Nghe Hồng Dương lão tổ nói xong, Diệp Thiên cũng cảm thấy rất có lý, anh chưa từng đi qua Táng Tiên Cốc, cũng không quen thuộc địa hình trong đó, hơn nữa bên trong Táng Tiên Cốc không thể dùng tiên thuật, anh không thể sử dụng thần niệm để tìm kiếm cỏ hoàn hồn, vì thế để một người thông thạo địa hình địa mạo như ông ta dẫn đường thì sẽ giúp một tay để nhanh chóng tìm được cỏ hoàn hồn.
Cơ hội chỉ đến một lần duy nhất, nếu không tìm thấy trong một canh giờ thì phải đợi một trăm năm sau, anh có thể chờ được nhưng Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy thì lại không thể.
Cho nên trong vòng một canh giờ anh nhất định phải tìm được cỏ hoàn hồn, nếu như Hồng Dương lão tổ đã từng đến đó khoảng mười lần, để ông ta dẫn đường cũng sẽ là một sự lựa chọn đúng đắn.
“Vậy tôi sẽ tha cho ông một mạng, trước tiên ông hãy làm tay sai cho tôi, nếu ông có công giúp tôi tìm thấy cỏ hoàn hồn, tôi sẽ trả lại tự do cho ông!” Diệp Thiên thản nhiên nói, thu chân đang đạp trên người Hồng Dương lại.
“Đa tạ Diệp thần quân! Đa tạ Diệp thần quân!''
Mặt ngoài thì Hồng Dương cảm ơn rối rít nhưng trong lòng thì ông ta lại nghĩ thầm: “Cùng lắm thì tôi làm tay sai cho cậu một năm, ngày đến Táng Tiên Cốc cũng sẽ là ngày giỗ của cậu!”
Nói xong, Diệp Thiên quay lại Thần Huyền Tông.
Diệp Thiên dùng thần niệm, thả tông chủ, tất cả trưởng lão và Thanh Y bị hấp thụ vào Thôn Thiên Đỉnh ra.
“Ngũ trưởng lão, Cửu trưởng lão, Thanh Y, ba người có thể đi rồi!” Diệp Thiên nói xong rồi khởi động nguyên tố hỏa bên trong Thôn Thiên Đỉnh.
Trong thời khắc này, Thôn Thiên Đỉnh như một cái lò luyện khổng lồ, hấp thụ tất cả người của Thần Huyền Tông vào bên trong.
Tiếng khóc la vang lên như kinh thiên động địa.
Tông chủ, trưởng lão và đám Hồng Dương đứng xem cũng phải sợ hết hồn hết vía.
Ngay cả dân chúng trong thành Võ Lăng khi chứng kiến cảnh tượng này cũng phải run bần bật.
“Quá đáng sợ! Vô cùng bi thảm rồi!”
Đâu đâu cũng phát ra tiếng than như vậy!
“Chẳng biết Thần Huyền Tông đã đắc tội tới ai mà phải diệt tông nữa!” Bỗng nhiên có người sợ hãi kêu lên.
Tất cả người Võ Lăng đều biết, bây giờ Thần Huyền Tông đã đi vào dĩ vãng, từ nay về sau, Côn Hư sẽ không còn Thần Huyền Tông.
Lúc này, Diệp Thiên vẫn giữ chặt tay phải, Đóa Đóa cảm nhận được ánh sáng nên mở mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
“Đóa Đóa, lúc trước, ai là người đã bắt con?” Diệp Thiên hỏi.
Đóa Đóa đi lại gần Diệp Thiên, con bé liếc mắt nhìn một lượt những người đứng bên dưới, sau đó chỉ tay vào bát trưởng lão: “Chính là tên xấu xa này đã bắt Đóa Đóa đến đây!”
Diệp Thiên nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn chằm chằm bát trưởng lão.
“Xin thượng tiên tha mạng, xin thượng tiên tha mạng!” Bát trưởng lão quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu xin tha.
Nhưng Diệp Thiên sao có thể tha cho ông ta, anh dùng tay còn lại, treo bát trưởng lão lên cột.
Bát trưởng lão lúc này như đám ruồi bọ bị vỗ mạnh, máu bắn ra tung tóe.
Bịch bịch!
Tông chủ cùng các trưởng lão thấy thế thì hoảng sợ quỳ hết xuống đất, miệng khóc lóc xin Diệp Thiên tha mạng.
“Ba ơi! Chính ông ta là người đã giết chết mẹ Thần Diệp Hy!” Lúc này Đóa Đóa lại chỉ tay về hướng đại trưởng lão.
Đại trưởng lão thấy thế thì cả người run bần bật, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, cả người ướt như vừa lội dưới ao lên, ông ta hoảng sợ đến cực điểm.
“Hồng Dương lão tổ, cứu tôi, mau cứu tôi!”
Đại trưởng lão biết lúc này xin Diệp Thiên tha mạng cũng vô dụng, ông ta chỉ đành quanh sang cầu cứu Hồng Dương.
“Hừ!”
Hồng Dương lão tổ than vãn nói: “Nếu tôi cứu được thì tôi đã cứu ông từ lâu rồi, có thể các ông không biết, tôi cũng vừa từ quỷ môn quan trở về, bây giờ đang làm trâu làm ngựa cho Diệp thần quân để chuộc tội!”
Nghe Hồng Dương ỉ ôi như thế, tông chủ và các trưởng lão lúc này cũng chỉ biết im miệng, bây giờ ông trời cũng không cứu nổi bọn họ.
Giây tiếp theo, hàng loạt mũi kiếm bắn lên người đại trưởng lão, chỉ trong nháy mắt người đại trưởng lão nhìn không khác gì tổ ong vò vẽ, ngay cả Kim Đan cũng bị bắn nát, máu bắn tung tóe, đại trưởng lão chết ngay tại chỗ.
Sau đó, dưới lưỡi kiếm uy mãnh của Diệp Thiên, cả đám tông chủ đều bị Diệp Thiên giết sạch, Diệp Thiên giết bọn họ dễ dàng như ra tay với con kiến.
“Đem tất cả linh thạch, linh thảo, linh dược và tất cả tài liệu bày binh bố trận, nhẫn không gian của Thần Huyền Tông giao lại cho tôi!” Diệp Thiên quay sang căn dặn Hồng Dương lão tổ.
“Rõ!”
Hồng Dương lão tổ không dám cãi lời mà đích thân thu thập những thứ mà Diệp Thiên giao phó.
Còn về phần nhẫn không gian của tông chủ, trưởng lão và Hồng Thiên lão tổ đã chết, cùng với gần một nghìn đệ tử bị hấp thụ vào Thôn Thiên Đỉnh, toàn bộ đều bị Diệp Thiên thu vào trong nhẫn không gian.
Cho dù có gần một vạn chiếc nhẫn không gian, mấy vạn tấn linh thạch, vô số pháp bảo thần binh, nhưng đều là cấp thấp. Dù vậy thì cũng có thể mang về cho đệ tử phái Tuyết Thần sử dụng.
Không bao lâu sau đó, Hồng Dương lão tổ đã đóng gói đầy đủ các vật phẩm rồi giao lại cho Diệp Thiên.
Chỉ tính số linh thạch cũng hơn mười tỷ.
Các loại tiên thảo tiên dược cũng có đến mấy chục ngàn rương.
Số vật phẩm này cũng đủ cho Tuyết Thần Tông dùng trong một nghìn năm.
Sau đó Diệp Thiên biến Thần Huyền Tông thành một đống hoang tàn, dùng kiếm Phần Thiên làm phi kiếm, anh đặt Đóa Đóa và Thần Diệp Hy lên, mang cả Hồng Thiên đến tiên môn.
Trước khi đi, Diệp Thiên không quên để lại một câu: “Chuyển lời cho Thiên Đạo Tông, ba ngày sau Diệp Bắc Minh tôi sẽ đến Thiên Đạo Tông, xóa sổ Thiên Đạo Tông khỏi Côn Hư, bảo bọn họ chuẩn bị bị diệt tông đi.”
Diệp Thiên từng có giao ước với Thiên Hà Kiếm Tiên, phải giúp Huyền Thiên Tông thoát khỏi nguy cơ diệt tông, nếu đi từng thành để tấn công thì quá phức tạp, vì thế chỉ cần nói một câu, để Thiên Đạo Tông triệu hồi cao thủ đi ứng chiến, một khi cao thủ đi hết, áp lực của Huyền Thiên Tông cũng sẽ giảm bớt, đợi ba ngày sau diệt Thiên Đạo Tông, nguy cơ diệt tông của Huyền Thiên Tông cũng từ đó mà sụp đổ.
Huống hồ Diệp Thiên cũng có thù oán với Thiên Đạo Tông.
Diệp Thiên rời đi chưa bao lâu, hai vị lão tổ Huyền Khôi và Huyền Minh của Thần Huyền Tông cũng trở về.
Khi nhìn thấy Thần Huyền Tông bị san bằng, tông chủ cùng các trưởng lão nằm la liệt dưới đất, cơ thể bị dẫm bẹp, tro cốt rải rác.
Chứng kiến cảnh tượng này, hai vị lão tổ như chết đứng.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai vị lão tổ đứng dậy quát lớn: “Ai làm? Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?”
Không lâu sau, thành chủ thành Võ Lăng bay lên không trung, đau đớn nói: “Là người tên Diệp Bắc Minh làm, Hồng Thiên lão tổ bị hắn giết chết, Hồng Dương lão tổ phải làm tay sai cho hắn, các tông chủ đều bị hắn giết hết rồi…”
“Cái gì!”
Hai vị lão tổ kêu lên kinh ngạc, cả người lảo đảo về phía sau, trên mặt hiện rõ vẻ oán hận, sợ hãi, đau thương, tuyệt vọng, biểu cảm rất phức tạp.
Một lúc sau có một vị lão tổ kêu lên thảm thiết: “Thần Huyền Tông xong đời rồi!”
“Đúng rồi, hai vị lão tổ!” Thành chủ nói: “Tên Diệp Bắc Minh kia trước khi đi còn nói ba ngày sau cậu ta sẽ đến Thiên Đạo Tông, muốn xóa sổ Thiên Đạo Tông khỏi Côn Hư, cậu ta còn nói Thiên Đạo Tông hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
Nghe thấy thế, Huyền Minh lão tổ chấn động nói: “Cậu ta nói như vậy thật sao?"
“Đúng vậy! Tất cả người Võ Lăng đầu nghe thấy!” Thành chủ vỗ ngực nói.
“Được! Được lắm!” Huyền Minh lão tổ nắm chặt quyền rồi quay sang nói với lão tổ Huyền Khôi: “Thần Huyền Tông đã không còn cách cứu vãn, nếu bây giờ chúng ta gia nhập Thiên Đạo Tông, thuận tiện nói luôn chuyện này cho Thiên Đạo Tông biết để bọn họ gấp rút chuẩn bị ứng chiến, đến lúc đó nếu Diệp Bắc Minh dám ra tay, chúng ta sẽ liên thủ với các lão tổ của Thiên Đạo Tông giết chết Diệp Bắc Minh, báo thù cho Thần Huyền Tông!”
“Được!” Lão tổ Huyền Khôi lập tức đồng ý.
Nói xong, hai vị lão tổ biến thành hai tia sáng, vọt tới hướng Thiên Đạo Tông.
Không bao lâu sau khi Huyền Thiên Tông bị diệt, lời nói của Diệp Thiên vang khắp Côn Hư, gây ra chấn động lớn.
“Cái gì? Thần Huyền Tông bị tiêu diệt rồi sao? Tin thật hay tin giả vậy?”
“Diệp Bắc Minh là ai? Tại sao lại lợi hại như vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua tên tuổi của cậu ta?”