"Không vội."
Diệp Thiên vẫy tay: “Hiện tại đêm đã khuya, rất nhiều hiệu thuốc đều đã đóng cửa, bây giờ đem phương thuốc này đi, không phải là nội gián thì không thể biết được, nếu là nội gián thì sẽ như chó cùng rứt giậu, thông báo cho Nhị Vương Tử sắp xếp nhân mã đem đốt toàn bộ hiệu thuốc đi, vậy thì sẽ không thấy nội gián xuất hiện nữa. Cho nên chờ đến sáng sớm mai các hiệu thuốc mở cửa lại, sau đó phái người đến cửa dinh phủ của ba vị tướng quân âm thầm theo dõi, quan sát xem vị tướng quân nào sau khi xem xong đơn thuốc sẽ đi lấy thuốc, vị nào không ra ngoài, thì vị đó mười phần thì có đến tám chín phần là nội gián."
"Có lý, rất có lý"
Bắc Lương Vương gật đầu liên tục, cười nói: “Không nghĩ tới vị Long tộc này đích thực rất thông minh, xem như trẫm đã có các nhìn khác với Long tộc, ha ha."
"Vậy đại vương có phải nên nâng cao địa vị cho Long tộc không, không nên để cho Long tộc bị phân biệt đối xử nữa?" Diệp Thiên cười nói.
"Việc này không dễ làm"
Bắc Lương Vương lắc đầu nói: "Tổ mẫu của bổn vương chính là người Long tộc, có thể nói bổn vương cũng mang trong người một nửa dòng máu của Long tộc, vì thế năm đó Long tộc đến cầu xin bổn vương, ban cho Long tộc một nơi yên bình để sống. Nhân tiện để cho hậu bối của Long tộc ngàn đời có thể vào tu đạo viện tu luyện."
"Lúc đấy bổn vương đã đồng ý rồi, tuy nhiên bởi vì có rất nhiều các vương công quý tộc phản đối, đến cuối cùng bổn vương cũng thuyết phục được, bọ họ miễn cưỡng đồng ý cho Long tộc một nơi sống yên phận ở tây bắc Bắc Lương Thành. Chọn ra hơn ba mươi vãn bối Long tộc đi tu đạo viện tu luyện. Như vậy là vương công quý tộc đã nhượng bộ nhiều nhất rồi, bổn vương nếu còn nâng cao địa vị của Long tộc, bọn họ chắc chắn sẽ đứng ra ngăn cản, ngay cả dân chúng cũng sẽ phản đối với cách làm này của bổn vương, nếu bổn vương không thuận theo ý dân thì ngày mà đại quân tiếp cận, chính là ngày bọn họ tạo phản.”
"Cho nên vì đại cuộc, bổn vương không thể đồng ý yêu cầu này của ngươi.”
Diệp Thiên gật đầu, cũng không thể vội vàng nâng cao địa vị của Long tộc trong một thời gian ngắn được.
Chờ ngày đại quân tiếp cận, toàn thành lo lắng hoảng sợ không chịu nổi, rơi vào cảnh cạn kiệt đạn dược và lương thực, lúc đó Long tộc xuất người xuất ngựa, đánh bại phản quân, bình ổn Bắc Lương, đến lúc đó sẽ nhắc lại chuyện nâng cao địa vị của Long tộc, ai còn có thể nói chữ "không"?
Vì thế, anh tạm thời không tính chữa khỏi bệnh cho Bắc Lương Vương.
Bởi vì anh ra đã nhìn ra được Bắc Lương Vương sở dĩ tu vi đã bị hao tổn, nguyên anh bị thương nặng rơi vào tình trạng bị hôn mê, không thể thi triển tu vi được.
Với tình trạng này, chỉ cần một viên nguyên thần đan là có thể giúp cho nguyên anh tràn đầy năng lượng, tu vi tự khắc sẽ trở lại.
Mà tinh luyện Nguyên thần đan cần rất nhiều nguyên liệu phức tạp, so với Sinh lực đan còn phức tạp hơn, nhưng trong nhẫn không gian của anh có dược liệu. Hơn nữa Dược Vương Đường có dược liệu, áng chừng có thể chế ra Nguyên thần đan.
Hiện tại, nếu để Bắc Lương Vương khôi phục tu vi, bình định phản loạn, thì làm sao có cơ hội cho anh thể hiện tài năng của mình.
Anh không thể thể hiện tài năng thì địa vị của Long tộc làm sao được đề cao đây?
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Cho nên anh quyết định, dùng núi thây biển máu để nâng cao địa vị của mình, dựa vào đó nâng cao địa vị của Long tộc, làm cho Long tộc thoát khỏi áp bách. Có thể chân chính ngẩng đầu làm người.
Về phần làm như vậy sẽ chết bao nhiêu người, anh sẽ không quản, loại người trên tay dính hàng vạn máu tươi như anh mà nói, sinh mệnh chính là chuyện vặt, hoàn toàn không cần, lại càng sẽ không tự trách mình.
"Đúng rồi Diệp Thiên, anh còn chưa xem thương thế của phụ vương tôi rốt cuộc có trị khỏi hay không đâu." Công chúa nói.
"Được, để tôi xem xem."
Diệp Thiên nói xong, cong tay bắn ra, chân nguyên ngưng tụ thành một sợi tơ vàng, quấn quanh cổ tay Bắc Lương Vương.
Sau đó, anh kéo ghế ngồi xuống, để Đóa Đóa ngồi trên đùi anh, vừa ôm Đóa Đóa vừa xem bệnh cho Bắc Lương Vương.
"Ba, ba đang làm gì vậy?" Đóa Đóa tò mò hỏi.
Diệp Thiên nói: "Ba dùng dây bắt mạch. Xem bệnh cho Đại Vương."
"Trước kia ba đều dùng tay bắt mạch, không dùng dây bắt mạch nha." Đóa Đóa gãi đầu.
Diệp Thiên cười giải thích: "Đại vương là long thể, chúng ta thân phận thấp, không thể tùy tiện chạm vào tay người, dùng dây bắt mạch, là tôn trọng Đại vương."
"Đóa Đóa đã hiểu.” Cô nhóc gật đầu.
Công chúa nghe được nhất thời trợn mắt.
Lúc này lại biết tôn trọng.
Vừa rồi sao không quỳ?
Thật không biết người này rốt cuộc là nghĩ như thế nào!
Không bao lâu, Diệp Thiên thu hồi tơ vàng, nói: "Xem qua mạch tượng, nguyên anh trong thân thể Đại vương bị hao tổn, cho nên không thể thi triển tu vi, không biết tôi nói đúng hay không?"
"Đúng đúng đúng! Cực kì đúng!"
Bắc Lương Vương liên tục gật đầu.
Diệp Thiên hiếu kì hỏi: “Bắc Lương Vương tu vi cao thâm, sao lại bị thương đến nguyên anh?"
"Aiz!"
Nhắc tới chuyện này Bắc Lương Vương liền thở dài nói: "Nửa năm trước Bổn vương đi săn bắn ở ngoại ô, nhìn thấy một rồng một hổ đang đánh nhau, liền nghĩ bắn hạ cả hai, cũng không nghĩ tới đôi rồng hổ kia vô cùng hung hãn, hợp lực đuổi đánh Bổn vương, sau đó Bổn vương liền bị thương cả thân thể cùng nguyên anh, mặc dù may mắn sống sót, nhưng chung quy chỉ nằm trên giường không dậy được. Nếu không phải dùng cực phẩm Sinh lực đan của cậu, nói không chừng bổn vương đã băng hà."
"Thì ra là thế!"
Diệp Thiên mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
"Vậy anh có biện pháp nào trị khỏi thương thế của phụ vương tôi, khiến phụ vương tôi khôi phục tu vi?" Công chúa hỏi.
"Có." Diệp Thiên gật đầu nói: "Chỉ cần chuẩn bị dược liệu của nguyên thần đan, tôi có thể luyện ra nguyên thần đan, chỉ cần một viên. Liền có thể làm cho Đại vương khôi phục tu vi."
"Tôi mài mực cho anh, anh mau viết phương thuốc ra."
Công chúa rất vui mừng, tức thì xắn tay áo mài mực nước."
Rất nhanh, Diệp Thiên liền viết ra phương thuốc luyện nguyên thần đan, sau đó lại viết ba bản cách thức bắt nội gián, lúc này giao cho công chúa, anh liền nói: "Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên trở về, chúc các ngươi sớm bắt được nội gián."
......
Sáng sớm hôm sau, Bắc Lương Vương đích thân chủ trì bắt nội gián.
"Thống lĩnh Huyền giáp quân, Trương Thượng!"
"Có mạt tướng!"
"Phát ba thị vệ Huyền giáp quân, cải trang ăn mặc ẩn nấp bên ngoài phủ của Long võ vệ tướng quân, Thần võ vệ tướng quân, thống lĩnh Cấm vệ quân, mỗi người các ngươi mang một khối thạch truyền âm, bảo trì liên lạc."
"Rõ!"
"Tổng quản phủ nội vụ, Lý Trọng Nghiêu."
"Có nô tài!"
"Phái người đem ba bản mật hàm giao cho ba vị Đại tướng quân, nhớ kỹ, đúng giờ Thìn gõ cửa phủ Đại tướng quân, phải đưa đến tay Đại tướng quân."
"Rõ!"
Sắp xếp xong, Bắc Lương Vương nắm chặt tay: "Ta thật muốn nhìn xem, các ngươi ai là nội gián!"
Gần tới giờ Thìn, ba vị thị vệ Huyền giáp quân đều đã bí mật giám thị ở ngoài cửa ba phủ Đại tướng quân.
Rất nhanh, đã tới giờ Thìn.
Lúc này, tại phủ Long võ vệ Đại tướng quân.
"Thùng thùng thùng!"
Người của phủ nội vụ
Kẽo kẹt!
Cửa lớn bị mở ra.
"Phụng lệnh Đại vương, giao Long võ vệ Đại tướng quân Tư Đồ Mục mật hàm, Tư Đồ Mục ra tiếp nhận mật hàm." Người của phủ Nội vụ nói.
Rất nhanh, Tư Đồ Mục đi ra.
"Trường đại nhân, nghe nói Đại vương phái ngươi tới giao mật hàm cho tôi?" Tư Đồ Mục mặc một thân thường phục hỏi lại.
"Đúng vậy, Tư Đồ tướng quân, đây chính là một hàm Đại vương phải tôi đưa cho ngài."
Người của phủ Nội vụ đem một bản mật hàm bên trên viết "Long võ vệ Đại tướng quân Tư Đồ Mục đích thân mở", giao tận tay Tư Đồ Mục, sau đó liền cưỡi ngựa rời đi.
Tư Đồ Mục lập tức mở ra.
Bên trong có hai tờ giấy, một bản là phương thuốc, một bản phía trên viết: đây là phương thuốc có thể làm cho bổn vương khối phục tu vi, vì an toàn, Đại tướng quân tự mình đi chuẩn bị, không được để lộ ra ngoài, chuẩn bị xong lập tức đến Vương phủ giao cho bổn vương.
"Thật tốt quá!"
Tư Đồ Mục mừng rỡ, liền hóa thành một tia sáng, rời khỏi phủ Tướng quân.
Cùng lúc đó, thân võ vệ Đại tướng quân.
"Ha ha thật sự là trời phù hộ Bắc Lương, trời phù hộ Bắc Lương ta"
Thần võ vệ Đại tướng quân Thượng Quan Vân, sau khi xem mật hàm xong cũng vui mừng khôn viết, lên đường ngay lập tức.
Nhưng lúc này cấm vệ quân đã thống lĩnh phủ.
Khi Âu Dương Hạ đọc xong mật thư, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cửa phòng vừa đóng lại, lập tức truyền tin cho Nhi Vương tử.
"Báo!"
Nhị vương tử trên đang trên đường hành quân thì đột nhiên có vị tướng quân đến cấp báo: "Lợi Phong truyền tin đến, nói là tên Diệp Thiên kia đã dâng lên cho Đại vương phương thuốc có thể chữa trị thương tích của Đại vương. Vì sự an toàn, để Lợi Phong đi chuẩn bị, bây giờ Lợi Phong rất khó xử, xin hỏi Nhị vương tử đi hay là không đi, nếu không đi thì nên làm thế nào?"
Nhị vương tử nghe xong nhất thời tức giận: “Đám phế vật Thanh Long Đường, ngay cả Long tộc cũng lo không xong. Để phụ vương dùng phương thuốc đó chữa được bệnh, một khi phụ vương chữa khỏi bệnh, đối với sự nghiệp của tôi như một đòn chí mạng."
Nói đến đây, anh ta nhìn về vị đạo nhân đang phe phẩy chiếc quạt kia hỏi: "Quân sự, nên làm thế nào?"
Quân sự vuốt vuốt bộ râu nói: "Chuyện đến nước này, cách duy nhất chỉ có thể để cho Lợi Phong hành động trước, không thể chậm trễ, một khi kéo dài, Đại vương chữa khỏi thương thế, với trình độ tu luyện của mình, ông ấy có thể đánh bại cả trăm vạn quân. Đến lúc đó đại sự của Nhị vương tử sợ rằng rất khó có thể đạt được.”
"Quân sư nói rất đúng." Một vị thành chủ Bắc Đẩu Thành bên cạnh Nhị vương tử nói: “Âu Dương Hạ thống lĩnh tám mươi ngàn cấm quân, mà Đại vương mang bên mình chỉ có ba nghìn huyền giáp quân, chỉ cần Âu Dương Hạ khởi xướng tiến công, chưa đầy một canh giờ là có thể nắm được vương phủ, sau đó để Âu Dương Hạ cố thủ ở vương phủ, chờ binh lính của chúng ta đến thành, lấy cấm vệ quân làm số lượng chủ lực, đối mặt với Long võ vệ cùng Thần võ vệ, phòng thủ ba ngày không là vấn đề, mà trưa ngày mai chúng ta có thể đến Bắc Lương Thành, vừa có thể nội ứng ngoại hợp, dùng ít thương vong nhất để nắm giữ Bắc Lương Thành, sau đó tiến về phía nam để tiêu diệt Tam vương tử. Đến lúc đó, toàn bộ nước Bắc Lương đều là của Nhị vương tử ngài rồi.
"Nói rất đúng"
Nhị vương tử nghe xong nhiệt huyết sục sôi, liền nói với Đồng giáp tướng quân nói: "Ngay lập tức truyền lệnh cho Lợi Phong, để ông ta khai đao hành động, phải như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào tim phụ vương, rồi nắm quyền vương phủ, sau đó cố thủ vương phủ, đợi binh lính của chúng ta kéo đến Bắc Lương Thành.”
"Vâng."