Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1297: Đóa Đóa cẩn thận!





Lúc này, đám người Diệp Thiên đã bước vào Tử Kim Sơn, vùng ngoại ô của thành Trường An.

Nơi đây phong cảnh tú lệ, đặc biệt khiến cho người ta mê đắm, là nơi tốt nhất để đi du ngoạn, người du lịch đông đúc, có vẻ như hết sức náo nhiệt.

“Chúng ta đi Hỗn Nguyên Cung bái Đạo Tổ đi.”

Bội Dao đột nhiên đề nghị.

“Hỗn Nguyên Cung phụng dưỡng chính là Đại Đạo Thủy Tổ Hỗn Nguyên Lão Tổ. Nếu như đã đến Tử Kim Sơn rồi, chúng ta nhất định phải tới đó hành lễ.” Trương Diệp nói.

Mọi người tỏ vẻ đồng ý.

Sau đó đoàn người đi tới giữa sườn núi, tiến vào Hỗn Nguyên Cung đồ sộ to lớn.

Trong cung có đắp một pho tượng cao bảy mươi hai trượng, toàn thân kim quang lóng lánh.

Ở bên hông tượng có đắp bốn bức tượng thẳng đứng cao mười tám trượng.

“Vị này có lẽ chính là Đại Đạo Thủy Tổ, Hỗn Nguyên Lão Tổ.”

Trương Diệp nhìn bức tượng đắp nặn cao bảy mươi hai trượng, thần sắc tràn ngập kính sợ.

“Kim thân cao nhất chẳng phải chỉ có mười tám trượng hay sao? Tại sao thân của Hỗn Nguyên Đạo Tổ lại cao đến bảy mươi hai trượng đây nhỉ?” Trư Tiểu Giới hiếu kỳ hỏi.

Trương Diệp nói: “Kim thân cao nhất đúng là mười tám trượng không sai, nhưng chỉ cần cùng kề vai sát cánh với Thiên Đạo là đã có thể huyễn hóa ra kim thân ba mươi sáu trượng, cho nên kim thân kề vai sát cánh với Thiên Đạo sẽ là bảy mươi hai trượng.”

“Đại Đạo là do Hỗn Nguyên Lão Tổ sáng lập ra, cho nên kim thân của ông ấy chính là bảy mươi hai trượng, là kim thân chí cao vô thượng. Trên trời dưới đất, không có kim thân nào có thể cao hơn kim thân của ông ấy.”

“Ừm!”

Mọi người gật đầu.

“Vậy kim thân mười tám trượng của bốn vị này là ai?” Tôn Tiểu Ngộ hỏi.

Trương Diệp lắc đầu: “Tôi chỉ biết trong đó có một người là Hồng Quân Lão Tổ, còn lại ba người là ai thì tôi cũng không biết.”

“Tuyết Tâm, cô biết không?” Chu Vũ Lăng nhìn về phía Văn Tuyết Tâm.

Văn Tuyết Tâm lắc đầu.

“Em biết, em biết.”

Đóa Đóa nói: “Đang ngồi chính là bốn vị quan môn đệ tử của Nguyên Linh Sáng Lập: đại đồ đệ là Phương Đông Thanh do nguyên khí hệ mộc biến thành, Nguyên Linh Sáng Lập ban cho tên là Thái Nhất; thứ hai chính là nguyên khí Liệt Hỏa ở phía Nam biến thành, Nguyên Linh Sáng Lập ban thưởng cho tên gọi là Hồng Quân; đồ đệ thứ ba là do nguyên khí Quý Thủy ở phương Bắc biến thành, Nguyên Linh Sáng Lập ban thưởng cho tên gọi là Bàn Cổ; đồ đệ thứ tư là do nguyên khí Kim Thạch ở phía Tây biến thành, Nguyên Linh Sáng Lập ban thưởng cho tên gọi là Trấn Nguyên.”

“Cho nên bốn vị này, chia ra phân biệt là Đông Hoàng Thái Nhất, Đạo Tổ Hồng Quân, Đại Thần Bàn Cổ, Địa Tiên Chi Tổ Trấn Nguyên Tử.”

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của Đóa Đóa.

“Đóa Đóa, làm sao mà cháu biết được vậy?”

Mọi người tò mò hỏi.

Đóa Đóa cười hì hì: “Đương nhiên là Trấn Nguyên Tử Đại Tiên nói cho cháu biết rồi.”

“Mẹ kiếp!”

Tôn Tiểu Ngộ ngạc nhiên nói: “Tôi chỉ biết bối phận của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên rất cao, không ngờ lại cao tới như vậy. Lại còn là đệ tử của Hỗn Nguyên Đạo Tổ, trách không được trên trời dưới đất chỉ có duy nhất một cây nhân sâm này lại bị ông ấy chiếm giữ, rất nhiều người muốn ăn mà cũng không dám đi hái.”

“Không phải ba của anh năm đó đã hái rồi đấy à?” Trư Tiểu Giới nói.

Tôn Tiểu Ngộ trừng mắt liếc anh ta một cái: “Ba tôi nói, đều là do người ba tham ăn của anh giật dây đấy, làm hại ông ấy bị Trấn Nguyên Tử Đại Tiên ngược đến thê thảm!”

“Ha ha!”

Mọi người cười to.

“Ba, ba còn sững sờ gì nữa?”

Đóa Đóa thấy Diệp Thiên nhìn pho tượng đến mức ngẩn người, không khỏi tò mò.

“À, không có gì.”

Diệp Thiên cười cười.

Hắn cảm thấy được, ngoại trừ pho tượng của Trấn Nguyên Tử quen mặt ra, những pho tượng còn lại cũng có chút quen mắt, chung quy hắn vẫn cảm thấy đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.

“Chúng ta nhanh đi lễ bái Hỗn Nguyên Lão Tổ và bốn vị cao đồ kia đi.”

Chu Vũ Lăng thúc giục.

Mọi người gật đầu, quỳ gối dưới bồ đoàn thành kính cúng bái.

“Đúng rồi.”

Lúc này Bội Dao mới nói: “Tớ nghe nói, hỏi nhân duyên ở Hỗn Nguyên Cung rất linh nghiệm, Đóa Đóa, cậu có muốn tới hỏi một câu hay không?”

“Tớ sẽ không hỏi đâu, tớ không muốn lấy chồng, tớ phải làm con gái ngoan của ba, vĩnh viễn đều ở bên cạnh phụng dưỡng cho ba.” Đóa Đóa khoác lên cánh tay Diệp Thiên, ngạo kiều nói.

Diệp Thiên cười, xoa đầu cô bé.

Hắn cũng không đành lòng gả đứa con gái bảo bối này đi.

Dĩ nhiên rồi!

Nhưng ngày nào đó nếu con bé có người yêu thích, hắn vẫn sẽ gả.

“Diệp Thiên, Diệp Thiên, anh rút một quẻ thử xem Tuyết Tâm có thể trở thành vợ của anh hay không?” Trư Tiểu Giới đột nhiên nói.

Văn Tuyết Tâm nghe thấy, sắc mặt từ từ ửng hồng.

Nếu như không có một đêm kia, Trư Tiểu Giới vừa nói ra chuyện này, cô ấy tuyệt đối có thể cho anh ta vài cái khiến cho anh ta câm miệng lại. Thế nhưng trãi qua mấy ngày ở chung với Diệp Thiên, cô ấy cảm giác hắn thật sự rất tốt, ít nhất vẫn luôn đặc biệt săn sóc cho cô ấy.

“Được đó!”

Hắn da mặt dày, cũng không ngượng ngùng mà lập tức cầm xăm nhân duyên lên lắc.

Rất nhanh đã lắc ra một cái thẻ xăm bằng trúc, hắn cầm lên đưa cho một lão đạo sĩ giải đoán sâm.

Sau khi lão đạo sĩ xem xong, cười nói: “Dựa theo dao động trên thẻ xăm của cậu nhìn ra được, giai nhân này đang ở bên cạnh của cậu.”

“Oái oái oái!”

Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới dẫn đầu ầm ĩ lên.

“Cái đó còn phải nói, khẳng định là Tuyết Tâm rồi.” Trư Tiểu Giới nói.

Bội Dao cười nói với Đóa Đóa: “Đóa Đóa, cậu sắp có mẹ rồi nhé.”

Đóa Đóa rất vui vẻ, lôi kéo tay của Văn Tuyết Tâm nói: “Chị Tuyết Tâm, ba của em rất được đấy, chị nhất định phải trân trọng ba của em đó nha.”

Nói đến đây, cô bé lại nhìn về phía Diệp Thiên: “Ba, chị Tuyết Tâm cũng tốt lắm, ba cũng phải quý trọng chị ấy đó.”

“Ha ha!”

Diệp Thiên cười, thoải mái nói: “Đó là chuyện đương nhiên rồi!”

Văn Tuyết Tâm ngượng ngùng cúi đầu.

Thẻ xăm nhân duyên cũng nói cô ấy chính là giai nhân của hắn.

Cô ấy không cần thiết phải nhận mệnh.

Đương nhiên là trong lòng cô ấy cũng có hy vọng rồi.

“Nhưng mà hai người còn phải trãi qua rất nhiều trắc trở, cuối cùng rồi mới có thể ở chung một chỗ được.” Lão đạo sĩ lại bổ sung thêm một câu.

Diệp Thiên kéo tay Văn Tuyết Tâm, nghiêm túc nói: “Cho dù có phải trãi qua bao nhiêu trắc trở đi nữa, chỉ cần chúng ta đồng lòng thì nhất định có thể vượt qua.”

Văn Tuyết Tâm mắc cỡ đỏ mặt, gật đầu.

“Éc Éc Éc!”

Đám người Tôn Tiểu Ngộ lại tiếp tục ồn ào một trận.

Tiếp đó, đoàn người rời khỏi Hỗn Nguyên Cung.

“Ba, ba và chị Tuyết Tâm cùng nhau đi dạo đi, tụi con đi nơi khác chơi.”

Đóa Đóa nghĩ muốn tranh thủ thời gian riêng tư cho Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm ở cùng nhau, lập tức nháy mắt với đám người Tôn Tiểu Ngộ.

Mọi người ngầm hiểu, phân nhóm đi chơi.

“Đóa Đóa đối với người ba như anh thật sự để tâm rất nhiều đó nha.”

Văn Tuyết Tâm không khỏi cười.

“Nếu không thì làm sao có thể trở thành con gái bảo bối của tôi được chứ?”

Diệp Thiên cười nói.

Văn Tuyết Tâm cười cười, cùng hắn sóng vai nhau mà đi, vừa đi vừa tán gẫu.

“Đúng rồi.”

Văn Tuyết Tâm đột nhiên hỏi: “Mẹ của Đóa Đóa có phải rất tốt hay không, vậy nên mới có thể sinh cho anh một đứa con gái xinh đẹp như vậy.”

Diệp Thiên gật đầu: “Cô có muốn xem không?”

“Hả? Không phải cô ấy đã không còn trên đời này sao?” Văn Tuyết Tâm ngạc nhiên.

Diệp Thần lấy một quyển sổ đối chiếu ra cầm trên tay, chỉ thấy hắn đang ôm một người phụ nữ như hoa như ngọc, hai người tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, khóe miệng cô ấy cũng thuận theo đó mà cong lên: “Thật sự là một đôi do trời đất tạo thành.”

Sau đó, cô ấy tiếp tục lật sang, nhìn thấy Diệp Thiên lại ôm tiếp một người phụ nữ, cô ấy tò mò hỏi: “Đây cũng là vợ của anh à?”

Hắn gật đầu.

Tươi cười trên mặt Văn Tuyết Tâm cứng đờ.

Người này, trước đây anh ta có bao nhiêu người vợ vậy?

Cô ấy lại tiếp tục lật tới.

Lật thêm chừng tám chín trang nữa mới không còn thấy ảnh chụp Diệp Thiên đang ôm phụ nữ, mà biến thành ảnh chụp Diệp Thiên, Đóa Đóa và một đám nhỏ nữa.

“Đây đều là đứa nhỏ của anh và vợ anh à?” Văn Tuyết Tâm kinh ngạc hỏi.

Diệp Thiên gật đầu.

“Anh đúng là đầy đủ bản lĩnh thật đó!”

Văn Tuyết Tâm giơ ngón cái lên, tiếp tục lật.

Có rất nhiều đứa nhỏ, còn có đang trong tã lót nữa...

Sau khi cô ấy hỏi xong mới biết được, ở đây một phần là đứa nhỏ của Diệp Thiên, phần còn lại là cháu trai cháu gái của hắn.

Lật tới trang cuối cùng của cuốn sổ, cô ấy hỏi: “Chỉ còn mỗi anh và Đóa Đóa thôi sao?”

Diệp Thiên gật đầu: “Đây là lúc tôi còn ở trên mặt đất, trước khi ra trận đã chụp ảnh chung với bọn họ. Bọn họ không muốn tôi đi, nhưng tôi vì chấp niệm mà cố tình muốn đi, cuối cùng chiến sự thất bại, bọn họ... tất cả đều bị giết hại một cách tàn nhẫn.”

Nói đến đây, hắn không khỏi rơi xuống hai hàng nước mắt.

Văn Tuyết Tâm đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương, nhiều người vợ xinh đẹp như vậy, có nhiều đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tất cả đều đã chết. Cho nên cô ấy đặc biệt thấu hiểu được tâm trạng của hắn, lập tức ôm lấy hắn, an ủi nói:

“Sau này tôi cũng sẽ sinh cho anh một đám nhóc đáng yêu giống như Đóa Đóa vậy.”

Diệp Thiên đang muốn nói cái gì đó.

Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền đến.

“Đóa Đóa, cẩn thận!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv