là người của Long tộc.
Một người Long tộc đứng ra uy hiếp ông ta, thực sự khiến ông cảm thấy nực cười và bất ngờ.
Ông biết rằng người của Long tộc bị dính lời nguyền rủa hàng nghìn năm, trong gần hai mươi năm nay, mới có vãn bối đời thứ một nghìn của Long tộc mới có tư cách tu luyện.
Thời gian hai mươi năm, có thể vào thiên tiên đều là thiên tài trong thiên tài.
Còn ông thì sao?
Ông là tu sĩ Nguyên Anh cảnh vô cùng giỏi đứng thứ tám mươi tám trong bảng chân quân, toàn thiên hoang hơn trăm vạn người Nguyên Anh nhưng chỉ có tám mươi bảy người Nguyên Anh có thể đánh bại ông.
Cho dù cộng thêm một số người Nguyên Anh khiêm tốn chưa gia nhập vào bảng chân quân, có thể đánh bại ông cũng không tới một trăm người.
Nhưng một tên tiểu tu sĩ cấp bậc cao lắm cũng chỉ tới thiên tiên cảnh lại dám uy hiếp ông, sao lại không làm ông nực cười và bất ngờ được chứ?
Phải biết là đối với tu vi của ông, thì một tỉ tu sĩ thiên tiên cảnh cũng không đánh thắng một mình ông!
"Có điều một tên tiểu tu sĩ như ngươi, có thể luyện ra một lò thần phẩm đơn dược, thật sự là làm lão phu kinh ngạc đó, cho nên lão phu rất muốn biết, là ai đã dạy ngươi luyện cái này?"
Đạo sĩ lại bổ sung thêm một câu.
"Ông rốt cuộc trả hay không trả?"
Diệp Thiên không có trả lời câu hỏi của lão Đạo, ngược lại lớn tiếng quát.
"Trả cái đầu ngươi chứ trả!"
Đạo sĩ khó chịu hét lên: "Lão phu lấy đan dược của ngươi là xem trọng ngươi lắm rồi, người nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, biết lão phu là ai không? Nói ra sợ dọa chết ngươi, lão phu là Bát trưởng lão của Thái Cực Tông - Khương Nguyên Tu, không ít người nịnh hót ta tặng này tặng kia cho ta, lão phu vẫn xem thường, ta lấy vài viên đan dược của ngươi là đã nể mặt ngươi lắm rồi, còn lôi thôi không dứt mà muốn lấy lại đan dược, cẩn thận lão phu đánh chết ngươi bằng một bạt tay!"
Vừa nói xong, không có làm Diệp Thiên sợ mà làm cho vô số tu sĩ chạy đến xem náo nhiệt khiếp vía.
"Trời ơi, không ngờ lại là Bát trưởng lão của Thái Cực Tông, đỉnh cấp cao thủ thứ tán mươi tám trong bảng thiên quân đó!"
"Thảo nào ông có thể làm bị thương hai con thần phẩm yêu thú, hóa ra là một vị siêu cấp đại thiên quân!"
"Kiếm đạo Khương Thiên Quân là đệ nhất siêu cấp, cực đạo kiếm tự sáng tạo ra có thể lên tới ba mươi nghìn km. Kiếm đạo hóa thần sớm nhất, cùng cảnh giới gần như là sự tồn tại vô địch!"
"......"
Ngay cả hàng trăm quan chức dân sự và quân sự như Bắc Lương Vương, biết được thân thế của lão Đạo, cả người đều run lên một cái.
Đây thật sự là một vị đỉnh cấp cao thủ, càng khủng khiếp hơn là thế lực sau lưng ông ta là Thái Cực Tông, là một trong bốn môn phái hàng đầu ở Thiên Hoang, có hơn một mấy vị tôn hóa thần đại năng trấn thủ, chọn đại một người chỉ tay một cái là có thể hủy đi sự tồn tại của cả một cái thành lớn!
"Diệp Thiên, mau xin lỗi Khương Thiên Quân, lão nhân gia đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nhất những người thiếu hiểu biết như ngươi."
Bắc Lương Vương nhanh chóng kêu xin lỗi.
Sợ Diệp Thiên làm Khương Nguyên Tu nổi giận, đến lúc đó Khương Nguyên Tu chỉ cần dùng một chiêu kiếm đạo, thì cái mạng nhỏ của Diệp Thiên e rằng giữ không nổi.
"Nghe chưa, kêu ngươi xin lỗi lão phu đó, có điều lão phu trước giờ không ức hiếp vãn bối. Cũng không cần xin lỗi, lập tức biến mất trước mặt lão phu là được, lão phu sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
Khương Nguyên Tu nói, khuôn mặt cao ngạo đắc ý, cứ như trong mắt lão Diệp Thiên chỉ như một con kiến, hắn còn lười phải bóp chết.
Không ngờ tới, Diệp Thiên lạnh giọng nói: "Cho ngươi ba giây suy nghĩ, nếu không giao đan dược ra, đừng trách ta lột da ngươi!"
Nói rồi, Diệp Thiên bắt đầu đếm ngược:
"Ba!"
Khương Nguyên Tu ngây người.
Tên tiểu tử này lại đòi lột da lão?
Ngay cả Bắc Lương Vương nghe xong câu này, mặt cũng bắt đầu biến sắc.
Diệp Thiên cũng quá to gan rồi?
"Hai!"
"Haha, lão phu lại muốn xem xem! Ngươi lấy gì để lột da ta!"
Khương Nguyên Tu không giận mà lại cười
Ông không sợ bị lột da, ngược lại cảm thấy tên tiểu tử này có chút đần độn, căn bản không biết trời cao đất dày là gì.
Người có thể lột da ông, cả cái Thiên Hoang trừ những người hóa thần, nhiều nhất chỉ có một trăm người. Mà trong nghìn vạn người của Long tộc, đừng nói là một người, nửa người cũng không có.
Nhưng nếu đem nghìn vạn người của Long tộc tập hợp lại, hắn chỉ cần hắt xì một cái thì có thể thổi bay đám người đó.
"Muốn chết, Diệp Thật thật sự muốn chết!"
Bắc Lương Vương và đại thần đều cho là như vậy.
"Một!"
Con số cuối cùng vừa nói ra.
Nhưng nhìn thấy Khương Nguyên Tu vẫn chưa trả đan dược, Diệp Thiên lập tức khởi động thần niệm, điều khiển không gian nội giới của sơn hải chung, chuẩn bị công kích bất ngờ đối với Khương Nguyên Tu.
"Haha!"
Khương Nguyên Tu cười lớn: "Lột da lão phu đi! Ngươi mau đến lột da lão phu! Nếu như ngươi có thể đánh lão phu lùi một bước! Lão phu không chỉ trả ngươi đan dược! Mà còn sẽ không ngại gọi ngươi là tiền bối!"
Nói đùa, lão chỉ cần đứng ở đó bất động, để hàng nghìn người của Long tộc trong cả cái Thiên Hoang này công kích lão, cũng không nhổ được một sợi tóc của lão chứ đừng nói đến lột da.
Cho nên, lão hoàn toàn không để ý, đúng giữa không trung, nghênh đầu lên cười lớn.
Lại không nghĩ đến, một tai họa khủng khiếp sắp giáng xuống người lão.
Chỉ nghe Diệp Thiên lớn tiếng hét:
"Tông vào cho ta!"
Nói xong, một tia hồng quang xuất hiện, tốc độ phóng ra gấp mười lần tốc độ âm thanh, trong thời gian không tới 0.01 giây, hồng quang từ một nắm tay to biến thành một con voi lớn chạy thẳng về phía Khương Nguyên Tu. "Không ổn!"
Khương Nguyên Tu cảm giác được có nguy hiểm đang tiến đến gần lão.
"Trốn vội!"
Vừa nghĩ tới, ông liền nghe một tiếng "bùm" cực lớn, đại chung của một tia hồng quang lấp lánh, nhắm ngay người ông ta mà bay xuống.
Đột nhiên, ông liền cảm thấy bị hồng hoang mãnh thú tông vào, một tiếng nổ vang, mười mấy món pháp bảo hộ thân đều bị tông bể, một sức mạnh công kích khủng khiếp đẩy cơ thể ông đi bay nhanh ra phía sau.
"Lão phu sơ ý rồi!"
Khương Nguyên Tu bay thẳng ra phía sau, vừa phẫn nộ lại không phục mà hét lên.
Tiếp đó, tiếng chuông vang dội từ hàng vạn dặm
Trong lúc ông ta vô cùng tức giận, một âm thanh đột nhiên xông vào màng nhĩ.
"Ông rốt cuộc Có đưa ra hay không?"
Nghe xong, Khương Nguyên Tu nhìn lên, chỉ thấy tên tiểu tử đó đã xuất hiện cách ông ta mười trượng.
Thấy vậy hai mắt ông ta đỏ như phát ra lửa, phẫn nộ gầm lên: "Ngươi hủy đi mười hai món tinh phẩm pháp bảo phòng ngự của lão phu! Lão phu sẽ băm ngươi nát thịt! Rồi ép xương cốt người thành tro! Cho người biết lão phu không phải dễ chọc đâu!"
Nói đến đó ông ta giơ tay, một món tinh phẩm thần binh xuất hiện trên tay ông ta.
"Cực đạo kiếm lão phu tự sáng chế ra sức uy hiếp chấn động Thiên Hoang, khiến vô số tu sĩ nghe danh đã sợ, hôm nay sẽ để tiểu tử người mở mang tầm mắt, sức uy hiếp của cực đạo kiếm của lão phu!"