Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 559: Người Long tộc và chó không được đi vào



Bắc Lương thành tọa lạc ở một nơi hoang vắng ở phía Bắc Thiên Hoang, là thành trì lớn nhất trong số mười hai thành trì ở một trăm nghìn dặm xung quanh khu vực Bắc Lương này.

Trước đây, mười hai thành Bắc Lương thuộc quyền quản lý của Tử Tiêu tông, đứng thứ ba trong mười môn phái đứng đầu ở Thiên Hoang, do đất đai cằn cỗi, dân chúng khó khăn, không thể đủ khả năng nộp một triệu linh thạch cho hàng vạn người mỗi năm đến Tử Tiêu tông.

Vì lý do này, sau khi mười hai vị thành chủ thảo luận, đã quyết định rời khỏi quyền quản lý dưới trướng Tử Tiêu tông.

Trải qua mười năm đấu tranh, trả giá bằng mạng sống của hơn một nghìn vạn dân chúng, cuối cùng mười hai thành của Bắc Lương đã ly khai khỏi Tử Tiêu tông, tự thành lập một quốc gia của riêng họ, gọi là Bắc Lương quốc, đồng thời chọn thành chủ Bắc Lương họ Hoàng Phủ làm Vương, được gọi là Bắc Lương Vương.

Quốc gia này không có môn phái nào, do Bắc Lương Vương cai quản mười hai thành trì, miễn thuế cho mười hai thành, tất cả các thành trì đều không có quân lính canh gác. Mọi người có thể ra vào tự do

Kể từ đó, Bắc Lương được coi là vùng đất tự do, thu hút nhiều thương nhân và người nghèo.

Trải qua mấy trăm năm, mười hai thành Bắc Lương ngày nay đã mang một diện mạo mới, dân số tăng lên gấp mười lần. Lúc đó cả Bắc Lương chỉ có một triệu người, hiện tại đã tăng lên khoảng mười lăm triệu người.

Mà Bắc Lương thành là thành lớn nhất trong số mười hai thành Bắc Lương, dân số lúc đó cũng có hơn một vạn người, hiện nay dân số đã tăng lên khoảng gần hai triệu người.

Điều này cũng không đáng sợ!

Có thể nói, quyết định của Bắc Lương Vương đã đưa Bắc Lương đến thời kỳ phát triển chưa từng có, dân chúng giàu lên rất nhiều, nhưng cũng có không ít mặt hạn chế.

Đó là việc trị an tương đối hỗn loạn, các thành trì đều là ngư long hỗn tạp, các thế lực tập hợp.

Nhưng mà có Bắc Lương Vương và mười hai thành chủ tọa trấn, mấy trăm năm qua, quả thật không có vụ gì náo loạn quá lớn.

Nói chung, đây là một vùng đất tự do, rất thích hợp cho những người ngoại lai như Diệp Thiên vào thành.

Đây là những gì Lý Thanh Sơn nói cho đám người Diệp Thiên trong cả đoạn đường.

Quả nhiên, đến gần Bắc Lương thành, có thể nhìn thấy một Bắc Lương thành vô cùng khổng lồ, ngàn vạn tu sĩ và ngàn vạn thương đội tự do bay ra bay vào Bắc Lương thành.

Loại cảnh tượng này không thể nhìn thấy ở Côn Hư.

Đương nhiên là ngoại trừ mười hai thành Bắc Lương, các thành trì khác cũng không được phép bay ra bay vào tự do, phải đi qua cổng thành mới có thể ra vào, bay loạn sẽ bị lính canh của thành trì bắn hạ.

"Tiền bối. Khi đến Bắc Lương, mọi người ở trọ hay đến bên kia ở với chúng tôi?"

Thấy sắp đến Bắc Lương thành, Lãnh Ngưng Sương nhìn Diệp Thiên hỏi.

“Chỗ mọi người có chỗ ở sao?” Đóa Đóa thay Diệp Thiên hỏi.

"Có, nhưng mà môi trường sống ở đó không được tốt như ở nhà trọ. Nếu mọi người muốn qua chỗ chúng tôi ở, chúng tôi rất hoan nghênh, bởi vì chúng ta đều là người Long tộc." Lãnh Ngưng Sương nói.

