Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 490: Càng cặn bã càng được yêu thích!



Thần Diệp Hy vừa nói ra những lời này lập tức thu hút hàng ngàn ánh mắt, cuộc thi hoa khôi kết thúc, mọi người đã rời đi một nửa nên các ánh nhìn cũng ít hơn.

Nhưng cũng vẫn tạo ra sóng to gió lớn!

“Thật đẹp quá đi! Lẽ nào đây là phu nhân của cậu chủ Diệp sao?”

“Trời ơi! Công tử Diệp cũng thật hạnh phúc quá đi! Lại có một người đẹp tuyệt trần như vậy đi tìm anh ấy?”

“Vẻ đẹp này thật quyến rũ lòng người, so với vẻ đẹp dễ thương của Liễu Như Yên thì càng mang lại cho người khác cảm giác đặc biệt hơn, cậu chủ Diệp cũng không thể điều khiển nổi con ngựa hoang này bởi vậy mới chạy đến Vạn Hoa Lầu để chuộc Liễu Như Yên về làm vợ lẽ.”

“... ”

Tất cả đều đang bàn luận.

“Tất cả câm miệng hết lại cho tôi!”

Thần Diệp Hy vô cùng khó chịu liền lạnh lùng hét lên.

Tất cả mọi người ngay lập tức trở nên im lặng.

Thật nực cười, công tử Diệp tài giỏi như vậy lại sợ cô ấy rồi rồi phải chạy đến Vạn Hoa Lầu để tìm người hiền lành dịu dàng, trước mặt công tử Diệp bọn họ cũng chỉ là một con kiến thì làm sao có thể không sợ con hổ cái này được chứ?

“Nói mau! Tên cặn bã Diệp Thiên đang ở đâu hả?”

Thần Diệp Hy rất tức giận, bàn tay nắm lấy tai của Tư Đồ Diêm càng tăng thêm sức mạnh.

“Aaaa! Nhẹ tay chút! Nhẹ chút thôi, tôi nói mà!”

Tư Đồ Diêm cảm thấy vô cùng đau đớn, tai anh ta giống như bị con cua kẹp vậy. Tiếng kêu vang xuyên thấu.

Thần Diệp Hy là Tiên Thiên Cảnh còn anh ta chỉ là Huyền Thông Cảnh vì vậy trước mặt Thần Diệp Hy anh ta chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, căn bản là không có chút sức mạnh nào để phản kháng.

“Nói!”

Thần Diệp Hy dùng lực yêu hơn một chút rồi lạnh lùng hét lên.

“Diệp Thiên ... ở trong đó.”

Tư Đồ Diêm còn có thể có cách gì chứ?

Người ta đi ngàn dặm từ Thần Huyền Tông đến địa phận của Thiên Huyền Tông chỉ để tìm Diệp Thiên, có thể thấy được rằng người ta hận Diệp Thiên nhiều như thế nào.

Cũng giống như cái gọi yêu là hận, hận bao nhiêu chính là yêu bấy nhiêu, Tư Đồ Diêm sao có thể nhẫn tâm mà không nói cho người phụ nữ đang bị tổn thương này về tung tích của Diệp Thiên được chứ?

Hơn nữa đến thì cũng đã đến rồi nên dù sao Diệp Thiên cũng phải đối mặt chứ?

Bởi vậy anh ta chỉ có thể nói sự thật với Thần Diệp Hy.

Dù sao thì Diệp Thiên cũng lợi hại như vậy nên sẽ không bị Thần Diệp Hy đánh chết đâu còn nếu như hôm nay Diệp Thiên không bộc lộ sức mạnh thực sự thì anh ta thực sự cũng không dám chắc, e rằng Diệp Thiên sẽ bị Thần Diệp Hy đánh chết mất.

Nực cười là bây giờ không biết Diệp Thiên đang làm gì với người phụ nữ khác ở trong phòng, lỡ như anh ấy đang làm chuyện tằng tịu nào đấy thì thật sự anh ấy có khả năng sẽ chết trong đau đớn.

Nhìn theo chỗ mà Tư Đồ Diêm chỉ, Thần Diệp Hy liền hừ một tiếng rồi đẩy Tư Đồ Diêm ra rồi bay thẳng đến căn phòng trang nhã ở trên tầng chín.

“Công tử Diệp sắp bị quỳ trên bàn xát quần áo rồi!”

Rất nhiều người đều thở dài rồi nói như vậy.

Trong phòng.

Diệp Thiên đang tay trong tay với Liễu Như Yên đàn một bản nhạc có âm độ cao và khó đến từ cõi thần tiên.

“Đúng vậy, trước tiên là gảy dây này sau đó là dây này rồi lại quay lại dây này, tiếp theo là dây này ... ”

Diệp Thiên rất kiên nhẫn để dạy và Liễu Như Yên cũng rất chăm chú học.

Đúng lúc này, có một tiếng nổ lớn và cửa phòng bị đá tung.

Giây tiếp theo!

“Chết tiệt!”

Diệp Thiên không chịu được mà chửi bậy, cả người liền bật dậy từ giường, vẻ mặt có chút kiing ngạc nhìn người đẹp quyến rũ đang đứng ở cửa.

Thần Diệp Hy đang đứng ở ngoài cửa tay nắm chặt, môi cũng mím lại, đôi mắt xinh đẹp trở nên đỏ au nhìn lướt qua Diệp Thiên và Liễu Như Yên, lồng ngực cô đập mạnh có chút tủi thân, cảm giác tức muốn khóc rồi lại có cảm giác một sự thôi thúc muốn bùng lên.

Anh ấy lại có thể bỏ cô rồi lại ở đây mà tâm đầu ý hợp với một người phụ nữ phong tình, vấn đề nằm ở chỗ nào vậy?

Cô ấy càng nghĩ về điều đó lại càng tức giận, thậm chí đôi mắt đỏ hoe kia có thể phun ra lửa.

Liễu Như Yên ngơ ngác rồi nhìn đi nhìn lại Diệp Thiên và Thần Diệp Hy rồi tự hỏi không biết là hai người họ có quen nhau không.

Người phụ nữ đi bắt quả tang này vào nhầm phòng sao hay chính là đi bắt Diệp Thiên?

“Sao em lại chạy đến đây?”

Lúc này Diệp Thiên mới hết kinh ngạc mà bình tĩnh trở lại rồi ngạc nhiên hỏi.

Liễu Như Yên liền thấy choáng váng khi nghe vậy.

Hóa ra là hai người quen nhau!

“Lời này lẽ ra em nên hỏi anh mới đúng?” Thần Diệp Hy nghiến răng nghiến lợi rồi lạnh lùng nói: “Để giúp anh, em đã không ngần ngại mà hy sinh sự thanh bạch của mình, không giấu gì trước mặt anh.”

“Anh nói em trông rất đẹp và hứa với em rằng sẽ tu luyện chăm chỉ sau đó sẽ lấy em, em cũng ngu ngốc tưởng tượng rằng em và anh sẽ có một cô con gái đáng yêu giống như Đóa Đóa.”

“Còn anh thì sao? Chào một tiếng cũng không, nói đi là đi.”

“Anh có biết là anh cứ vậy mà đi đã làm em bị tổn thương sâu sắc thế nào không!”

Câu cuối cùng Thần Diệp Hy gần như đã gào lên nói.

Sau đó cô không cho Diệp Thiên có cơ hội giải thích mà trực tiếp triệu hồi thanh kiếm mà Diệp Thiên đã tặng cho cô rồi lao về phía Diệp Thiên và hét lên: “Tôi phải giết cái đồ cặn bã này!”

“Em điên rồi!”

Diệp Thiên hét lên.

“Đúng vậy! Tôi điên rồi! Tôi bị đồ cặn bã nhà anh làm cho tức phát điên lên rồi!”

Thần Diệp Hy gầm lên giống như một con sư tử cái điên cuồng, cầm kiếm chém thẳng về phía Diệp Thiên.

“Chém thật à!”

Diệp Thiên sửng sốt liền né sang một bên nên tránh được một nhát kiếm. Sau đó ầm một cái, chiếc giường chạm trổ bị thanh kiếm đánh trúng xẻ làm đôi rồi đổ xuống đất.

“Aaaa!!!”

Liễu Như Yên ở bên cạnh bị giật mình liền vứt chiếc đàn tì bà xuống rồi chạy sang một bên và run rẩy núp ở bên chiếc tủ quần áo, mặt tái mét như tờ giấy.

“Tôi chém chết đồ cặn bã nhà anh!”

Khi nhát kiếm đầu bị trượt, Thần Diệp Hy lại chém thêm nhát nữa.

“Em bình tĩnh lại chút đi!”

Diệp Thiên nhanh chóng tránh và cái bàn lại cũng bị chặt làm đôi.

“Anh không được trốn! Tôi phải giết anh!”

Thần Diệp Hy lại vung kiếm lên.

“Em dừng lại và nghe tôi giải thích có được không?”

Diệp Thiên lại nhanh chóng tránh được nhát kiếm và tủ quần áo đã bị chẻ làm đôi.

“Aaaa!!!”

Liễu Như Yên lại bị dọa cho hoảng sợ, đôi môi trở nên run rẩy.

“Chém chết anh! Chém chết anh! Tôi phải chém chết anh!”

Thần Diệp Hy càng tăng tốc và chém liên tục.

“Em thật là vô lý!”

Sắc mặt Diệp Thiên tối sầm lại chỉ cảm thấy đánh không được mà mắng cũng không xong nên đành bất lực quay ra nói với Liễu Như Yên: “Cô mau ra ngoài đi, nếu không sẽ bị người vợ điên này chém chết đấy!”

“Vâng vâng vâng!”

Liễu Như Yên hoảng sợ như một con thỏ nghe theo lời Diệp Thiên nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Anh lại đau xót cho một người phụ nữ phong tình mà mắng tôi là vợ điên sao, vậy thì tôi sẽ chém chết cô ta!”

Khi Thần Diệp Hy nghe thấy Diệp Thiên nói như vậy liền cảm thấy phổi như muốn nổ tung và định dùng một kiếm chém chết Liễu Như Yên đang chạy trốn.

Sắc mặt Diệp Thiên thay đổi, anh nhanh chóng chạy tới nắm lấy cổ tay của Thần Diệp Hy và quát lên: “Mau ra ngoài!”

Rất nhanh Liễu Như Yên đã chạy ra khỏi phòng.

Ầm!

Diệp Thiên vừa dùng thần niệm, cửa phòng đột nhiên đóng lại.

“Em bình tĩnh một chút đi!”

Diệp Thiên tức giận quát lên rồi giật lấy thanh kiếm từ trong tay của Thần Diệp Hy.

“Làm sao có thể bình tĩnh được! Làm sao mà bình tĩnh! Sao có thể bình tĩnh được chứ!”

Thần Diệp Hy phát điên lên rồi dùng nắm đấm giống như đánh trống cứ vậy mà đánh vào ngực của Diệp Thiên.

Diệp Thiên không đau không ngứa, chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích để mặc cô ấy khóc lóc om sòm.

Không biết đã qua bao lâu, sau khi trút được cơn giận cô ấy liền dừng lại. Đôi mắt đẹp giống như con dao muốn xé xác Diệp Thiên ra, cô cắn chặt môi lồng ngực đập mạnh.

Dần dần.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy trở nên mơ hồ, chiếc mũi cao và đầy sức sống của cô sụt sịt sưng lên, rõ ràng là đã tức đến phát khóc mà.

Cảm xúc trong lòng Diệp Thiên lúc này rất lẫn lộn.

Tất nhiên anh biết bản thân đã lừa dối cô.

Tuy nhiên đó là do hoàn cảnh bắt buộc, bị bất đắc dĩ mà thôi.

Nhưng nói đi nói lại thì cô ấy không có lỗi. Anh cảm thấy rất áy náy khi làm tổn thương cô ấy, suy cho cùng thì vào lúc Đóa Đóa khó khăn nhất chính cô ấy đã dành cho Đóa Đóa sự ấm áp và tình yêu thương.

Nghĩ đến đây anh không còn thấy tức giận nữa.

“Tại sao em vẫn khóc?”

Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má của Thần Diệp Hy, Diệp Thiên không biết nên cười hay khóc, anh đưa tay lên vuốt ve đôi má trắng nõn và mềm mại của cô ấy rồi lau những giọt nước mắt trên khóe mắt.

“Không cần anh lo! Bỏ cái móng vuốt của anh ra!”

Thần Diệp Hy tức giận hất tay của Diệp Thiên ra.

Diệp Thiên vẫn định đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

“Bỏ cái móng chó của anh ra!”

Thần Diệp Hy lại gạt tay Diệp Thiên ra.

“Nghe lời nào, anh giúp em lau nước mắt!”

Diệp Thiên lại đưa tay ra.

“Không cần anh phải lo!”

Thần Diệp Hy lại gạt tay Diệp Thiên ra một lần nữa.

Sau một thời gian giằng co như vậy, Thần Diệp Hy bị anh làm cho tức phát điên lên.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”

Cô gần như hét lên, cảm thấy tức đến mức sắp nổ tung.

Diệp Thiên bất lực bước tới rồi ôm cô vào lòng.

“A! Đồ cặn bã nhà anh! Anh muốn làm gì?”

Thần Diệp Hy giật mình và vùng vẫy một cách mạnh mẽ nhưng cuối cùng cô cũng không cách nào có thể thoát khỏi vòng tay của Diệp Thiên.

“Huhuhu ... ”

Cố gắng đấu tranh mà lại không có kết quả nên cô ấy liền gục đầu vào vai Diệp Thiên mà vừa khóc vừa dùng tay đấm vào lưng của anh.

Thêm một nét chấm phá cho căn phòng bị đổ nát.

Còn ở bên ngoài Liễu Như Yên ngạc nhiên khi thấy tiếng động ở trong phòng đột nhiên dừng lại sau đó tiếng khóc yếu ớt và âm thanh an ủi của Diệp Thiên.

Cô ta như bị điện giật.

Trong lòng tự biết nóng lạnh!

Mới nhận ra rằng Thần Diệp Hy nói không sai, anh chính là một tên cặn bã!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv