Lịch Côn Hư, ngày 21 tháng 11 năm 32029.
Hôm nay Côn Hư vô cùng yên tĩnh, nhưng không khí cũng có phần náo nhiệt.
Yên tĩnh là bởi vì cuộc hỗn chiến của ba đại môn phái kéo dài gần ba năm, vào sáng sớm hôm nay cuối cùng cũng chấm dứt hoàn toàn. Không còn âm thanh chém giết lẫn nhau, toàn bộ Côn Hư đều yên lặng.
Nhưng cũng bởi vì hôm nay là ngày thứ ba từ khi Diệp Bắc Minh nói những lời đe dọa kia, vì thế toàn bộ Côn Hư đều đang thảo luận về vấn đề này, khiến cho Côn Hư vốn yên tĩnh lại thêm phần náo nhiệt và ồn ào.
“Các cậu nói xem Diệp Bắc Minh có dám đến Thiên Đạo Tông không?”
“Nhất định là không dám, Thiên Đạo Tông có mười hai vị lão tổ Nguyên Anh, còn có năm vị Nguyên Anh chân quân mạnh nhất Côn Hư đều ở Thiên Đạo Tông. Cho dù cậu ta có mạnh đến đâu cũng không thể là đối thủ của các Nguyên Anh chân quân.”
“Tôi nghe nói hai vị lão tổ Nguyên Anh còn lại của Thần Huyền Tông và hai vị lão tổ Nguyên Anh của phái Huyền Lôi đều đã đến Thiên Đạo Tông. Tổng cộng mười sáu vị Nguyên Anh, nếu như Diệp Bắc Minh dám đi, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”
Ở trong một tửu lâu của Thiên Khuyết thành – nơi đặt tổng đàn Thiên Khuyết Tông của Tứ đại tiên tông, mấy vạn tu sĩ tập trung lại, thảo luận về chủ đề nóng nhất trong hàng trăm năm qua của Côn Hư.
“Tin nóng hổi! Tin nóng hổi đây!”
Đúng lúc này, chưởng quầy của tửu lâu đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh, nhìn lướt qua mọi người và nói: “Tôi vừa nhận được tin tức là Diệp Bắc Minh và Thiên Hà Kiếm Tiên Lý Thiên Canh đã xuất hiện ở thành Thuận Thiên, đang tiến vào Huyền Thiên Tông!”
Lời vừa dứt, toàn bộ tửu lâu sôi trào!
“Trời ạ! Diệp Bắc Minh này to gan như vậy sao?”
“Cậu ta không dám đi một mình nên đến Huyền Thiên Tông tìm người giúp đỡ sao?”
“Nghe nói bốn vị Nguyên Anh chân quân của Huyền Thiên Tông đã chết một vị, chỉ còn ba vị chân quân, hơn nữa sức mạnh của môn phái đã bị tổn hại gần một nữa. Cho dù Huyền Thiên Tông có dốc toàn lực giúp Diệp Bắc Minh thì cũng không đánh lại Thiên Đạo Tông!”
“...”
Chẳng bao lâu, tin tức Diệp Bắc Minh đến Huyền Thiên Tông đa lan truyền khắp Côn Hư thông qua đá truyền âm.
“Cũng không biết Diệp Bắc Minh có thể tiêu diệt được Thiên Đạo Tông hay không đây?”
“Tôi không hi vọng Diệp Bắc Minh có thể tiêu diệt Thiên Đạo Tông, chỉ cần có thể gây ra thương tổn nặng nề cho chúng và khiến Thiên Đạo Tông mất đi khả năng phát động chiến tranh, chúng tôi liền đội ơn Diệp Bắc Minh!”
“Rất hy vọng Diệp Bắc Minh có thể kết thúc cuộc chiến tranh này, nhưng có vẻ hi vọng đó quá xa vời. Huyền Thiên Tông vốn dĩ không phải là đối thủ của Thiên Đạo Tông, hiện tại thực lực lại bị hao tổn nghiêm trọng, dù có thêm một Diệp Bắc Minh thì xác suất đánh bại Thiên Đạo Tông vẫn bằng không.”
“...”
Người dân ở Huyền Thiên Tông vừa hi vọng, lại vừa tuyệt vọng.
“Hừ! Diệp Bắc Minh cho rằng đánh bại hai vị Nguyên Anh của Thần Huyền Tông, đánh bật phòng ngự yếu ớt của Huyền Thiên Tông, là có thể đả động được Thiên Đạo Tông sao? Quả thực là một người ảo tưởng!”
“Nếu cậu ta dám đến Thiên Đạo Tông, Thiên Đạo Tông chúng tôi nhất định sẽ khiến cho cậu ta đầu hàng ra về!”
“Nói đùa, Thiên Đạo Tông chúng tôi thực lực hùng mạnh, còn có bốn vị Nguyên Anh ra tay giúp đỡ, tổng cộng là mười sáu vị Nguyên Anh, Diệp Bắc Minh lấy sức mạnh gì để tiêu diệt? Tôi thấy ngay đến một viên gạch của Thiên Đạo Tông cậu ta cũng không làm lung lay được!”
“...”
Bách tính ở Thiên Đạo Tông đều không tin Diệp Bắc Minh có năng lực đó.
Ngay cả toàn bộ Côn Hư, 99,99% người không tin Huyền Thiên Tông cộng với một Diệp Bắc Minh có thể làm rung chuyển Thiên Đạo Tông hùng mạnh.
Mà lúc này, bên trong tổng đàn của Huyền Thiên Tông đã bị chiến tranh tàn phá nặng nề và đổ nát.
“Tông chủ! Diệp Thiên tới!”
Trong sảnh chính, ngũ trưởng lão còn chưa tiến vào mà đã nghe thấy giọng nói của ông.
Hô!
Nghe thấy vậy, các trưởng lão đều thở phào nhẹ nhỏm.
Cuối cùng họ cũng đến!
Nếu còn không đến, sau ngày hôm nay, Thiên Đạo Tông sẽ bắt đầu toàn lực phản công, đến lúc đó Huyền Thiên Tông sẽ gần như bị hủy diệt!
Đương nhiên, bọn họ không có quá nhiều hi vọng Diệp Bắc Minh có thể diệt Thiên Đạo Tông, nhưng vẫn tin tưởng Diệp Thiên có năng lực gây ra một số tổn thất nặng nề cho Thiên Đạo Tông.
Dù sao, anh có thể tự tay giết Nguyên Anh, chém chết Hồng Thiên lão tổ của Thần Huyền Tông, điều này đủ cho thấy Diệp Thiên rất mạnh.
Đối mặt Thiên Đạo Tông và mười sáu vị Nguyên Anh, chỉ cần Diệp Thiên có thể tiêu diệt một nửa, Huyền Thiên Tông sẽ không dễ dàng bị hủy diệt nữa.
Vì vậy, khi Diệp Thiên đến, dù ít hay nhiều bọn họ vẫn còn một con đường sống, tuy rằng không lớn, nhưng một tia sáng léo lên trong hoàn cảnh tuyệt vọng cũng khiến bọn họ hưng phấn.
Ngay sau đó, Thiên Hà Kiếm Tiên cùng Diệp Thiên tiến nhanh vào sảnh chính.
“Ha ha!”
Nhìn thấy Diệp Thiên tiến vào, tông chủ mỉm cười chào đón từ trên bảo tọa, cười nói: “Diệp Thiên, nghe Huyền Nguyên lão tổ nói, ngày ấy cậu tự tay giết chết Hồng Thiên lão tổ - Nguyên Anh của Thần Huyền Tông sao, thật sự quá tốt. Lúc này cậu đến, tôi dường như đã nhìn thấy tương lai diệt vong của Thiên Đạo Tông rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Các lão tổ và trưởng lão cũng nở nụ cười đồng ý.
Mặc kệ Diệp Thiên có đánh thắng được Thiên Đạo Tông hay không, cứ tán thưởng anh trước để anh có thêm dũng khí, nếu không họ thật sự sợ Diệp Thiên đã tới đây nhưng lại không dám đi đến Thiên Đạo Tông.
“Đừng nói nhảm nữa. Gọi ba vị Nguyên Anh còn lại của các người, sau đó mang thêm người và ngựa, cùng tôi đi đến Thiên Đạo Tông. Các người không cần động thủ, chỉ cần giúp tôi thu dọn một ít tàn tích còn sót lại của Thiên Đạo Tông là được. Chờ tôi diệt được Thiên Đạo Tông, chiến lợi phẩm chúng ta chia đều.” Diệp Thiên nói.
Trên đường đến đây, anh đã tận mắt nhìn thấy nhũng bức tường đổ nát đến thê lương của Huyền Thiên Tông. Việc xây dựng sẽ tiêu tốn rất nhiều linh thạch, vì vậy anh định cho bọn họ cơ hội kiếm chút linh thạch để xây dựng lại nhà cửa.
Dù sao, Kim Đan được luyện thành công trong ba năm là nhờ Huyền Thiên Tông đánh đuổi được nhiều kẻ thù, trên thực tế bọn họ có công lao rất lớn.
Bất ngờ thay, tông chủ vẻ mặt đau khổ nói: “Diệp Thiên, có thể cậu không biết. Chúng tôi đã kiệt sức sau nhiều năm chiến đấu bị động, thật sự không còn sức lực để nghênh chiến. Nếu một số tàn dư của Thiên Đạo Tông muốn chạy thì cứ để chúng chạy, chỉ cần có thể diệt được Thiên Đạo Tông, chờ khi chúng tôi khôi phục rồi đi bắt những dư nghiệt đó cũng không muộn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đều đã kiệt sức rồi.”
Các trưởng lão thở ngắn than dài nói.
Đùa sao, Thiên Đạo Tông tập hợp mười sáu vị Nguyên Anh, mấy vạn Kim Đan, ai lại dám cùng Diệp Bắc Minh đi mạo hiểm!
Nếu Diệp Bắc Minh bị đánh chết, bọn họ làm sao có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Thiên Đạo Tông?
“Quên đi.”
Diệp Thiên xua tay: “Tôi vốn là muốn cho các người cơ hội kiếm chút linh thạch. Nếu các người đã sợ chết, vậy cứ ở đây nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Tôi sẽ đi một mình, nhưng mà chiến lợi phẩm sẽ không chia cho các người viên linh thạch nào.”
“Không cần, không cần, chúng tôi không cần, chỉ cần cậu diệt được Thiên Đạo Tông, chúng tôi đã cảm động đến rơi nước mắt. Về phần chiến lợi phẩm, chúng tôi không cần, tất cả là của cậu!” Tông chủ nói.
Các lão tổ và trưởng lão cũng lần lượt gật đầu.
“Đi.”
Diệp Thiên cũng không nói nhiều, để lại một chữ rồi xoay người rời đi.
“Đại sư Diệp! tôi đi theo cậu!”
Thiên Hà Kiếm Tiên đuổi theo.
“Tôi cũng đi xem một chút.”
Huyền Nguyên lão tổ cũng đuổi theo.
Không lâu sau, ba người đã rời khỏi Huyền Thiên Tông, đi đến Thiên Đạo Tông.
Lúc này, bên trong Thiên Đạo Tông.
Trong ba năm đại chiến, tổng đàn của Thiên Đạo Tông vẫn hết sức lộng lẫy, không bị mất một viên gạch nào. Ngay cả tổng đàn chính đặt ở Thiên Diệu thành cũng không một chút tổn hại.
Đội du kích của Huyền Thiên Tông không dám đánh Thiên Diệu thành, thậm chí thành trì gần Thiên Diệu thành cũng không dám đánh.
Vì vậy vùng đất này vẫn rất trù phú. Đây là nơi cao nhất trong toàn bộ Côn Hư, Thiên Diệu thành có dân số hơn một trăm triệu người, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, trong sảnh chính của tổng chủ Thiên Đạo Tông, mười sáu vị Nguyên Anh đã tập trung lại với nhau, chờ Diệp Bắc Minh hơn hai canh giờ
“Chết tiệt! Diệp Bắc Minh rốt cuộc có tới hay không? Nếu cậu ta không tới, tôi sẽ mang binh xuống phàm giới giết chết cậu ta!” Có vị lão tổ trở nên nóng nảy mà chửi rủa.
Tông chủ mỉm cười nói: “Hồng Minh lão tổ tạm thời đừng nóng nảy. Không phải có tin tức nói Diệp Bắc Minh đã đến Huyền Thiên Tông rồi sao? Chờ một chút, nếu hôm nay cậu ta không tới, chứng tỏ cậu ta chột dạ. Đến lúc đó chúng tôi chia làm hai nhóm, một nhóm đi phàm giới tiêu diệc tông phái của cậu ta, nhóm còn lại ở Côn Hư truy đuổi và vây bắt cậu ta, tôi không tin Diệp Bắc Minh không bị tiêu diệt.”
“Hừ, lão tổ tôi sẽ chờ thêm chút nữa, đoán chừng cậu ta cũng không dám đến, nếu dám đến sao còn đi Huyền Thiên Tông tìm sự giúp đỡ của những bại tướng đó chứ?” Hồng Minh lão tổ hừ lạnh nói.
“Hồng Minh lão tổ nói rất có lý, không cần nghĩ cũng biết Huyền Thiên Tông kia không dám cùng Diệp Bắc Minh tới đây. Lúc này Diệp Bắc Minh chắc đang ở Huyền Thiên Tông cầu người đi cùng cậu ta!” Có một vị trưởng lão nói.
"Ha ha ha!"
Mọi người đều cười vang.