“Ba, bọn họ hoan nghênh chúng ta, hay là chúng ta qua chỗ của bọn họ ở đi?” Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, nha đầu này rất ham chơi, muốn qua chỗ của đám người Lãnh Ngưng Sương, để có người chơi cùng với cô bé.

“Ba nghe Đóa Đóa.” Diệp Thiên sờ lên mái tóc mềm mượt của Đóa Đóa, anh còn không biết sở thích của con gái mình sao?

Hơn nữa, anh cũng lo lắng chuyện mình giết người của Hắc Phong đường, đường chủ của bọn họ sau khi phát hiện ra bọn họ biến mất sẽ đi tìm bọn họ gây phiền phức, vì vậy anh đến nơi ở của bọn họ, đồng thời cũng có thể bảo vệ họ.

Bởi vì anh nghe Lý Thanh Sơn nói đường chủ của Hắc Phong đường là Kim Đan cảnh tu sĩ, yêu thú cực phẩm cửu vĩ hồ có thể giết chết đường chủ Hắc Phong đường, sẽ không gây ra mối uy hiếp nào đến Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy.

Cho nên anh không có gì phải lo lắng.

Hơn nữa, Bạch Hổ hiện tại bị anh cho ăn đan dược đã vô cùng mạnh mẽ, còn có Thiên Hà Kiếm Tiên. Dưới sự hướng dẫn của anh, ông ấy cũng rất lợi hại.

Những cái này đã có thể đối phó với Hắc Phong đường rồi chứ đừng nói đến Diệp Bắc Minh anh.

Ngay cả Bắc Lương Vương, anh cũng không cần để vào mắt.

Bởi vì anh nghe nói Bắc Lương Vương tu luyện đến Nguyên Anh cảnh đại thành, tại sao Diệp Bắc Minh anh có thể sợ một Nguyên Anh cảnh đại thành chứ?

Hơn nữa, Lý Thanh Sơn đã nói không hiểu tại sao Bắc Lương Vương lại sắp chết, bây giờ Bắc Lương thành vô cùng điên loạn, một số hoàng tử đang bí mật mượn sức thế lực, chờ Bắc Lương Vương băng hà, bọn họ sẽ tranh đoạt vương vị, lên làm Bắc Lương Vương đời tiếp theo.

Vì vậy, hoàng cung không có thời gian để lo việc của dân chúng.

"Ba là tuyệt nhất!"

Đóa Đóa vui vẻ nói với Lãnh Ngưng Sương, "Vậy thì đến nơi ở của mọi người đi."

"Tuyệt quá!"

Bảy người vô cùng vui vẻ, liền hướng theo Diệp Thiên dạy bọn họ đi tới.

Ngay sau đó, đoàn người Diệp Thiên ở trên không trung bay theo hướng mà bọn họ chỉ.

Từ trên không nhìn xuống Bắc Lương thành, không khó để thấy được sự phồn hoa của Bắc Lương thành, quả thực là cao lớn và nguy nga. Có rất nhiều tòa nhà cao hơn một ngàn thước, nhưng lại là những công trình kiến ​​trúc bằng gỗ.

Toàn bộ Bắc Lương thành được quy hoạch theo một trật tự gọn gàng ngăn nắp, đường phố chằng chịt, một ngang một dọc, chiều rộng hơn hai mươi mét. Một số con đường chính dài hơn một trăm mét, đường phố đông đúc, ồn ào náo nhiệt thậm chí ở độ cao hàng nghìn mét trên bầu trời cũng có thể nghe thấy.

"Oa! Bắc Lương thành chắc chơi vui lắm!"

Ngay cả Đóa Đóa cũng không khỏi cảm thán.

"Đợi mẹ và dì nhỏ Thần Diệp Hy tỉnh lại, ba nhất định phải đưa Đóa Đóa, mẹ và dì nhỏ Thần Diệp Hy đi khắp Bắc Lương thành chơi nha!"

“Được, đến lúc ba không chỉ dẫn mọi người đi chơi mà còn dẫn mọi người đi ăn các món ăn ngon ở Bắc Lương thành nữa!” Diệp Thiên cười nói.

"Tuyệt quá!"

Đóa Đóa vui sướng vỗ tay.

Không lâu sau, đám người Diệp Thiên đến một góc phía Tây Bắc của Bắc Lương thành.

Những tòa nhà cao chót vót lúc trước đã không còn, chỉ có những ngôi nhà gỗ thấp nhỏ, những túp lều nhỏ bằng đất, thậm chí còn có một số túp lều tranh. Có thể miêu tả nơi này như ổ chuột cũng không nói ngoa.

“Quá thảm rồi, mấy người đều ở nơi này sao?” Thiên Hà Kiếm Tiên không nhịn được nói.

"Ừm..."

Bảy người lúng túng.

Lý Thanh Sơn nói: "Không có cách nào, Long tộc chúng ta tới tửu lâu bưng bê đồ ăn cũng không ai cần, tìm không ra việc gì, chỉ có thể dựa vào việc đan mấy cái chổi, rổ tre, trúc, những chiếc thúng và những thứ tương tự để bán lấy mấy viên lịch thạch sống qua ngày, làm sao có tiền xây nhà to để ở.”

“Cũng may là các người gặp được chúng ta, tôi mang theo một triệu linh thạch đến, có thể cải thiện cuộc sống sinh hoạt của các người, lát nữa tôi sẽ dùng để xây nhà cho mọi người.” Thiên Hà Kiếm Tiên nói.

"Một triệu linh thạch?"

Đám người Lãnh Ngưng Sương kinh ngạc che miệng, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Đối với bọn họ mà nói thì con số này chính là thiên văn!

“Ba của con còn có nhiều linh thạch hơn!” Đóa Đóa nói.

Đám người Lãnh Ngưng Sương chấn động, không nói nên lời.

Bọn họ đang rước thần tài về nhà sao?

Chẳng mấy chốc, hai thanh kiếm hạ xuống trước một ngôi nhà gỗ ba gian.

"Đây là ngôi nhà của tộc trưởng chúng tôi, nó cũng là ngôi nhà tốt nhất trong khu vực Long tộc chúng tôi." Ngưng Sương nói.

Mặc dù ngôi nhà gỗ này không tốt bằng những ngôi nhà gỗ ở các khu vực khác của Bắc Lương thành nhưng nó thực sự khá tốt, quét dọn cực kỳ sạch sẽ.

"Trời ạ? Tu sĩ Tiên Thiên cảnh?"

"Khu ổ chuột của chúng ta lại có tu sĩ Tiên Thiên cảnh đến đây?"

"Hả? Có chuyện gì với những đứa trẻ đó vậy? Sao bọn chúng lại nằm bất động trên phi kiếm vậy?"

"........"

Lúc này, một đám cô bác đang đan rổ tre, đan thúng ở ngoài cửa chạy tới, giống như những người dân quê nghèo, vừa nhìn thấy một chiếc ô tô chạy tới, tất cả đều vô cùng tò mò.

Đột nhiên!

Một bà già không thể khống chế được cảm xúc.

"Hồng Đào? Đây không phải là Hồng Đào của tôi sao? Nó bị sao vậy? Rốt cuộc nó bị sao vậy?"

Bà cụ thấy cháu mình nằm trên phi kiếm, khóe miệng có vết máu khô, bà ấy vội vàng chạy đến, lay người cháu trai rồi khóc lớn.

Rất nhanh!

"Con trai của mẹ! Con bị sao vậy?"

"Cháu gái yêu của ông nói gì đi, đừng làm ông nội sợ!"

"Con gái, mở mắt ra nhìn mẹ đi!"

"........"

Nhiều người khi thấy cháu nội, con trai, con gái đã chết thì bất ngờ kêu lên thất thanh, khóc lóc thảm thiết.

“Chuyện gì đã xảy ra?"

Lúc này, một ông lão tóc hoa râm chống nạng bước ra ngoài.

Ông ấy chính là tộc trưởng của Long tộc.

Khi chen được vào đám đông, thấy những đứa trẻ là niềm hy vọng của toàn bộ Long tộc đã trở thành những xác chết lạnh lẽo, tộc trưởng suýt nữa loạng choạng ngã xuống đất, may mà có người kịp đỡ ông ấy lại.

