*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mẹ nó!”
Sau Triệu Đông Cương là Châu Đan Phong lại buông ra một câu thô tục, vẻ kinh hãi muốn chết, không thể tin được rằng dưới mặt nạ của Tần Liên Tâm lại ẩn chứa một khuôn mặt như ác quỷ.
Không sai! Đó là khuôn mặt của ác quỷ Thật con mẹ nó đáng sợ.
Nó xấu đến mức không có lời nào có thể thể diễn tả được, chỉ nhìn thoáng qua một chút là có thể khiến da đầu người ta tê dại. Thậm chí còn không dám nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đó thêm một giây.
Vì xem thêm một giây nữa thì chính là dày vò
Ngay sau đó! "Mẹ nó!” "Mẹ nó!” "Mẹ nó!"
Sau đó các cầu thô tục tràn ngập sàn đấu giá.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Tân Liên Tâm, tất cả mọi người đều bị dọa đến sợ hãi, vội vàng dời mắt sang bên mặt khác của cô. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. "Trời ạ, còn tưởng rằng tổng giám đốc Tâm xinh đẹp như thế nào nên đại sư Diệp còn cố ý yêu cầu cô ấy đeo khẩu trang để làm cho người ta không thể thèm muốn vẻ đẹp của cô. Hoàn toàn không ngờ đến gương mặt của cô đã bị hủy. Có một nhà kinh doanh bất động sản bản địa ở Giang Thành cảm thán nói. "Đúng vậy đó, tôi cũng đã nghĩ vậy, kết quả làm cho người ta quá kinh ngạc!" “Nếu không phải bị người ta vén mặt nạ lên thì không thể tưởng tượng được tổng giám đốc Tần xinh đẹp một thời đã bị người ta hủy đi khuôn mặt” "Ai mà lại hung ác như vậy, khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà có thể ra tay để hủy hoại, thật đúng là không phải người! Giọng nói khiếp của các nhà kinh doanh bất động sản tràn ngập khắp nơi.
Nghe những lời bàn tán khác nhau, Tần Liên Tâm cắn môi, nước mắt tủi thân như những hạt trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống từ đôi mắt đẹp như ngọc.
Trải qua thời gian lắng đọng và sự an ủi của Diệp Thiên thì vết thương sâu thẳm này trong lòng cô đã dẫn dần được chữa lành, kết quả là hôm nay, cô đã bị người ta bồi thêm một nhát mở ra vết sẹo đau đớn này.
Cô không thể tưởng tượng được rằng khi đứa bé lớn lên, mọi người nói với cô ấy rằng mẹ của đứa bé là người phụ nữ xấu nhất trên thế giới, thì con cô sẽ có tâm trạng như thế nào.
Đứa bé có buồn, có xấu hổ vì có một người mẹ xấu xí như vậy không?
Nhưng mà cô thật sự muốn trở thành một người mẹ khiến con mình tự hào. "Hu hu hu..."
Nghĩ đến đây, cô cực kỳ bi thương mà khóc lên. Sau đó, cô phát điện quát lên với Triệu Đông Cương và những người khác: “Nhìn đi! Các người không phải muốn xem sao! Xem cho đủ đi
Cô hận những người này đến chết đi sống lại, chính họ là người đã mở lại vết sẹo của cô khiến cô đau lòng như vậy. “Nhìn cái em gái mày kìa!" Châu Đan Phong tức giận chửi bởi: “Nếu sớm biết mày có một bên mặt là thiên thần một mặt là ác quỷ mà thì tao sẽ ngắn anh Cương vạch mặt nạ ra để tránh tạo và anh ấy con mẹ nó giật mình. Tao sợ gặp tối nay ngủ sẽ gặp ác mộng" "Trước đây tao từng khâm phục Hứa Tiên dám ở bên nhau với Bạch Xà. Bây giờ tao không ngưỡng mộ Hữa Tiên nữa mà thay vào đó là tạo con mẹ nó ngưỡng mộ Diệp Bắc Minh, bởi vì hắn dám ở bên một con Bạch Quỷ gớm ghiếc như vậy!” “Tao thực sự không biết hắn làm sao có thể ra tay được, khẩu vị quá nặng! Nếu đổi lại là tao, tao thà ngủ với một em gái Châu Phi còn hơn là một con quỷ kinh khủng như mày!”
Những lời nói này như một nhát búa nặng nề đập mạnh vào tim của Tần Liên Tâm, khiến tim cô chảy máu không ngừng, đau đớn đến nỗi hít thở không thông.
Cho đến khi cô khóc không thành tiếng. “Phu nhân, ngài đừng buồn nữa, ông chủ nhất định sẽ chữa khỏi khuôn mặt cho ngài, trả lại cho ngài một cái tuyệt sắc." Takeru Satoh bò lên trước mặt Tần Liên Tâm an úi.
Sau đó, anh ta phẫn nộ chỉ vào đảm người Triệu Đông Cương nghiến răng oán độc nói: “Bọn súc sinh này! Bọn mày lại dám tổn thương phu nhân của tạo như vậy ông chủ của tao nhất định sẽ giết hết đảm súc sinh tội ác đầy trời như bọn mày để xả giận cho phu nhân!” “Mày đúng là muốn tìm cái chết mà
Triệu Đông Cương vẻ mặt lạnh lẽo, lao tới, hung hăng đá vào Takeru Satoh văng vào tường, máu tươi chảy ròng ròng. "Takeru!"
Tần Liên Tâm sự ngây người muốn chạy tới kiểm tra thương thể của Takeru, nhưng mà bởi vì bị người ta tạo bí thuật lên người nên cô không thể động đậy, chỉ có thể khóc lóc để biểu đạt sự đau buồn và tức giận trong lòng. "Một đảm súc sinh! Các người nhất định sẽ không chết tử tế được!” Cô nhịn không được nữa, oán hận mà mång! "Con mẹ nó!”
Triệu Đông Cương đá vào bụng của Tân Liên Tâm, khiến cô bay đi đập vào tường, sau khi tiếp đất, cô đau đớn co quắp ôm lấy bụng dưới, cảm giác bụng dưới sắp đau đến muốn nổ tung.
Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy bàn tay nhớp nháp. Vừa mới nhìn thì đó là máu
Cô vô cùng sợ hãi, nhanh chóng ngồi dậy dựa vào tường, lúc này mới phát hiện trên đùi đều là máu. “Con ơi! Cục cưng của mẹ! Con đừng bị làm sao cả, mẹ không thể mất con, cục cưng, hu hu...
Cô sợ sệt và hoảng loạn vô cùng, sắc mặt lập tức tại nhợt như tờ giấy, không biết phải làm sao!
Đây chính là ba đứa trẻ
Và bọn trẻ cũng đã được hơn hai tháng.
Nếu không còn cục cưng thì cô cũng không còn mặt mũi nào để nhìn Diệp Thiên, cũng không có mặt mũi nào để sống. “Đưa tôi đi bệnh viện, van xin các người đưa tôi đi bệnh viện. Cứu con tôi với, tôi không thể mất con, tôi cầu xin các người!” Cô gào khóc thảm thiết cầu cứu các nhà kinh doanh bất động sản.
Các nhà kinh doanh bất động sản nhìn nhau.
Nhưng rất nhanh sau đó có một vài nhà kinh doanh bất động sản không bị thương nặng đã đứng dậy chạy đến chỗ Tần Liên Tâm, họ biết nếu không được cứu chữa kịp thời, hai mẹ con đều sẽ không qua khỏi.
Kết quả là bọn họ chưa kịp tới gần Tần Liên Tâm, Triệu Đông Cương đã hất một tay áo lên. "Nếu không muốn chết thì hãy thành thật cho tôi, nếu ai dám cứu cô ta thì tôi sẽ giết người đó!" Triệu Đông Cương hung tợn uy hiếp, sau đó nhìn Tần Liên Tâm lạnh lùng nói: “Tao còn tưởng rằng mày là một tuyệt thế mỹ nhân muốn mang mày đi, vui vẻ mà sủng hạnh mày. Thật không ngờ tới nửa mặt kia của mày lại xấu xí như vậy, càng không ngờ tới mày là phụ nữ có thai, đúng là làm cho tao buồn nôn đến chết!” “Vì thế tao nhất định phải trừng phạt mày, để cho mày mất máu quá nhiều khiến mẹ con mày đều chết!”
Nghe vậy, trái tim Tân Liên Tâm đột nhiên chủng xuống, trong nháy mắt cả người cô lập tức rơi vào vực sâu không đáy, hai mắt tràn đầy tro tàn, cực kỳ tuyệt vọng. "Súc sinh! Mày chính là một con súc sinh! Đối xử với một người phụ nữ có thai như thế này! Mày nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Hoặc Cảnh và Triệu Cửu Linh ở bên tường giãy dựa đứng dậy, khàn giọng hét lên. "Ha ha!” Triệu Đông Cương cười điên cuồng: “Trời không thể trừng phạt tôi, bởi vì tôi chính là ông trời của đám thổ dân các người!
Không ngờ, ngay khi anh ta vừa dứt lời thì một giọng