*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cái gì! Người của Thiên Nộ đến rồi à?"
Thẩm An Kỳ đang ngủ say nhanh chóng bật ra khỏi giường, nghe thấy tiếng súng dồn dập bên ngoài, vẻ mặt không khỏi có chút thay đổi, sau đó cô đột nhiên quay lại nhìn Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên đang từ tổn mặc quần áo và quần tây, sau đó nhìn lại thân hình hững hờ của mình, vọng lại cảnh tượng tối hôm qua, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng, Khuôn miệng nhỏ nhắn chu lên cong nhẹ, không khỏi lộ ra một tia thẹn thùng. Mặc dù không thực hiện được. Nhưng nó vẫn rất tuyệt vời. Thảo nào chị Liên Tâm có thể nhịn được.
Ngay sau đó, hai người xuất hiện ở cửa sổ.
Nhìn thấy những làn đạn như mưa vụt qua ở bên ngoài, một nhóm sát thủ vừa bắn vừa đột nhập vào trong dưới sự hỗ trợ của những người đàn ông mặc áo choàng đen. "Nhanh! Lùi về phía sau! Bọn chúng đã nhờ người trong huyết tộc đến để đỡ đạn! Chúng ta tính sai hướng rồi!" Lục Thiệu Long hét lên.
Chẳng bao lâu sau, đã thấy phe của Thiệu Long kẻ chết, kẻ bị thương. Họ lần lượt rút lui vào biệt thự, phe của Thiên Nộ dưới sự bảo bọc của những cao thủ huyết tộc, thăng tiến vào bên trong như chốn không người. “Anh còn tưởng rằng Lục Thiệu Long này ghê gớm lắm cơ chứ, lần này chắc anh ta sẽ bị đánh cho vắt chân lên cổ mà chạy " Diệp Thiên thấy vậy, khóe miệng nhếch lên khinh thường.
Thẩm An Kỳ khoác tay anh. Cô cười và nói: "Vạn vật đều tương sinh tương khác. Có lẽ anh ta có thể hạ được bọn sát thủ bằng đạn, nhưng trước huyết tộc không hề hấn gì khi bị bần, anh cũng phải lực bất tòng tâm mà thôi." “Cũng có lý, anh trước nay không hề khuất phục trước ai, chỉ khuất phục trước thân hình hoàn Diệp Thiên nhếch mép cười, đồng thời luồn tay ôm trọn vòng eo nhỏ của Mỹ Kỳ. “Đáng ghét quá đi Thẩm An Kỳ nũng nịu, vẻ mặt tràn đầy sự vui sướng.
Sau đó, họ rời khỏi phòng, rồi đi lên tầng một của biệt Họ chỉ nhìn thấy Lục Thiệu Long, Trần Mỹ Kỳ, và hai người da đen, lúc này đang dựa vào cửa sắt của sảnh biệt thự, thở hổn toàn thân ướt đẫm hơn nữa bọn họ đã bị thương, đạn thì vẫn bắn vào cửa sắt vô cùng dày đặc, phát ra tiếng đồm đập như tiếng pháo nổ "Đội 3 và Đội 6 bao vây cái biệt thự này cho và có người nào ló đầu ra thì đánh chết nó. Đội một tiến công vào trong cùng với tạo và chỉ huy
Giọng nói của chỉ huy vọng vào từ bên ngoài. “Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi!” Dù cho Trần Mỹ Kỳ có mạnh mẽ như thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng không thể không tỏ ra sợ hãi trong tình huống địch mạnh ta yếu, chênh lệch sức mạnh lớn như vậy. “Mỹ Lục Thiệu Long đột nhiên quấn lấy eo cô, cô chu đôi môi đã tái nhợt lên, anh tatrìu mến nói: may mắn nhất trong đời của anh là được gặp em, và điều anh mong mỏi nhất là được sống một cuộc sống thật bình dị với em. Anh vốn tưởng rằng sau trận chiến này, nếu anh giúp em trả được món nợ máu này, thì anh sẽ có thể thực hiện được tâm nguyện trong lòng mình bấy lâu nay, không ngờ "Thiệu Long, đều là tại em cả, là em hại chết anh, hại chết những người anh em của chúng Trần Mỹ Kỳ nghe thấy những lời nói của Lục Thiệu Long, không kìm được mà bật khóc. "Cô gái ngốc nghếch này, em đừng trách bản thân mình, là anh tình nguyện mà, chỉ trách anh bất bài. anh sợ lần này không thể bảo vệ được em, anh làm em thất vọng rồi." Lục Thiệu Long lau nước mắt trên khỏe mặt của Trần Mỹ Kỳ.
Nghe thấy đoạn đối thoại tình cảm giữa Lục Thiệu Long và Trần Mỹ Kỳ, Thẩm An Kỳ không khỏi rưng rưng nước mắt, trong vô thức vòng tay, ôm chặt lấy cánh tay của Ye Chen.
Nhưng Diệp Thiên lại cảm thấy rất buồn cười, nói: "Anh không phải rất lợi hại hay sao? Kinh thường ta không bảo vệ được người phụ nữ của mình, tại sao lại bị gậy ông đập lưng ông nhà như vậy?"
Lục Thiệu Long đang chìm đắm vào tình yêu, muốn nhận những phút cuối đời, thổ lộ hết những lời trong lòng mình bấy lâu nay cho Mỹ kỳ nghe.
Kết quả là, nghe được những lời nói của Diệp Thiên, giận đến bốc cả khỏi, không thể bình tĩnh mà nói chuyện nhẹ nhàng được nữa. "Tôi có thể vì người con gái mà mình yêu mà không tiếc bản thân mình, và chiến đấu vì cô ấy đến giọt máu cuối cùng, anh làm được không? Không được thì câm mồm cho tôi!" Diệp Thiên nhún vai, ngồi xuống một góc ghế sô pha. Nói: "Anh làm sao biết được là tôi không thể?" "Bởi vì anh chỉ là thắng bám váy phụ nữ! Chỉ có thể làm việc ở trên giường! Đứng trước súng thật đạn thật thì liền sợ đứng không vững! Anh không xứng làm bạn trai của Thẩm An Kỳ!" Lục Thiệu Long phần nộ rống lên.
Thẩm An Kỳ vừa định mở miệng.
Đột nhiên. “Bùm!” Một tiếng động lớn truyền đến.
Trong giây tiếp theo, cánh cửa sắt của đại sảnh biệt thự bị nổ tung, theo sau đó là một loạt đạn dồn dập, trong phút chốc đã khiến phòng khách biến thành một mớ hỗn độn.
Rất may Diệp Thiên và những người khác ở trong điểm mù nên không ai bị trúng đạn.
Giây tiếp theo! "Mẹ kiếp! Tao liều chết với bọn mày!"
Lục Thiệu Long đột ngột đẩy Trần Mỹ Kỳ ra, xoay người người cầm súng tiểu liên bắn điên cuồng ra phía cổng, khi tiếp đất thì đến điểm mù phía bên kia cổng, băng đạn cũng đã hết nên anh ta nhanh chóng thay băng đạn để lấp đầy đạn. Lại tiếp tục xoay người và bắn ra phía bên ngoài.
Chỉ có điều lần này, không đợi anh ta bắn hết băng đạn thì đã thấy một bóng đen bay tới như một con dơi khổng lồ.
Lục Thiệu Long sửng sốt, nhưng thấy bóng người đang tiến tới gần, anh ta liền cắn rằng đối mặt với bóng đen ở trên không, sau đó bị đá một cái văng ra ngoài và đâm vào bàn con uống trà gần ghế số pha nơi Diệp Thiên đang ngồi, làm cho bàn trà vỡ nát. Sau đó anh ta phun ra một ngụm máu, "Thiệu Long"
Trần Mỹ Kỳ cảm thán.
Ngay tức khắc, cô lao nhanh về phía bóng đen và bắn điện cuồng.
Chỉ là viên đạn trúng vào bóng đen, lại bị một năng lượng vô hình chặn lại, sau đó từng viên từng viên rơi xuống đất như hạt lac.
Ngay lúc cô bằn hết băng đạn, Trần Mỹ Kỳ đã bị sốc đến đứng hình, súng rơi khỏi tay cô, cô từng bước lùi lại, hai người da đen cũng chết lặng, bỏ súng xuống và ôm đầu, đứng trước một nhân vật đáng sợ như vậy, bọn họ chỉ có thể đầu hàng.
Ngay sau đó, một nhóm sát thủ tràn đến. “Ha ha!" Khi nhìn thấy Lục Thiệu Long bị thương nặng năm trên mặt đất và được hai người phụ nữ đỡ dậy, tên sát thủ cầm đầu không nhịn được mà cười điên cuồng: "Long Nha, mày không phải là rất kiêu ngạo hay sao? Dám thách thức bọn tao cơ làm, tại sao giờ lại ngã xuống nhanh vậy? Xem ra mày chỉ là một tên có tiếng mà không có miếng, cơ bản là không xứng với cái danh Long Nha. Tao nghĩ nên gọi mày là Trùng Nha thì đúng hon, ha ha!" “Durell! Người... Lục Thiệu Du điên cuồng họ ra máu, tức giận nói: "Bọn mày cũng là một lũ rác rưởi mà thôi, nhát cây, có giỏi thì đừng nhờ người của huyết tộc giúp đỡ, tạo bảo đảm sẽ giết sạch bọn khốn chúng mày.
Sau đó, hắn nhìn về phía người đàn ông áo đen đã làm hãn bị thương, nguyền rủa: "Huyết tộc của người cũng thật là rẻ mạt dù sao cũng là lực lượng lớn của một phương, thế mà lại ở đây làm thuộc hạ của đám Thiên Nộ, thiệt mà mất giá quá đi, tạo xấu hổ thay cho bọn mày!" “Mẹ Kiếp!" Thống lĩnh cầm đầu huyết tộc Axel tức giận nói: “Nếu mày không phá đảm chuyện tốt của bọn tao, thi bọn tao cũng chả thèm để ý tới con rệp bé tí như mày! “Chúng tao làm hỏng việc tốt của huyết tộc chúng mày?" Lục Thiệu Long ngần người, Trần Mỹ Kỳ nhìn nhau. Cả hai người họ đều rất chán nản, chúng ta đã phá hỏng việc tốt của huyết tộc hắn ta khi nào cơ chứ?
Lúc này Durell nói: "Bọn mày cũng đang tự tìm cái chết thầy Diệp của Nam Việt đã nợ phải món nợ máu tại một thị trấn nhỏ ở Nga. Chúng tạo định dùng đầu của hắn để dâng lên cho Huyết tộc, Dị tộc và các thế lực khác để nhận thức Thật đáng tiếc là hãn đã trở về Nam Việt, bọn tao không tiên ra tay, bèn dùng hết cách này đến cách khác để dụ vợ của thầy Diệp đến đây, sau đó định dùng cô tay để uy hiếp Diệp Thiên đến, nhưng không ngờ người bị dụ đến đây không phải là vợ của thầy Diệp mà là người tình của hắn Thẩm An Kỳ. "Andrew không dễ dàng gì mới tóm được người tình của võ sư Diệp. Võ sư Diệp cũng đã mua vé máy bay tầm khoản giờ này sẽ xuất phát, bọn mày lại xông vào giết mất Andrew Làm hỏng kế hoạch lấy mạng Diệp Thiên của bọn ta, bọn mày hoàn toàn đắc tội với Huyết Tộc, Dị tộc và các thế lực lớn, bọn mày làm vậy mà huyết tộc bọn ta không thể tính số với bọn mày được sao?" "Cái gì!"
Sau khi nghe những lời này, Lục Thiệu Long và Trần Mỹ Kỳ nhìn sang Thấm An Kỳ khuôn mặt họ trải nhiều biểu cảm phức tạp từ ngạc nhiên, đến sốc, đến ghen tị rồi đến không dám tin được. “An Kỳ, cô là người yêu của thầy Diệp sao?" Trần Mỹ Kỳ sửng sốt. Võ sư Diệp trong mắt của thủ lĩnh Gai Độc giống như một vị thân vậy, đồng thời cũng là thần linh và là thần tượng trong trái tim của tất cả các thành viên của Gai Độc, nhưng An Kỳ có thực sự là người yêu của thầy Diệp?
An Kỳ cậu đỉnh quả nha
Cậu đã là người yêu của thầy Diệp á?
Vậy mà cậu còn bao nuôi một cậu trai bao sao? An Kì thật biết cách hưởng thụ nha khi thấy Trần Mỹ Kỳ nhìn mình đầy ngưỡng mộ, Thảm An Kỳ gật đầu, trong lòng đầy tự hào. Nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt cô nói: "Mình quả thật là người yêu của thầy Diệp “Bản cầu lượng hả!" Sau lời xác nhận của Thẩm An Kỳ, cả Lục Thiệu Long và Trần Mỹ Kỳ đều không khỏi thốt lên. "Tiểu thư An Kỳ, cô cũng thiệt là lợi hại quá đi. Cô không những có thể quen biết thầy Diệp và mà còn trở thành người yêu của anh ấy. Có thực sự là nữ thần may mắn nhất trong số hàng tỷ phụ nữ!" Lục Thiệu Long quên mất mình đang gặp nguy hiểm. Anh tò mò hỏi: "thầy Diệp dũng mãnh như vậy, chắc phương diện đó cũng rất mạnh đúng không?" “Hả?" Thẩm An Kỳ mặt đỏ bừng, không nhịn được mà nhìn Diệp Thiên.
Nhìn thấy vậy, Lục Thiệu Long không nhịn được mà nói: "Tiểu thư An Kỳ, tại sao mà cô lại ngại ngùng khi trả lời câu hỏi đó vậy? Cô nhìn cậu trai bao đó làm gì? Hắn là một thắng mà có thể dễ dàng bị đánh bại chỉ trong năm mười phút, cô thực sự đang bao nuôi một phế vật đó. “A! Đúng rồi An Kỳ, có phải thấy Diệp rất giỏi chuyện đó không?” Trần Mỹ Kỳ không nhịn được mà hỏi. Cô rất cởi mở và không ngại khi hỏi về việc này này.
Dù sao bọn họ cũng đều là người sắp chết, còn gì để phải xấu hổ cơ chứ, trước khi chết có thể biết vài bí mật về người vĩ đại như Diệp Thiên đây, chết cũng có thể nhằm mắt xuôi tay. "Anh ấy... rất mạnh, rất rất mạnh." Thẩm An Kỳ nhìn Diệp
Thiên nói. Mặt cô ấy đỏ bừng đến cổ, đến bây giờ mà tay cô ấy vẫn còn mỏi. “Mạnh đến mức nào vậy?” Trần Mỹ Kỳ hỏi. "Mỹ Kỳ, cậu..." Thẩm An Kỳ không biết nên nói như thế nào, mặt đã đỏ như quả cà chua, giận dỗi nói: "Tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện này như vậy chứ? Biết là rất mạnh là được rồi." Cả Trần Mỹ Kỳ và Lục Thiệu Long đều nhìn Thẩm An Kỳ cười xấu xa.