Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1289: Có ký giấy sinh tử không?





Dương Phong thích Văn Tuyết Tâm điểm này không có thể trách cứ gì được.

Nhưng tính cách của anh ta như vậy, không học được cách khom người, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết đùa giỡn ngang tàng, coi con gái người ta cũng giống như Ngưu Tiểu Ngọc, thích người đàn ông cao ngạo lạnh lùng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Văn Tuyết Tâm không thích loại đàn ông như vậy.

Bởi vì tự bản thân cô ấy đã là loại hình lạnh lùng kia, cho nên Dương Phong càng đùa giỡn, càng ngang ngược, người ta càng thêm sợ anh ta, cô ấy cũng càng thêm chán ghét.

Nhưng Dương Phong cũng không biết điều này, anh ta vẫn dùng thái độ cường thế này mà theo đuổi Văn Tuyết Tâm.

Không thể không nói, loại thái độ như này của anh ta có thể dọa chạy hết tất cả đàn ông theo đuổi Văn Tuyết Tâm, nhưng hết lần này tới lần khác cái tên đàn ông Diệp Thiên kia lại không phải như vậy.

Điều thứ nhất, thực lực yếu. Điều thứ hai, không có gia thế. Điều thứ ba cũng không phải quá đẹp trai.

Ít nhất anh ta cho rằng mình đẹp trai hơn anh.

Nhưng cứ lần một rồi lần hai cái tên này lại mặt dày nói Văn Tuyết Tâm muốn ngã về phía anh thì anh lập tức đồng ý, đánh anh thì anh không sợ, không chỉ thiếu chút nữa bị chặt đầu cũng không sợ, mà còn ầm ĩ tuyên bố muốn cười Văn Tuyết Tâm, bây giờ lại móc nối quan hệ từ Trấn Nguyên Tử tới để sắp xếp cho anh và Văn Tuyết Tâm được ngồi cùng bàn.

Cái này đúng là trắng trợn khiêu khích Dương Phong!

Nếu cái tên này ngồi cùng bàn với Văn Tuyết Tâm, chỉ sợ lời gì cũng dám nói với Văn Tuyết Tâm.

Nếu không may Văn Tuyết Tâm bị cái tên này dụ dỗ mê hoặc mất, rồi nảy sinh quan hệ với cái tên này, vậy không phải anh ta sẽ hối hận không kịp hay sao?

Cho nên, anh ta kiên quyết không thể để Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm ngồi cùng bàn với nhau.

Mà Văn Tuyết Tâm, ngay từ đầu đã mâu thuẫn khi phải ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, cái tên này dám cưỡng hôn cô ấy, chỉ sợ khi ngồi cùng bàn với anh thì anh lại làm loạn nữa.

Kết quả Dương Phong lại khiêu vũ lợi hại như vậy, khiến cho cô ấy vô cùng khó chịu, nên thái độ cũng cứng rắn hơn nói: "Anh sai rồi, tôi chỉ thích ngồi cùng bàn với anh ấy."

Cô ấy nói xong thì nở một nụ cười xinh đẹp về phía Diệp Thiên: "Không có vấn đề gì, tan học cái gì chứ, tôi còn phải giúp cậu học bù."

Nụ cười của cô khiến cho Diệp Thiên say mê, nhếch miệng cười ra tiếng: "Về thời gian tan học này căn bản là bổ túc không đủ, lúc tan học, tôi có thể đi qua ký túc xá của cô, hoặc là cô tới ký túc xá của tôi lại, giúp tôi học bù suốt đêm, hai chúng ta cùng nằm chung một cái giường, cô giảng bài cho tôi nghe, nếu tay chân cô lạnh thì tôi còn có thể giúp cô xoa xoa, tốt biết bao nhiêu."

Văn Tuyết Tâm: "..."

Cái tên này sao cái gì cũng dám nói hết vậy!

Mà những người bạn cùng lớp lại chỉ ồ lên một tiếng.

"Cái thằng này không chỉ không biết xấu hổ mà còn rất lưu manh!"

"Sao lại đi tìm Văn Tuyết Tâm học bù chứ, rõ ràng là muốn câu dẫn Văn Tuyết Tâm đây mà!"

"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không dám tin, Thiên Giới lại có loại đồ đệ mặt dày vô sỉ như này!"

"..."

Về phần Dương Phong, lúc này triệt để nổi giận.

"Con mẹ nó, mày thật muốn ăn đòn à, hôm nay nếu tao không đánh chết đồ con rùa mày thì tao không phải họ Dương!"

Anh ta nói xong thì lập tức giơ tay lên, thậm chí Tam Xoa Kích cũng được gọi ra.

"Đến đây, anh đến đây đi, sợ anh quá à!"

Diệp Thiên ngoắc ngón tay, vô cùng gợi đòn nói: "Ông đây muốn tìm mẹ cho Đóa Đóa, mà mày con mẹ nó ý kiến lớn như vậy làm chi, nếu đã vậy thì phế anh thôi!"

"Con mẹ mày!"

Dương Phong triệt để nổi giận, từ chỗ ngồi bay thẳng lên, cầm theo Tam Xoa Kích chém tới phần đầu của Diệp Thiên.

Hai mắt Văn Tuyết Tâm hơi đảo một vòng, thở phì phò nện cho Diệp Thiên một quyền, vô cùng bình tĩnh nói: "Bản lĩnh thì không có, miệng mồm thì độc địa như vậy, còn chưa sợ vô dụng mà. Anh không sợ tôi sẽ giết chết anh hay sao?"

Sau khi tức giận cô ấy bật thốt lên.

Nhưng mà, cô ấy cũng không biết vì sao, cô ấy không hy vọng cái tên này sẽ bị chém chết, lúc này tay ngọc vừa nhấc lên, một thanh trường kiếm lấp lánh lôi điện hiện ra. Nằm ngang trên đỉnh đầu của Diệp Thiên.

Một giây sau!

Keng!

Tam Xoa Kích chém vào trên trường kiếm, phát ta một loạt âm thanh đinh tai nhức óc.

"Tuyết Tâm, cô tránh ra, tôi muốn giết chết anh ta."

Dương Phong giận dữ nói.

Văn Tuyết Tâm nói: "Ngoại trừ ra tay đánh người thì anh còn làm được cái gì khác nữa hả?"

Phàm là Dương PHong gặp chuyện mà tỉnh táo một chút thì có thể sử dụng miệng mà giải quyết mọi chuyện cũng không cần ra tay làm gì, cô ấy cũng tuyệt đối không sinh ra ác cảm với Dương Phong như vậy.

"Ra tay là chuyện căn bản cần giải quyết, để cho tôi chém chết anh ta trước sau đó hai chúng ta tìm chỗ yên tĩnh mà nói, nếu không phải cái tên này thật sự quá đáng ghét, thì sao có thể khiến cho cô giận sôi mà sinh ra chán ghét."

Dương Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chính cô chán ghét mà ra.. Trong lòng còn có tính toán gì sao? Nếu không phải Tuyết Tâm thích thì làm gì ngồi cùng bàn với tôi, không thích ngồi cùng bàn với anh chứ? Nói rõ, trong mắt của Tuyết Tâm, anh còn bị chán ghét hơn gấp nghìn lần đấy biết không?"

Diệp Thiên nói tới đây thì quay sang nhìn về phía Tuyết Tâm, cười hỏi: "Tôi nói đúng không, Tuyết Tâm?"

Văn Tuyết Tâm thật sự bị chọc tức nói không ra lời. Ai thích ngồi cùng bàn với anh chứ hả?

Tôi vì giận Dương Phong nên cố ý làm như vậy chứ trong lòng cam tâm nổi sao?

"Ha ha."

Diệp Thiên nhếch miệng cười ra tiếng, nhìn về phía Dương Phong: "Tuyết Tâm cũng đã chấp nhận, cô ấy chán ghét anh còn nhiều hơn tôi gấp nghìn lần, anh còn không trở về vị trí của mình đi, nếu không tôi sẽ thật sự phế anh đó."

"Anh không nói câu nào thì chết hay sao?"

Văn Tuyết Tâm thở phì phò đánh ra một quyền tới chỗ Diệp Thiên, cũng cảnh cáo rõ: "Nếu anh còn nói nữa, tôi sẽ thu kiếm để Dương Phong chém chết anh cũng không quan tâm nữa!"

