Diệp Thiên vốn dĩ suy nghĩ rằng, đợi đến khi những thứ cần thiết để kết đan chuẩn bị đủ rồi, sau đó sẽ thăm dò xem ở đâu có bạch hổ, thử xem tìm một con bạch hổ có phiền phức hay không.
Không phiền phức, chỉ cần tìm một con rồi giết nó, lấy hồn của bạch hổ. Nếu như phiền phức, khó tìm, thì dùng thần niệm truyền tin tức cho Thần Diệp Hy, lừa lấy con bạch hổ của Đoá Đoá, rồi sau đó đem ra khỏi Thần Huyền Tông cho hắn.
Không có biện pháp, sự nghiệp lớn kết đan vô cùng cấp bách. Hắn phải mau chóng ngưng kết thành kim đan.
Suy cho cùng kết đan nhanh nhất cũng cần ba năm, sợ kéo dài thời gian quá lâu giữa đường sẽ xuất hiện bất trắc, chưa đợi hắn kết được kim đan Đoá Đoá đã bị đem đi luyện đan mấ rồi. Vậy mọi thứ đều sẽ không kịp nữa.
Nhưng không ngờ ở chỗ này lại xuất hiện một con bạch hổ, đúng lúc có thể thay thế sủng vật của Đóa Đóa, giết con này giữ con kia, Đóa Đóa cũng không cần thương tâm vì mất đi thú cưng.
“Nhóc con, bây giờ còn dám càn rỡ nữa hay không?”
Lúc này, một đám mã tặc tới gần thêm lần nữa, nhị đương gia nhìn về phía Trương Thanh Tùng đang bị trọng thương, cười lạnh hỏi.
Trương Thanh Tùng ho hai tiếng, mặt lộ vẻ tức giận nói:
“Tôi khuyên các người đừng có chơi đùa với lửa, nếu để cho sư phụ của tôi biết được các người giết tôi, người nhất định sẽ khiến các người chết không có chỗ chôn.”
“Ha Ha Ha!”
Lũ mã tặc ngửa đầu cười to.
“Mày giết tam đương gia của bọn tao, hôm nay mày hẳn phải chết, chỉ cần đem giết hết tất cả người ở nơi này, sư phụ của mày làm sao biết được là bọn tao làm?” Đại đương gia tức giận nói.
Trương Thanh Tùng: "...”
Hắn không phải không thừa nhận những lời đại đương gia nói rất có đạo lý, chỉ cần không giữ lại người sống, xử lý sạch sẽ hiện trường. Sư phụ của hắn tra như thế nào cũng không biết được là đám mã tặc này.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của hắn lấp đầy sự hối hận.
Sớm biết như vậy, lúc nãy sẽ không thể hiện trước mặt người đẹp, bỏ đi cho rồi, sẽ không rơi vào kết cục chết không yên lành như này?
“Hồng nhan họa thủy..!”
Hắn tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
“Đem toàn bộ những người này giết sạch, giữ lại tên nhóc Thiên Đạo tông cho tao xử lý.” Đại đương gia quát lớn.
“Dạ!”
Nhị đương gia lập tức đem một đội mã tặc tiến dần về phía bên này.
Thấy thế, tất cả mọi người trên xe ngựa đều lạnh run, có người nào đó đã khóc vì sợ.
Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên.
“Ngay cả tôi các người cũng dám giết?”
Lời vừa nói ra, mọi người lần nữa tập trung ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
“Con mẹ nó mày lại là đệ tử của tông môn nào nữa?” Nhị đương gia tức giận hỏi.
Diệp Thiên lạnh nhạt nói:
“Không cần biết tao là ai, để bạch hổ lại, lăn ra chỗ nào càng xa càng tốt, tao sẽ giữ cái mạng chó của bọn mày lại, còn không... tất cả đều chết.”
Bốn chữ cuối cùng, những lời của Diệp Thiên đặc biệt nặng nề, giống như tiếng chuông ngân nga vang vọng toàn bộ vào tai của mọi người.
Trương Thanh Tùng vì vậy mà trợn mắt nhìn về phía Diệp Thiên, nhịn không được nói:
“Ngay cả tôi cũng không phải đối thủ của ông già cưỡi hổ, con mẹ nó cậu lấy đâu ra dũng khí nói lớn những lời như vậy?”
“ Mày tính là cái đếch gì chứ... Diệp Thiên bạn thân của tao nếu động thủ, thì giết đám mã tặc này như giết gà, còn mày, xách giày cho cậu ấy cũng không xứng.” Tư Đồ Diêm trả lời.
“Mày...” Cả mặt Trương Thanh Tùng đều đen oán giận quát:
“Mày có biết ông già cưỡi hổ đó là một bậc thầy Kim Đan không?”
“ Quản Kim đan của hắn vẫn là hắc đan, Diệp Thiên bạn thân của tao một chiêu có thể giết chết hắn.” Tư Đồ Diêm tràn đầy khẩu khí nói.
Hay nói đùa, bài danh thứ năm của Thần Quân bảng Trương Huyền Tố, bị một chiêu của Diệp Thiên đánh chạy trối chết. Một cái Kim đan lão tổ của mã tặc liệu có thể chịu được một chiêu của Diệp Thiên?
Phải biết rằng, để mã tặc làm kim đan của lão tổ, đều là kim đan rác rưởi, Kim đan lợi hại, ai lại đi làm mã tặc?
“Làm càn.”
Không đợi Trương Thanh Tùng lên tiếng, ông già cưỡi hổ chợt quát lên:
“Đem tên nhóc con khẩu xuất cuồng ngôn này đến cho bổn lão tổ làm thịt.”
“Dạ! Lão tổ!”
Nhị đương gia lập tức từ lưng ngựa bay lên, đại đao trong tay hướng xe ngựa Diệp Thiên đứng chém tới, vẫn không quên nói: “Chờ ta làm thịt các người. Xem các người cho đến cùng có năm trăm vạn linh thạch hay không!”
Thấy vậy, Trương Thanh Tùng nhịn không được mà nhe răng cười:
“Cho các người giả vờ mạnh miệng, lúc này xem các người chết thảm bao nhiêu!”
Nhưng không ngờ hắn vừa dứt lời.
“Vèo!”
Một vòng ánh sáng màu lam nhanh như tia chớp xuất ra, đại đao từ trên cao hướng cổ của Nhị đương gia chém tới, quay một vòng lơ lửng trước mặt Diệp Thiên.
Một giây sau!
Máu tươi túa ra tung tóe.
Chỉ thấy đầu và thân Nhị đương gia đã tách rời, rơi xuống dưới đất.
Từ sự xuất hiện của vòng sáng màu lam đến khi Nhị đương gia rơi xuống dưới đất. Thời gian chỉ trong một giây.
Tất cả kinh hãi.
Mọi người đều ngây người.
“Chuyện, chuyện, chuyện này...” Trương Thanh Tùng kinh hãi muốn chết, xoa xoa hai mắt, tưởng rằng bản thân bị hoa mắt.
Phải biết rằng, hắn đã cùng giao thủ với Nhị đương gia, mặc dù Nhị đương gia không đánh lại hắn, nhưng hắn cũng không làm được điều đó một cách dễ dàng, cũng không thể di chuyển trong nháy mắt để giết Nhị đương gia.
“Lão Nhị!”
Lúc này Đại đương gia mới kịp phản ứng, hướng phía dưới hô một tiếng, sắc lập tức âm trầm đến cực điểm.
“Mày thật sự đáng chết!”
Đại đương gia nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, mắt đỏ đến nổi có thể nhỏ ra máu, lập tức quay đầu nhìn về phía ông già cưỡi hổ, nói:
“Xin lão tổ hãy giết chết tên nhóc này! Trả thù cho Nhị đương gia!”
“Xin lão tổ ra tay! Báo thù cho Nhị đương gia!”
Cả đám mã tặc giận giữ kêu lên.
“Nhóc con, mày thành công chọc giận tao rồi đấy!” Ông già cưỡi hổ âm trầm mở miệng, trong ánh mắt sắc lên đầy sự giận dữ.
Một cổ ý khắc nghiệt tràn ngập.
“ Là các người không có mắt trêu chọc phải ta.” Diệp Thiên thản nhiên nói.
“Hừ." Ông già cưỡi hổ nói: “ Ngay cả Kim đan mày cũng không có, còn dám ở trước mặt ta lớn tiếng, mày thật sự là muốn tìm chết!”
Ngay lúc dứt lời, trên tay hắn thình lình xuất hiện một thanh đại chùy phát ra ánh sáng màu lam.
“Đi chết đi nhóc con.”
Lúc này hắn đem đại chùy trong tay ném ra ngoài.
Liền thấy cái đại chùy kia lập tức biến lớn. Giống như ngôi sao rơi xuống, xé rách khoảng không, mang theo một nguồn sức mạnh to lớn hướng về phía Diệp Thiên.
“Mẹ ơi!”
Thấy đường kính của đại chùy kia ít nhất cũng mười trượng. Lớn đến mức có thể che cả bầu trời hiện tại, tất cả phu xe đều sợ đến mức cầm roi quất ngựa, tranh nhau né tránh, sợ mình bị nện thành thịt vụn.
Chỉ có xe ngựa chỗ Diệp Thiên là không động đậy.
“Hừ.” Trong lúc này, Diệp Thiên hừ một tiếng khinh thường, cách không trung một quyền đánh về phía cái cự chùy kia.
“Oanh.”
Quyền ảnh cùng cái cự chùy kia ở trên cao đụng một cái, cự chùy lập tức bị đánh thành kích thước vốn có, chỉ to bằng một quả dưa hấu bình thường, sau đó quay ngược trở về.
“Cái này sao có thể?”
Con người của ông già cưỡi hổ co rút mạnh lại, quả thật không dám tin, pháp bảo của mình sẽ bị đánh lui trở về.
Mặc dù mình chỉ là một Kim đan bình thường, nhưng cũng không đến mức một tu sĩ ngay cả Kim đan cũng không có đánh hạ.
Nội tâm của hắn hoảng sợ.
“Bây giờ đến lượt tao cho mày nếm một chút.”
Diệp Thiên hừ lạnh nói, rồi quát: “Kiếm, lên.”
Kiếm Long Ngâm lập tức bay vút lên, kiếm khí xông thẳng lên đỉnh mây, ánh sáng màu lam bao phủ vài trăm dặm.
“Sức mạnh của kiếm thật khủng khiếp.”
Ông già cưỡi hổ kia cả người chấn động mạnh một cái, một nguồn cảm giác chết chóc nguy hiểm ập tới đang bao phủ toàn thân.
“Nhanh chóng rút lui!”
Hắn đã ý thức được điều không ổn, có thể thi triển một kiếm tu khủng khiếp như vậy, tu vi chắc chắn cao hơn hẳn, lúc này ý nghĩ chiến đấu cũng không có, đổi hướng đầu hổ muốn bỏ chạy.
Cũng ngay lúc này, Diệp Thiên một lần nữa khẽ quát:
“Trảm!”
Cự kiếm xé rách trường không, nhanh như một tia chớp chém xuống.
“Đừng mà!”
Ông già cưỡi hổ hoảng sợ muốn chết, dưới áp lực kinh khủng này khó mà di chuyển, nói chi mà chạy thoát khỏi tầm kiếm.
Giây tiếp theo!
“Xẹt.”
Cự kiếm trảm trên người ông già cưỡi hổ, có cả bạch hổ đều tách làm đôi.
Bầu trời đẫm máu!
Làm kinh động lòng tất cả mọi người.
Lúc này Diệp Thiên phóng xuất thần niệm.
Vài giây sau, hồn của bạch hổ bị hắn dùng Nhiếp Hồn thuật bắt được, phong ấn ở trong đan điền.
Hồn phách của tứ linh đã tập hợp đủ!
Tuy là con bạch hồ hơi rác rưởi một chút, nhưng chỉ cần là bạch hổ thì sao cũng được, đối với quá trình ngưng kết kim đan không hề có ảnh hưởng gì.
“Ôi mẹ ơi! Lão tổ bị giết rồi! Mau chạy đi!”
Lúc này không biết tên mã tặc hét lên một tiếng.
Một giây sau, tất cả những tên mã tặc tản ra chạy bốn phương tám hướng.
Diệp Thiên khởi động thần niệm, kiếm Long Ngâm như dòng điện, bay ra ngoài.
Sau một trận tàn sát, tất cả mã tặc đều bị giết chết.
Trấn động xung quanh!
Tất cả mọi người biến thành tượng điêu khắc.
Nhìn Diệp Thiên giống như thấy quỷ.
Đặc biệt là Trương Thanh Tùng, miệng há ra đến nỗi vừa một cái đầu.
“Ông chủ Giang, hàng của ông bán cho tôi năm triệu linh thạch, thấy thế nào?”
Không đợi bọn họ hồi thần, Diệp Thiên cười hỏi Giang Bồi Lương.
“Ách...” Giang Bồi Lương nghe hỏi hồi thần, chưa hết kinh sợ nói: “Năm triệu, quá nhiều, không đáng nhiều tiền như vậy đâu.”
Diệp Thiên nghe được liền biết ông ta là một lão già thực dụng, vừa hay có thể thăm dò tình hình cô gái thuộc tính Lôi của Giang Tử Yến.
Hắn nói: “Vậy ta lên xe ngựa của ông, chúng ta bàn bạc giá cả?”
“Được được được”
Giang Bồi Lương liên tục gật đầu, làm thủ thế mời.
Diệp Thiên nhảy đến xe ngựa của Giang Bồi Lương, sau đó ngồi vào trong.