Thần Diệp Hy thật sự nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, Đóa Đóa đã bị bắt đến bên cạnh lò luyện đan, chờ đến khi lò luyện được làm nóng, thì sẽ ném tất cả các dược liệu để luyện chế thành Thánh Anh Đan, đến lúc đó thất khiếu và trái tim nhân hậu của Đóa Đóa đều sẽ bị lấy ra ném vào trong lò luyện, nếu như không còn trái tim nữa thì cuộc sống ngắn ngủi của cô bé sẽ chấm dứt.
Cô ta đã chăm sóc cho Đóa Đóa gần ba năm rồi, mỗi ngày đều ôm Đóa Đóa đi ngủ, giúp cô bé tắm rửa, đôi khi cô bé cũng sẽ giúp cô ta xoa lưng và hát những bài hát nơi trần gian cho cô ta nghe.
Mặc dù hai người không phải là mẹ con, nhưng tình cảm sâu đậm đến mức như ruột thịt.
Thậm chí cô ta còn coi Đóa Đóa như chính con gái ruột của mình vậy.
Mà giờ phút này lại tận mắt trông thấy cô bé bị đẩy đến bên bờ vực của cái chết, làm sao cô ta không vội cho được đây? Làm sao có thể không sợ hãi và hoảng hốt chứ?
Trên thực tế cô ta đều đã muốn không màng tất cả mà xông lên ôm lấy Đóa Đóa chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng lý trí nói với cô ta rằng không thể làm như vậy, bởi vì cách này không được, chỉ có khiến mình tự dâng lên mạng sống của bản thân mà không thể cứu được cô bé.
“Tôi đã đến Côn Hư rồi, đang chạy vội tới Thần Huyền Tông, có lẽ còn khoảng bốn mươi phút nữa, liệu có kịp không?”
Ngay khi Thần Diệp Hy đang rối rắm không biết phải làm như thế nào thì Diệp Thiên gửi tin nhắn đến.
Bốn mươi phút!
Con số này này khiến cho Thần Diệp Hy muốn suy sụp.
Đừng nói là bốn mươi phút, cho dù có là hai mươi phút cũng không kịp rồi.
Bởi vì chỉ vài phút nữa thôi, lò luyện đan sẽ nóng lên mà tất cả dược liệu để luyện chế Thánh Anh Đan đã được chuẩn bị xong xuôi, đặt ngay bên cạnh lò.
Ngay khi lò luyện được làm nóng, không cần dùng đến một phút những dược liệu này sẽ bị ném vào trong đó, sau đó chính là sẽ lấy ra trái tim nhân hậu của Đóa Đóa.
Vì vậy Diệp Thiên cần phải đến được đây trong vòng mười phút thì may ra mới còn con đường sống, nếu bốn mươi phút thì đã quá muộn.”
“Không kịp nữa rồi! Đã quá trễ rồi!” Thần Diệp Hy yếu ớt trả lời Diệp Thiên: “Bây giờ điều duy nhất tôi có thể làm được chính là dùng tính mạng này của mình để tranh thủ một ít thời gian cho anh, còn về phần có thể kéo dài được bốn mươi phút hay không thì tôi hoàn toàn không thể đảm bảo được, hết thảy mọi chuyện đều theo nghe theo sự sắp đặt của ông trời đi, nếu như có thể tới kịp thì là tốt nhất, tôi có thể yên tâm nhắm mắt dưới hoàng tuyền, còn nếu anh không đến kịp thì xin đừng trách tôi, tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói với anh một câu rằng, hãy nhớ đến tôi đừng có quên tôi đó, bởi vì nếu như có kiếp sau tôi còn muốn quen biết với anh nữa, cũng muốn anh phải bồi đắp cho tôi, cho nên anh không được quên tôi đấy!”
Gửi xong tin nhắn này Thần Diệp Hy trực tiếp ngắt kết nối với Diệp Thiên.
“Thần Diệp Hy! Thần Diệp Hy!”
Diệp Thiên cố gắng liên lạc mấy lần nhưng lại phát hiện Thần Diệp Hy không hề đáp lại, ngay lúc đó anh cũng vô cùng nóng lòng, tiềm lực cũng bộc phát, nhưng cuối cùng chỉ có thể rút ngắn được ba bốn phút mà thôi.
Rốt cuộc Tiên môn cách Thần Huyền Tông khoảng 120 nghìn cây số, với tu vi hiện giờ của anh thì tốc độ tối đa là 100 nghìn kilomet một giờ, bay bằng thanh Kiếm Phần Thiên có thể nhanh hơn một chút, dẫu cho tiềm lực đã được phát huy hết cũng chỉ có thể nhanh hơn không đáng bao nhiêu, nhưng dù thế nào vẫn phải mất khoảng ba mươi năm phút.
Vì vậy lúc này Diệp Thiên chỉ có thể cầu trời bảo vệ cho Đóa Đóa và Thần Diệp Hy, đừng để mình mất đi hai người họ.
Mà lúc này tại Thần Huyền Tông.
Đại trưởng lão lấy ra pháp thân hai mươi trượng để hiến tế, dùng tay sờ một chút vách lò luyện, thấy nhiệt độ đã sắp đạt, vẫn cứ để tay ở trên đó cảm nhận nhiệt độ dần tăng cao.
Khoảng hai phút sau:
“Đổi sang lửa vừa.”
Đại trưởng lão dăn dò một câu.
Mấy người đệ tự phụ trách lò luyện đan lập tức lấy ra một ít củi dưới lò.
Các loại củi này đều là chặt ra từ gỗ Long diên hương, bởi vì khi đốt sẽ có một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra giống như mùi vị của Long diên hương, cho nên mới được gọi bằng cái tên này.
Mà lấy loại gỗ này để luyện chế Thánh Anh Đan có thể nâng cao hiệu quả của đan dược, cũng có thể ngăn ngừa việc thuốc bị hư hỏng trong quá trình sao luyện.
Chẳng mấy chốc ngọn lửa lớn đã biến thành mức lửa trung bình.
Lại đốt thêm gần hai phút nữa.
“Mở lò.”
Đại trưởng lão rút tay về rồi mở miệng dặn dò.
Không lâu sau thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, chiếc nắp lò được hai người đệ tử mở ra, một luồng hơi nòng bốc lên như một đám mây hình nấm.
Trông thấy cảnh tượng này, Tông chủ và các trưởng lão khác đang đứng bên cạnh lò quan sát cùng với hàng ngàn đệ tử đứng cách đó không xa không khỏi trở nên phấn khích.
Bởi vì điều này có nghĩa là việc luyện chế Thánh Anh Đan sắp bắt dầu, sau bảy bay bốn mươi chín giờ Thần Huyền Tông lại sẽ có thêm mấy vị Chân quân Nguyên Anh nữa.
“Cho dược liệu vào lò.”
Lúc này đại trưởng lãi hô lên một tiếng.
Ngay lập tức có một người đệ tử đổ tất cả giỏ trúc đựng tiên dược luyện chế Thánh Anh Đan vào trong lò.
“Đóng nắp lò lại.”
Đại trưởng lão dặn dò.
Đang đang!
Nắp lò được đậy lại.
Giây tiếp theo!
Đại trưởng lão biến trở lại thành người bình thường rồi lấy ra một thần khí thượng phẩm từ trong không gian trữ vật ra, sau đó rửa sạch bằng nước thuốc rồi nướng ở dưới lò luyện đan.
Đây không phải là vì để sát khuẩn mà là vì một kiếm này vừa cắt xuống sẽ làm nóng mạch máu của Đóa Đóa nhằm ngăn ngừa trái tim mất máu.
“Hu hu...ba ơi, ba ở đâu, Đóa Đóa không muốn bị luyện đan, Đóa Đóa muốn quay trở về bên cạnh ba mẹ cơ, hu hu...”
Cô bé vẫn luôn tỏ ra kiên cường nhưng khi nhìn thấy thần binh thượng phẩm trong tay của đại trưởng lão đã bị nung đến đỏ lừ, cho dù muốn tỏ ra kiên cường cuối cùng vẫn bị dọa cho sợ hãi bật khóc.
Cô bé sợ rằng mình sẽ không bao giờ được tận hưởng tình yêu thương mà cha mẹ dành cho mình nữa.
“Đóa Đóa đừng khóc rất nhanh thôi sẽ không đau nữa, một chốc là đỡ ngay.”
Đại trưởng lão ngồi xổm xuống bên cạnh lò luyện đan, vừa nung thần khí thượng phẩm trên tay vừa cười xấu xa rồi nói với cô bé.
“Hu hu...ông là kẻ xấu có dám đợi đến khi ba tôi đến hay không, ông đơn độc đấu với ba tôi xem ba tôi sẽ đánh cho ông đến độ không dám lại đưa tôi đi luyện đan nữa?” Đóa Đóa vừa khóc vừa nói.
“Ha ha!”
Nghe thấy lời Đóa Đóa nói, tông chủ và trưởng lão còn có mấy tên đệ tử đứng bên cạnh đều bật cười.
Đại trưởng lão cũng cười nói: “Đóa đóa ơi Đóa Đóa à, cô đừng mơ tưởng nữa, tông chủ đã sai một vị nguyên anh đến giết ba cô rồi, có biết nguyên anh như thế nào không? Đó chính là một sức mạnh vô cùng vô cùng lợi hại, tôi có thể đoạt lấy thất khiếu linh lung tâm của cô, sau đó có thể luyện thành thánh anh đan, tôi cũng có thể trở thành nguyên anh, trở thành người cực kỳ lợi hại, đến lúc đó, tôi sẽ xây cho cô một ngôi mộ vừa lớn vừa tráng lệ, tôi còn đích thân khắc văn bia để khen ngợi công lao của cô, mấy nghìn năm sau sẽ cho đệ tử biết rằng có một cô gái tên là Đóa Đóa, cô ta đã giúp cho Thần Huyền Tông thêm mấy nguyên anh, giúp cho Thần Huyền Tông càng thêm mạnh mẽ!”
Vừa nói xong, đại trưởng lão lập tức rút ra thượng phẩm thần binh, sau đó đứng lên.
“Đừng! Ông đừng giết tôi!”
Đóa Đóa sợ đến mức gào khóc.
“Đại trưởng lão!”
Đúng lúc này, Thần Diệp Hy không chút do dự điên cuồng lao nhanh đến lò luyện đan, vừa chạy vừa hét: “Xin ông đợi một lát, tôi đã chăm sóc Đóa Đóa gần ba năm rồi, tình cảm của chúng tôi như hai mẹ con, tôi muốn ôm con bé một lần cuối cùng trong lúc sinh thời, cầu xin ông hãy thỏa mãn yêu cầu của tôi!'
Vừa nói xong, Thần Diệp Hy đã bay đến lò luyện đan.
“Đi xuống!”
Đại trưởng lão hét lên.
“Đại trưởng lão, tôi cầu xin ông, cho tôi ôm Đóa Đóa một chút đi, tôi cầu xin ông!”
Thần Diệp Hy quỳ xuống, liều mạng quỳ lạy.
“Tông chủ! Con thấy Thần Diệp Hy có công lao chăm sóc Đóa Đóa, chúng ta hãy thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy đi!” Sư phụ của Thần Diệp Hy là Cửu trưởng lão nói.
Tông chủ gật đầu nói: “Đại trưởng lão, cho Thần Diệp Hy ôm một lát đi.”
“Nhanh lên, đừng quá hai phút!” Đại trưởng lão nhẹ giọng hét.
“Cảm ơn tông chủ! Cảm ơn Đại trưởng lão!”
Thần Diệp Hy ngay lập tức đứng dậy, và kéo Đóa Đóa từ trong tay của hai tên đệ tử vào lòng mình.
“Hu hu...chị Thần Diệp Hy, sao ba vẫn chưa đến vậy, em rất nhớ ba, em không muốn bị đưa đi luyện đan đầu...”
Đóa Đóa khàn giọng khóc lớn trong lòng của Thần Diệp Hy.
Tâm trạng lúc này của Thần Diệp Hy đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường, vừa yêu thương xoa đầu Đóa Đóa, vừa âu yếm nhìn Đóa Đóa, giống như muốn khắc sâu hình bóng của Đóa Đóa vào trong linh hồn của mình, đến dưới suối vàng cũng có thể luôn luôn được thấy hình bóng của Đóa Đóa.
Cứ như vậy, cô đã ôm Đóa Đóa gần được hai phút rồi.
“Hai phút đã trôi qua rồi, mau buông Đóa Đóa ra, đừng để việc luyện đan bị chậm trễ!” Đại trưởng lão thúc giục.
“Xong ngay đây.”
Thần Diệp Hy đáp lại và nói nhỏ với Đóa Đóa: “Chị Thần Diệp Hy sắp đi rồi, Đóa Đóa nhất định phải nhớ chị Thần Diệp Hy đấy.”
Vừa dứt lời, cô đột nhiên đẩy tiên pháp ra, đánh một chương vào vào trán Đóa Đóa.
“Cô muốn làm gì?
Tông chủ và đám người Đại trưởng lão đều kinh hãi!
Đúng lúc tiên pháp bao quanh tay của Thần Diệp Hy sắp đánh vào trán Đóa Đóa.
Đột nhiên!
Thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa cảm nhận được có tiền thuật tấn công đến, ngay lập tức phóng ra những tia sáng đầy màu sắc để bảo vệ Đóa Đóa.
"Ha ha ha!"
Thần Diệp Hy thấy như vậy lập tức cười một cách điên cuồng.
Trong sách cổ có ghi lại rằng một người có thất khiếu linh lung tâm có thể phá vỡ tất cả tiền thuật, sẽ xuất hiện ánh sáng của thất khiếu linh lung tâm, có thể ngăn chặn mọi cái chết, cho đến khi thất khiếu linh lung tâm ngủ đông.
Cũng có thể nói, tiến thuật tấn công thất khiếu linh lung tâm sẽ làm ánh sáng của thất khiếu linh lung tâm xuất hiện, có thể ngăn cản tất cả cách chết, cho đến khi thất khiếu linh lung tâm đi vào trạng thái không hoạt động, cũng là lúc ánh sáng biến mất.
Thần Diệp Hy vừa rồi cũng nóng lòng nghĩ đến điều này, vì vậy cô muốn làm cho thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa xuất hiện. Chỉ cần nó xuất hiện, được ánh sáng nhiều màu sắc bảo vệ thì không ai có thể giết được Đóa Đóa, phải đợi đến khi ánh sáng biến mất, trong tình huống bất động dùng tiên pháp mới có thể đi xuống để lấy trái tim của Đóa Đóa.
Cô đã thành công rồi!
Sau khi cô dùng tiền thuật tấn công thì thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa đã thành công xuất hiện rồi!
Còn việc phải mất bao lâu để tiến vào trạng thái ngủ đông thì cô không biết, nhưng cô biết đây là cách tốt nhất để kéo dài thời gian, cô không còn cách nào khác tốt hơn.
Nhưng cách này buộc cô phải hi sinh mới được.
Quả nhiên!
Nhìn thấy thất khiếu linh lung tâm của Đóa Đóa được xuất hiện, tông chủ và Đại trưởng lão đột nhiên nổi giận!
“Chết tiệt! Cô đi chết đi!”
Khuôn mặt hung ác của Đại trưởng lão vô cùng dữ tợn.
Tông chủ càng hét dữ dội hơn: “Giết cô ta! Mau giết cô ta!”
Một giây tiếp theo, đại trưởng lão túm tóc Thần Diệp Hy kéo cô lên.
“Con tiện nhân này! Dám làm thất khiếu linh lung tâm xuất hiện! Tôi phải đợi thất khiếu linh lung tâm ngủ đông mới có thể luyện đan! Thảo dược trong lò luyện đan đều bỏ phí hết rồi! Tôi phải làm lại từ đầu một cái lò khác! Cô mau xuống địa ngục đi!”
Vừa dứt lời, thượng phẩm thần binh trong tay ông ta đâm thẳng vào tim Thần Diệp Hy một cách dữ dội.
Hu!
Một thanh kiếm xuyên qua!
Máu cứ thế phun ra!
Giây tiếp theo!
Ầm!
Thần Diệp Hy bị Đại trưởng lão đá bay, đâm vào dưới lò luyện đan.
“Chị Thần Diệp Hy!”
Đôi mắt xinh đẹp của Đóa Đóa bị kinh hãi, ngay lập tức lao xuống lò luyện đan, che chỗ bị đâm của Thần Diệp Hy, máu lập tức thấm ướt bàn tay nhỏ bé của cô bé.
“Chị Thần Diệp Hy, chị đừng chết, chị nhất định phải kiên trì, đợi ba em đến đi mà chị Thần Diệp Hy, Đóa Đóa không muốn mất chi, hu hu..."
Đóa Đóa vừa lấy hai tay để ngăn máu không chảy ra vừa áp mặt mình vào khuôn mặt tái nhợt của Thần Diệp Hy và khóc lớn.
“Đóa Đóa, đừng khóc, em phải ngoan.”
Đôi môi nhợt nhạt của Thần Diệp Hy đang run rẩy, nói chuyện cũng khó khăn, đôi mắt xinh đẹp của cô thoáng chốc đã không nhìn rõ được, ngay sau đó nước mắt như trân châu rơi xuống khóe mắt cô.
“Không! Đóa Đóa muốn chị Thần Diệp Hy! Không muốn mất chị Thần Diệp Hy. Nếu chị không hứa sẽ kiên trì với Đóa Đóa, Đóa Đóa sẽ tiếp tục khóc, hu hu...”
Thần Diệp Hy nghe thấy thế nước mắt giàn giụa, khó khăn giơ tay lên chạm vào khuôn mặt của Đóa Đóa, khóe miệng nở một nụ cười yêu thương, hỏi: “Đóa Đóa, em có thể gọi chị Thần Diệp Hy một tiếng mẹ nhỏ được không?”