Diệp Thiên vô cùng nghiêm túc nói ra: "Thu thì thu đi Tuyết Tâm, anh ta giết tôi không chết được đâu, ngược lại là tôi có thể đánh anh ta tới mức ba mẹ nhìn không ra đấy."

"Ha ha!"

Toàn thể trong lớp cười to ra tiếng.

Văn Tuyết Tâm khóc không ra nước mắt.

"Tuyết Tâm, cô nghe anh ta, buông kiếm ra đi, nhìn thử xem tôi chém anh ta có chết không, hay là anh ta đánh tôi tới mức ba tôi nhận không ra." Dương Phong giận quá thành cười gằn ra tiếng.

Văn Tuyết Tâm đang muốn nói cái gì đó.

"Được!"

Viện trưởng mở miệng nói: "Thầy giáo các người cũng đã đến trường học, còn ồn ào không dứt cái gì vậy hả, dừng lại hết cho tôi, muốn đánh thì sau khi học xong đến bãi tập mà đánh, đừng có đánh nhau trên phòng học. Điều này còn ra thể thống gì nữa hả?"

Dương Phong nghe vậy thì thu Tam Xích Kích vào, vô cùng khó chịu hỏi Diệp Thiên: "Sau khi tan học, anh có dám đến bãi tập trong trường đơn đấu với tôi không?"

"Có thể chứ!"

Diệp Thiên giang hai tay ra, nhìn về phía viện trưởng: "Đao viện có ký giấy sinh tử không? Dương Phong quá đáng ghét, tôi muốn đánh một trận chết anh ta luôn như vậy tôi có thể yên tĩnh mà yêu đương với Tuyết Tâm rồi"

Lời này vừa nói xong thì toàn lớp vang lên một trận xông xao.

"Cái tên này nhất định là điên rồi!"

"Anh ta còn muốn đánh chết Dương Phong, anh ta có thể nhịn được sao?"

"Không cần nói, anh ta chắc chắn là đang hù dọa Dương Phong, thuận tiện biểu hiện một chút trước mặt Tuyết Tâm, tôi cũng không tin anh ta có năng lực đánh bại Dương Phong."

"..."

Viện trưởng cũng bị chỉnh cho dở khóc dở cười nói: "Đạo viện không có ký giấy sinh tử, mà Thái Bạch Kim Tinh cũng đã nói, hạng con cháu như các người muốn đánh như thế nào cũng được, nhưng không thể đánh chết người, đây là ranh giới cuối cùng mà không ai đụng được."

"Được rồi, các người lên lớp lên, tôi đi trước."

Viện trưởng nói xong thì chắp tay rời đi.

"Một hồi tan học, xem tôi thu thập anh như thế nào, để trước mặt Tuyết Tâm và bạn bè trong lớp cho anh cảm giác không ngóc đầu lên được."

Dương Phong lạnh lùng nói, rồi giận dữ quay về chỗ ngồi.

Một đôi mắt tuyệt đẹp của Văn Tuyết Tâm trừng về phía Diệp Thiên, bên trong tràn đây u oán: "Lúc này bị đánh, tôi cam đoan sẽ không giúp anh nữa, anh làm tôi quá thất vọng rồi!"

Cô ấy thở phì phò ngồi xuống/

Vì cứu anh ma trước mặt ông nội cô đã năn nỉ mỏi miệng, ông nội và chúng tiên nhân phải đợi cả ngày ở Lăng Tiêu Bảo Điện mới có thể kéo anh về từ quỷ môn quan.

Nhưng anh thì sao?

Không phải miệng thiếu đòn cứ đi gây chuyện với Dương Phong hoài, cái này thì làm sao mà cứu anh đây?

"Tuyết Tâm à, cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô thất vọng đâu."

Diệp Thiên nhếch miệng cười nói.

Vốn cho rằng lấy Nhân sâm quả cho cô thì cô sẽ vui mừng, tiêu trừ tức giận trong lòng ngực.

Nhưng lại không nghĩ tới, Diệp Thiên anh ta đi cua một em gái lại còn cần dùng tới một nhân sâm quả sao?

Chờ sau khi chiếm được niềm vui của cô rồi lấy thêm gấm thêu hoa ra thì sẽ tốt hơn nhiều.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv