*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh tượng xuất hiện đột ngột này, thực sự khiến tất cả mọi người có mặt ở đây phải kinh hãi, mưa kiếm dàu đặc bắn ra từ phía bên kia bờ sông, hơn nữa khí thế như lửa, sát khí ngập trời!
Tất cả mọi người đều cho rằng, phía bên kia bờ sông có một thế lực hắc ám nào đó đang tồn tại, bị cuộc giao chiến của bọn họ đánh thức.
Bằng không, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện một trận mưa kiếm khí thế ngất trời như vậy?
Ngay cả thần thú Bạch Hổ cũng bị dọa đến giật mình, thậm chí cả khí thế bá chủ xưng hùng một phương cũng biến mất, lập tức quay về phía bờ sông bên kia quỳ lạy.
“Nhiều thần binh như vậy sao?”
Ngay cả Diệp Thiên cũng giật mình, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Nhưng mà chỉ có hắn hiểu rõ nhất, bờ sông bên kia không thể nào có khả năng này. Những thanh kiếm này đều là cảm nhận được lời triệu hồi của ngự kiếm quyết, cho nên mới cộng hưởng lại với nhau tạo nên cảnh tượng ngoạn mục như thế này.
Thông qua những thần binh này, Diệp Thiên đoán định rằng phía đối diện ắt phải là tàn tích của một chiến trường cổ đại.
Năm đó nơi này nhất định đã từng xảy ra một trận giao chiến lớn, đã có rất nhiều tu sĩ tử trận, lưu lại đống thần binh này, mà thần binh thì ngàn năm không thối rữa, cho nên khi được ánh mặt trời chiếu rọi, chúng sẽ lập tức phát sáng hiện thân.
Đây chính là lý do vì sao Takera Satoh lại nói rằng phía bên kia sông chính là một bảo vật.
“Vậy để tôi đi xem thử, là thần binh ở cấp độ
nào!”
Diệp Thiên dùng suy nghĩ của mình thúc giục ngự kiếm quyết, gọi tất cả những thanh kiếm tập hợp lại với nhau, lập tức bao phủ trước mặt mình, tạo thành một bức tường kiểm dày đặc.
“Ôi mẹ ơi!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám tu sĩ đó mới biết được, đây đều là kiệt tác của Diệp Thiên, bọn chúng lập tức rùng mình một cái, lần lượt cúi đầu quỳ xuống.
“Thượng tiên tha mạng! Đệ tử có mắt như mù vô ý xúc phạm người, mong thượng tiên đừng trách phạt!"
Từng người một dập đầu gào thét.
Công lực đáng sợ như vậy, còn lâu bọn họ mới có thể đạt được.
Cho nên bọn họ đoán rằng, vị đứng trước mắt mình đây chắc chắn là thần tiên một phương!
Saito Taka đờ đẫn!
Nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, thấy tất cả chỗ dựa của hắn ta đều đang quỳ lạy Diệp Thiên. Hắn lập tức run lên lẩy bẩy, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu, hét lên: “Đại sư Diệp tha mạng!"
Diệp Thiên mắt điếc tai ngơ, quan sát tỉ mỉ mấy trăm thần binh trước mặt.
Kết quả quan sát xong một lượt, hắn thất vọng lắc đầu.
“Đại đa số đều là thần binh hạ phẩm từ bậc một đến bậc năm, một số ít là thần binh trung phẩm bậc một đến bậc ba, chỉ có một thanh thần binh thượng phẩm bậc hai, phẩm cấp và giá trị đều quá thấp, không có ích gì trong việc giúp tôi cứu Liên Tâm.”
Pháp bảo và thần binh có chín loại phẩm cấp: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tinh phẩm, hần phẩm, tiên phẩm, tôn phẩm, vô thượng.
Mỗi phẩm cấp lại phân thành chính cấp bậc, bậc một là thấp nhất, cao nhất là bậc chín. Mà tu sĩ cũng được chia thành chín cảnh giới,
vừa hay tương ứng với chín loại phẩm cấp của
pháp bảo thần binh.
Cũng chính là nói, tu sĩ Luyện Khí Cảnh có thể điều khiển được pháp bảo thần binh hạ phẩm từ bậc một đến bậc chín, thông linh cảnh tu sĩ Thông Linh Cảnh có thể điều khiển được pháp bảo thần binh trung phẩm từ bậc một đến bậc chín, Thần Hải Cảnh có thể điều khiển được pháp bảo thần binh thượng phẩm từ bậc một đến bậc chín.
Tất nhiên, có một số ít tu sĩ có năng lực phi thường có thể điều khiển xuyên qua ranh giới.
Chẳng hạn như Diệp Thiên, mấy trăm ngàn năm trước lúc hắn là tu sĩ nhập môn của Thần Hải Cảnh, là đã có thể điều khiển được pháp bảo thần binh cấp tinh phẩm mà chỉ có Kim Đan Cảnh mới có thể điều khiển được, nhưng mà chỉ là tinh phẩm bậc một mà thôi, cấp bậc cao hắn cũng không có năng điều khiển nổi.
“Chỉ cần một pháp bảo thần binh tinh phẩm cấp một là đủ rồi, vậy là tôi có thể xông thẳng vào Huyền Minh Tông giết sạch bọn chúng không còn một mống”
Diệp Thiên khẽ thở dài một tiếng. Sau đó, hần thu tất cả thần bình này vào trong trữ vật giới.
“Lần này tôi tha cho các người một mạng, gỡ hết tất cả đá linh thạch trên vách tường xuống cho tôi, lần sau còn dám động đến tôi, tôi chắc chắn sẽ giết các người.” Diệp Thiên nheo mắt nhìn đám đá linh thạch lấp lánh trên vách tường, nói với đám mười hai tu sĩ kia.
Gỡ hết đống đá linh thạch trên này xuống, ít nhất cũng phải đến năm sáu trăm tấn, nếu hắn tự gỡ, gỡ cả ngày cũng không xong được, vừa hay kiếm vài kẻ đến gỡ hộ, hắn cũng có thể tranh thủ đến bờ sông bên kia xem xem có thứ gì hay họ hay không.
“Cảm ơn thượng tiên! Cảm ơn thượng tiên!
Đám người như được đại xá, liên tục dập đầu, sau đó thi nhau đứng dậy dùng nắm tay oanh tạc hết đống đá linh thạch kia.
Rầm rầm rầm!
Một nắm đấm vung ra, một khối đá linh thạch từ trên vách tường rơi xuống.
Gu!
Nhìn thấy con Bạch Hổ kia nhằm về phía Diệp Thiên gầm lên khản cổ, giống như bị người ta bóp cổ họng vậy, có vẻ cực kỳ bất mãn và phẫn nộ. Hai chân trước không ngừng cào cấu xuống nền đất, động tác nóng nảy giống như muốn nhảy lên vô Diệp Thiên.
Nếu không phải vừa rồi nó bị một chiêu kia của Diệp Thiên làm sợ hãi, chỉ dựa vào việc Diệp Thiên dám động vào linh thạch, thì nó đã sớm nhảy dựng lên rồi.
Bởi vì nó cũng muốn dùng chút linh thạch này để tu luyện, nếu như bị đào đi sạch, thì nó chẳng còn linh thạch để tu luyện nữa.
"Hử. Chủ nhân, con Bạch Hổ này hình như cũng biết sợ anh, lúc trước mỗi khi tôi đến đào linh thạch, đầu tiên phải ném một quả lựu đạn lên linh thạch để đuổi nó ra khỏi hang động, một lúc lâu sau mới dám âm thầm lẻn vào đào một hai cục, sau đó lại bị nó điên cuồng đuổi theo một đoạn, cho đến khi con hổ này ngồi bệt ngay trước cửa động, tôi không còn cách nào khác đành phải quay về.” Takera Satoh chậm rãi nói.
Kết quả là Bạch Hổ vừa nghe thấy, hình như nó nhận ra Taketaro Satoh, hung hăng về một chân trước về phía anh ta tỏ vẻ không hài lòng.
Đồng thời trút lửa giận lên đầu anh ta, phóng người nhảy ra mấy chục mét, đôi móng vuốt sắc nhọn chộp lấy Takera Satoh.
"Õi!"
Takera Satoh giật mình, không nhịn được chửi thề một tiếng.
Nhưng mà anh ta không phải là anh ta của lúc trước nữa, cho nên anh ta quyết định thách đấu với Bạch Hổ một trận.
"Nếm thử một quyền của tao!”
Anh ta dùng hết sức lực tung ra một đấm về phía Bạch Hổ.
"Gu!"
Đối diện với nắm đấm trước mặt, Bạch Hổ không tránh không né, giống như đang dùng nội tâm hét lên: Mày chỉ là đồ rác rưởi.
Sau đó chỉ thấy Bạch Hổ phá vỡ cú đấm một cách ngon lành, lại nhào về phía Takera Satoh lần
nữa.
“Hung hăng thật!”
Takera Satoh vô cùng kinh ngạc, chuẩn bị lao về phía trước để chiến đấu với Bạch Hổ ở cự ly gần, nhưng lại bị Diệp Thiên ngăn lại.
“Đây là một con Bạch Hổ Kim Đan Cảnh, cậu không phải là đối thủ của nó đâu.” Diệp Thiên vừa nói vừa nhìn Bạch Hổ đang tiến tới gần.
"Kim Dan?"
Takera Satoh đột nhiên rùng mình một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Vậy chẳng phải chủ nhân cũng không đánh
được nó sao?”
Diệp Thiên cười ha hạ: “Cảnh giới của yêu thú và cảnh giới của tu sĩ không cùng một đẳng cấp, mặc dù nó là Kim Đan, nhưng mà cũng không lợi hại lắm, thực lực chắc chỉ ngang ngửa một tu sĩ Tiên Thiên Cảnh bình thường mà thôi."
Takera Satoh nuốt một ngụm nước bọt.
Như vậy cũng rất lợi hại rồi đó chứ. Trong lúc nói chuyện, Bạch Hổ đã tiến đến gan Takera Satoh.
Đúng vào lúc này, Diệp Thiên đột nhiên duỗi ra một tay, bắt lấy một chân Bạch Hổ, xách Bạch Hổ lên hệt như xách một con gà.
“Gừ gừ!"
Bạch Hổ kinh sợ, vừa giãy dụa kịch liệt, vừa gầm thét liên tục, nhưng không thể thoát khỏi móng vuốt của Diệp Thiên.
“Ôi trời ơi! Thượng tiên quả là tuyệt vời!”
Mười hai tu sĩ kia đều không thể rời tầm mắt
đi được.
Nên biết mười hai người bọn họ kết hợp lại với nhau cũng không phải là đối thủ của Bạch Hổ, thế mà Diệp Thiên lại dễ dàng bắt khiến Bạch Hổ hết đường thoát thân, quả nhiên là mạnh hơn mười hai người bọn họ mấy chục lần!
“May mà thượng tiên không có ra tay với chúng ta, nếu không chúng ta thật sự bị một chiêu của anh ta diệt sạch rồi."