"Ai đã làm điều này? Người nào đã làm điều này?"

Tộc trưởng đau lòng la lớn, không kiềm được liền bật khóc.

"Ông nội, chúng con đến Bắc thành để lấy thuốc thì bị người của Hắc Phong đường tấn công. May mà có vị tiền bối này đã đến kịp thời và giải cứu chúng con khỏi đám người Hắc Phong đường. Nếu không, không ai trong chúng con có thể sống sót." Lý Thanh Sơn chỉ vào Diệp Thiên rồi nói.

"Ân nhân!"

Một đám người trong bộ tộc cảm động, lập tức quỳ xuống.

"Ân nhân!"

Các cụ ông, cụ bà xung quanh lần lượt quỳ xuống.

"Đứng lên, mọi người mau đứng lên đi. Đây chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không đáng nhắc tới." Diệp Thiên vội vàng nói.

Lúc này, mọi người mới đứng dậy.

"À đúng rồi, ông nội, bọn họ cũng là người của Long tộc chúng ta!"

Lý Thanh Sơn vui vẻ nói.

"Cái gì!"

Tộc trưởng dụi dụi đôi mắt già nua mờ mịt, lại gần để nhìn kỹ hơn.

"Này! Mắt đen, tóc đen, thật sự là người của Long tộc chúng ta!"

Có thế xác nhận đám người Diệp Thiên thật sự đến từ Long tộc, tộc trưởng và những người xung quanh đều vui mừng.

Sau đó, trong lòng tộc trưởng vui buồn lẫn lộn, cung kính mời mấy người Diệp Thiên vào trong nhà.

Chẳng mấy chốc, Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy đã được sắp xếp trong một căn phòng trên tầng hai, sau đó anh ra lệnh cho Tiểu Bạch Hồ trông nom bọn họ rồi dẫn Đóa Đóa đi xuống lầu.

"Diệp tiền bối, lời anh nói có phải là thật không, hai mươi chín đứa nhỏ vẫn cứu được sao?"

Tộc trưởng nghe được toàn bộ sự việc từ Lý Thanh Sơn, thấy Diệp Thiên xuống lầu liền vội vàng chào hỏi.

"Đúng vậy, có thể cứu được."

Diệp Thiên gật đầu nói: "Tôi sẽ đi mua Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo, luyện chế ra Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan, có thể cứu hai mươi chín đứa nhỏ này."

"Tốt quá!"

Vẻ mặt của tộc trưởng vô cùng kích động, sau đó nói với con trai: "Gia Nghiệp, mau đem toàn bộ tiền tiết kiệm của chúng ta đưa cho tiền bối Diệp đi lấy dược."

"Vâng thưa ba!"

Lý Gia Nghiệp đáp lại, chuẩn bị lấy tiền.

"Không cần."

Diệp Thiên lập tức ngăn lại rồi nói: "Tôi có linh thạch, chỉ cần có người dẫn tôi đi mua Cửu Chuyển Hoàn Hồn Thảo là được."

"Tiền bối Diệp, em sẽ đưa anh đến đó!"

Lý Thanh Sơn lập tức đứng lên.

Diệp Thiên ứng thanh, ra lệnh cho Thiên Hà Kiếm Tiên canh giữ ở nhà tộc trưởng, còn anh thì cùng Đóa Đóa và Lý Thanh Sơn đi mua Cửu Chuyển Hoàn Hồn thảo.

Không lâu sau, dưới sự chỉ dẫn của Lý Thanh Sơn, Diệp Thiên đã đến một dược quán cao cấp.

"Tiền bối Diệp, đây là dược quán lớn nhất ở Bắc Lương thành, trong đó có hàng ngàn loại tiên dược, chỉ cần anh nói ra tên tiên dược, bọn họ sẽ lấy đến cho anh."

Lý Thanh Sơn chỉ vào dược quán rồi nói.

"Vào xem một chút."

Diệp Thiên nói, sau đó dẫn Đóa Đóa đi vào được quán.

Vừa bước đến cửa dược quán, liền bị hai tên gác cửa chặn lại

"Người Long tộc và chó không được đi vào!"


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv