Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 279: Mặt nạ bị vén lên và trái tim vỡ tung!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hai người này là ai thế? Có phải là diễn viên đi nhầm phim trường không?" “Chắc không phải là diễn viên của phim tiên hiệp không?” “Tôi biết người thanh niên dẫn đầu kia, anh ta chính là

Châu Đan Phong, con trai của chủ tịch tập đoàn bất động sản Vạn Thiên, ước chừng gia đình anh ta là nhà giàu nhất trong toàn bộ tỉnh Nam Bình.

Tại sảnh đấu giả mọi người cùng nhau thảo luận sôi nổi, thậm chí một số ông chủ đã bắt đầu bước ra chào họ và nói chuyện với Châu Đan Phong. “Cậu Châu, cậu cũng tới tham gia đấu giá mảnh đất đó sao?” Một ông chủ hỏi.

Châu Đan Phong thanh thanh cổ họng nói: “A, thì ra là tổng giám đốc Ngu, gần đây trong tỉnh có rất nhiều người giàu có xây dựng đạo quán. Nhà họ Châu chúng tôi cũng là cự phủ ở tỉnh Nam Bình cho nên cũng định xây dựng một toàn ở Nam Bình để cho mọi gia đình nở mày nở mặt, vừa vặn bên đó đó mảnh đất muốn bán lại cách chỗ tôi rất gần vậy nên tôi muốn đến để xem một chút, hy vọng mọi người có thể cho tôi một chút mặt mũi, một chút đừng tranh giải quá tàn nhẫn, để tôi không phụ người ở Nam Bình. “Cái gì! Nhà họ Châu muốn xây đạo quản?” Một nhà kinh doanh bất động sản bản địa ở Nam Bình ngạc nhiên hỏi. “Đúng vậy, có quá nhiều tiền mà không có chỗ để tiêu phí nên định xây dựng một cái đạo quán để ngắm nhìn." Châu Đan Phong chỉnh lại cổ áo và nói với vẻ rất tự phụ

Dù mọi người đều cho rằng anh ta chỉ đang làm bộ làm tịch nhưng mà nhà họ Châu này đúng là có tiền thật. “Nhà họ Chu dự định chi bao nhiêu để xây dựng đạo quán?”

Châu Đan Phong cho biết: "Cũng không phải là nhiều, tổng số tiền đầu tư ước tính khoảng 15 tỷ USD thôi.

A!

Nhiều người sửng sốt hít một hơi thật sâu

Hay lắm!

Bỏ ra 15 tỷ USD để xây đạo quán mà lại nói là cũng không nhiều lắm, khẩu khí cũng không nhỏ. “Bây giờ là có chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao lại xây dựng đạo quản khắp nơi thế?” “Chẳng lẽ họ muốn phát triển văn hóa đạo giáo? Thế nhưng bên phía chính phủ bên kia cũng không có phát ra tín hiệu?” “Chẳng lẽ trong này có bí mật gì đó không thể cho người ta biết sao? Các đạo quán này cũng chỉ là để che mắt mọi người có phải không?”

Có rất nhiều người ghé tai vào nhau xì xào bàn tán. “Nếu nhà họ Châu đã quyết tâm chi nhiều tiền như vậy để xây dựng đạo quán vậy thì chúng tôi sẽ không giành lấy mảnh đất này với nhà họ Châu, tiết kiệm một chút tiền cho nhà họ Châu.” Một nhà kinh doanh bất động sản nói. "Đúng, tôi cũng sẽ không giành, tôi sẽ rút khỏi cuộc đấu giá. “Tôi cũng rút khỏi cuộc đấu giả!” “Tôi cũng rút khỏi cuộc đấu giá!”

Nhiều nhà kinh doanh bất động sản ở tỉnh Nam Bình đánh trống lui binh.

Thậm chí, nhiều chủ đầu tư bất động sản từ nơi khác đến cũng đã từ bỏ ý định tranh giành miếng đất này. “Vậy thì cảm ơn các vị giám đốc ở đây rồi.” Châu Đan Phong ôm quyền, sau đó dẫn hai người mặc trang phục cổ trang đi tìm một chỗ ngồi xuống. “Ngài Lễ, anh Cương, như thế nào? Gia đình tôi có rất nhiều mặt mũi ở tỉnh Nam Bình phải không?" Châu Đan

Phong trầm giọng cười nịnh nọt Hai người gật đầu, thanh niên mi thanh mục tủ Triệu Đông Cương nói: “Cố gắng dốc sức cho Huyền Thanh Tông của chúng tôi thì sẽ không thể thiếu lợi ích cho nhà họ Châu. “Điều đó là tất nhiên, kể từ sau khi tôi ăn đan dược do anh Cương cho, trong khoảng thời gian này, một ngày chơi mấy em gái cũng không bị eo đau chân mềm, vô cùng mạnh mẽ." Châu Đan Phong cười bỉ ổi.

Triệu Đông Cương cười ha ha. “Chờ đến khi các người xây dựng Huyền Thanh Tông xong đến lúc đó tôi sẽ cho người trong Huyền Thanh Tông dạy anh tu luyện. Tôi đảm bảo một hai tiếng sẽ không ngã xuống, càng làm càng có sức. “Thật không?” Hai mắt Châu Đan Phong sáng lên. “Còn có thể giả được sao?” Triệu Đông Cương cười nói: “Tối hôm qua sau khi anh xong việc tắm rửa, không phải còn phải đợi tôi hơn một tiếng đồng hồ sao?" "Ách... Châu Đan Phong gãi gãi đầu, cười bỉ ổi nói: "Anh Cương, thật sự là hận gặp nhau muộn qu, nếu như anh như các môn phái khác tìm đến nhà tôi sớm hơn hai tháng, có lẽ bây giờ đã có thể làm xong nền móng của tông môn rồi, tôi cũng có thể trải nghiệm sớm hơn 2 tháng, khà khà. “Vốn là tông chủ của chúng tôi cũng đã đề xuất lâu rồi, nhưng mấy vị trưởng lão cho rằng linh khí bên ngoài chỉ là tạm thời tăng lên, không phải lâu dài, muốn quan sát thêm thời gian nữa. Nhưng kết quả là vừa xem xét một cái thì cũng đã hơn hai tháng trôi qua, thật sự là rất tiếc. Nếu không thì tôi cũng có thể đi ra ngoài sớm hơn để trải nghiệm thế giới đầy màu sắc bên ngoài. Tuy rằng mấy em gái không xinh đẹp lắm, nhưng thật sự chơi rất vui." Triệu Đông Cương cũng có cảm giác hối hận khi gặp Châu Đạn Phong muộn.

Châu Đan Phong cười hạ hạ nói: "Anh Cương, chỉ cần anh thích chơi, chờ sau khi động thổ khởi công xây dựng, tôi sẽ đưa anh đi khắp mọi miền đất nước để chơi cho đủ, tôi đảm bảo sẽ khiến cho thoải mái quên hết trời đất. “Một lời đã định?" “Quyết không nuốt lời!” Châu Đan Phong vỗ ngực nói.

Mà lúc này, Triệu Cửu Linh cau mày quan sát ba người một lúc lâu đột nhiên mở miệng nói: “Ông Hoặc, ông có để ý không, hai người ăn mặc cổ trang này thật sự không đơn giản, có thể mở ra một tấm màn cách âm giống như chúng ta khiến chúng ta không thể nghe thấy họ đang nói gì. Đây không phải chuyện người thường có thể làm được, nếu như không phải ngài Diệp đã dạy cho chúng ta thì căn bản chúng ta cũng không làm được. “Ý của ông là bọn người đó giống như ngài Diệp đều có dị thuật hay sao?” Hoặc Cảnh nhíu mày.

Triệu Cửu Linh gật đầu, lời nói đầy ẩn ý: "Xem ra nếu chúng ta muốn lấy mảnh đất này thì sẽ phải cùng những người này xung đột. “Sợ cái rằm, ở Giang Thành này ai dám đối đầu với phu nhân, không phải là tự tìm cái chết sao?" Takeru Satoh xen vào nói. “Hả?" Tần Liên Tâm cả kinh nói: “Chúng ta cứ việc đấu giá của chúng thôi. Nếu không có khả năng xung đột thì đừng xung đột với bọn họ tránh gây thêm rắc rối cho Diệp Thiên:

Triệu Cửu Linh mỉm cười: "Chúng tôi sẽ nghe lời phu nhân, miễn là họ không vượt quá giới hạn là được.

Lúc này, ở nhà họ Tân. “Ông nội, Liên Tâm đâu?” Diệp Thiên vừa vào nhà liền mặt mày hớn hở hỏi Tân Chí Thành. “Diệp Thiên về rồi à. Tần Chí Thành cười nói: "Liên Tâm đi tham gia đấu giá rồi." “Tham gia đầu giả?" Diệp Thiên cau mày,

Tần Chí Thành nói: "Liên Tâm muốn xây một đạo quán cho cháu, vừa đúng lúc có một mảnh đất lớn đang được bán đấu giả cho nên con bé đã đi đến đó đấu giả rồi, đã đi hơn một giờ." “Cô gái này, xây đạo quán cái gì chứ?" Diệp Thiên cười khổ, chỉ có điều khi hắn nghĩ đến đây là tấm lòng của Tân Liên Tâm dành cho mình thì hắn vẫn rất vui vẻ.

Sau đó hắn lại hỏi: "Buổi đấu giá được tổ chức ở đâu?” “Khách sạn Horison. “Được, cháu đi xem một chút." Diệp Thiên nói xong thì cũng rời khỏi nhà.

Hắn nóng lòng muốn nói cho Tần Liên Tâm biết tin tức về cỏ Thất Tinh Liên Châu để dấy lên hy vọng chữa lành vết sẹo trên mặt cô để cô có thể vui vẻ hơn.

Vào lúc này, cuộc đấu giá đất cuối cùng cũng mở ra. “1200 mẫu đất Nam Thành, giá khởi điểm là 1,5 tỷ USD, mời mọi người ra giả" “1,6 tỷ USD!” “7,7 tỷ USD!" “1,8 tỷ USD!”

Một số nhà kinh doanh bất ở nơi khác có tài lực hùng hậu dồn dập bắt đầu ra giá “Mẹ kiếp, tôi đã nói là tôi muốn mảnh đất này, vậy mà vẫn không cho tôi mặt mũi mà ra tăng giá điên cuồng, ngài Lỗ, ngươi hãy kêu 2 tỷ, dùng khí thế bá vương để chèn ép bọn họ, để bọn họ không dám ra giả nữa. Châu Đan Phong bức xúc nói khi mức giá nhanh chóng bị đội lên hơn 1, 8 tỷ USD.

Ông Lỗ gật đầu, bỏ đi tấm chắn cách âm rồi quát lên: "2

USD"

Nhất thời, áp lực trên người ông ta cũng được giải phóng ra ngoài bao trùm toàn bộ sàn đấu giá. Khiến tất cả mọi người không rét mà run, không nhịn được mà toát mồ hội lạnh.

Ngay cả Hoặc Cảnh và Triệu Cửu Linh cũng cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm.

Chỉ một thoáng thôi, cả sảnh đều bị khí thế của ông Lỗ làm cho kinh sợ mà im phăng phắc. Có người muốn mở miệng ra giả nhưng lại không có dũng khí hét lên, như thể nếu hết lên sẽ bị tử thần nhằm vào. “Ngài Lỗ, đủ ngang ngược. Cau mày rồi giơ ngón tay cái khen ngợi. “2 tỷ lần một “2 tỷ lần hai!” “Còn có ai muốn đưa giá cao hơn không?"

Đúng lúc này, một giọng nói rõ ràng vang lên: “2,1 tỷ!” “Mẹ nó!”

Châu Đan Phong không nhịn được văng tục, lập tức theo tiếng mà quay lại nhìn, liền thấy một người đẹp đeo mặt nạ nửa bên mặt ra giá.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta đã bị mê hoặc. “Đẹp quá!”

Ngay cả Triệu Đông Cương ở bên cạnh cũng nuốt nước miếng, không nhịn được lẩm bẩm: "Không ngờ ở phàm trần lại có người đẹp như vậy, nếu như cô ấy cởi bỏ mặt nạ bên kia thì e rằng còn kinh diễm hơn nữa." “Anh Cương muốn nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy sau khi cởi bỏ mặt nạ?" Châu Đan Phong cau mày hỏi. "Đương nhiên." Triệu Đông Cương gật đầu.

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv