Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1280: Áp giải ra pháp trường!





Lúc này, Lăng Tiêu Bảo Điện.

Lý Thiên Vương chậm rãi, tay nâng bảo tháp, áo choàng phất phơ, sải bước đi vào, sau đó quỳ lạy hành lễ, nói: "Khởi bẩm Ngọc Đế, con khỉ ngang ngược kia và Diệp Thiên đều đã bị bắt. Hoa Quả Sơn cũng đã bị san bằng."

"Rất tốt."

Ngọc Đế gật nhẹ đầu, mặt lộ ra vẻ hài lòng.

"Đúng rồi Ngọc Đế."

Lý Thiên Vương mở miệng: "Bắt Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên kia, phái vài Đại La Kim Tiên đi là được, tại sao lại để Dương Tiễn, Na Tra và Tứ Đại Thiên Vương dẫn binh đi? Tạo nên thương vong lớn như vậy chứ."

Hắn vô cùng không hiểu.

Ngọc Đế cười cười: "Phái Đại La Kim Tiên đi, bọn chúng có thể chống lại được không? Bọn chúng không thể nào chống lại được, không giết được thiên binh thiên tướng, làm thế nào phán tội bọn chúng? Chỉ là đánh vãn bối, phán bọn chúng tội chết, chẳng phải là rất khó mà phục chúng hay sao?"

Lý Thiên Vương bừng tỉnh đại ngộ.

Nếu như Đại La Kim Tiên đi, trực tiếp bắt giữ Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên, mà hai người này không có tội gì lớn, chỉ là đánh vãn bối mà thôi. Tội không đáng chết.

Còn dẫn thiên binh thiên tướng đi, bây giờ bọn họ giết chết thiên binh thiên tướng, vậy thì sẽ có thể dùng tội danh tạo phản phán hai người bọn họ tội chết rồi.

Vậy nên, Lý Thiên Vương cũng không khỏi cảm thấy Ngọc Đế rất cao minh!

Nhưng mà, hắn lại rất nghi hoặc, liền hỏi: "Ngọc Đế vì sao đột nhiên lại muốn con khỉ ngang ngược kia chết? Hơn nữa Diệp Thiên chỉ là một hạng người vô danh, cách xử lý hắn có rất nhiều loại, tại sao lại muốn làm to chuyện như vậy?"

Ngọc Đế cũng không giấu diếm. Nói thẳng: "Thế lực của Như Lai phát triển càng lúc càng lớn, trên cơ bản toàn bộ Tây Ngưu Hạ Châu đều đã là người của phật môn hắn, hơn nữa đã xâm nhập vào những bộ châu khác, cũng không ít đại năng của đạo môn đi theo phật môn, chuyện này đối với chúng ta mà nói rất bất lợi, nếu không diệt trừ uy phong của Như Lai, không bao lâu nữa, người đứng đầu Tam Giới này sẽ là Như Lai hắn, chứ không phải trẫm nữa."

"Còn về Diệp Thiên kia chỉ là một mồi câu cá, vì để câu con cá lớn là Trấn Nguyên Tử kia thôi."

Lý Thiên Vương lại bừng tỉnh đại ngộ lần nữa

Sự phát triển của phật môn thật sự quá lớn mạnh, nếu còn không ngăn chặn, ảnh hưởng đối với đạo môn vô cùng lớn, cũng đã lý giải được cách làm của Ngọc Đế rồi.

Dù sao Tôn Ngộ Không đã vì Như Lai dốc hết sức mình, bây giờ muốn giết Tôn Ngộ Không, nếu Như Lai cứu, thì sẽ cho Ngọc Đế cơ hội ra tay. Nếu không cứu, thì sẽ làm nguội lạnh lòng của người phật môn, đối sự phát triển và lớn mạnh của phật môn vô cùng bất lợi.

Còn về câu Trấn Nguyên Tử, đơn giản là vì để có lý do ra tay với Trấn Nguyên Tử, sau đó đạt được quả nhân sâm của ông ta.

"Đúng rồi Ngọc Đế."

Lý Thiên Vương nói: "Nghe Na Tra nói, mấy ngày trước Bắc Cực Tử Vi Đại Đế ra mặt giúp đỡ Diệp Thiên, e là lần này cũng sẽ tới cứu Diệp Thiên."

Ngọc Đế thản nhiên nói: "Trẫm đã hạ lệnh, ba ngày không gặp bất kỳ kẻ nào, không cho bọn họ cơ cầu xin thay cho con khỉ ngang ngược kia và Diệp Thiên, vì để tránh cướp pháp trường, trẫm đã soạn xong thánh chỉ, để Câu Trần Đại Đế đi giám trảm, ngươi đi truyền chỉ đi."

Dứt lời, Ngọc Đế đưa một thánh chỉ cho Lý Thiên Vương.

"Thần tuân lệnh!"

Lý Thiên Vương nhận lấy thánh chỉ rời đi.

Chân trước hắn vừa đi không bao lâu, chân sau liền có một đám thần tiên đến bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện.

Trong những thần tiên này, có một trong Tứ Ngự là Tử Vi Đại Đế, Hậu Thổ Nương Nương; Đông Phương Thanh Đế, Tây Phương Bạch Đế trong Ngũ Lão; và Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn cùng các lộ thần tiên.

"Phiền ngươi vào bẩm báo một tiếng với Ngọc Đế, bọn ta có chuyện quan trọng muốn gặp người." Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn nói.

Cự Linh Thần giơ tay lên nói: "Khẩu dụ của Ngọc Đế, thân thể người có bệnh, ba ngày không gặp bất kỳ kẻ nào, chư vị vẫn nên về trước đi. Có chuyện quan trọng gì sau ba ngày lại nói tiếp."

"Chuyện này..."

Chúng tiên biết, Ngọc Đế đang cố ý trốn tránh bọn họ, không cho bọn họ cơ hội nói giúp, quyết tâm muốn giết Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên.

......

Ngày hôm sau.

Thành Trường An. Chợ.

Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên, bị trói trên hai cây trụ đồng.

Dương Tiễn, Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương, Ngưu Ma Vương, trên pháp trường phụ trách cảnh giới, để phòng có người cướp pháp trường.

"Tôn Ngộ Không phạm vào tội gì, mà bị trói ở đây khai đao vấn trảm vậy?"

"Còn có cả người trẻ tuổi này là ai. Hắn lại phạm vào tội gì?"

"Nghe nói người trẻ tuổi này, là đồ đệ của Trấn Nguyên Tử, bởi vì chọc tới con trai của Nhị Lang Chân Quân là Dương Phong, gọi Tôn Ngộ Không tới chống lưng hắn, Dương Phong không cho Tôn Ngộ Không mặt mũi, Tôn Ngộ Không dưới cơn nóng giận đánh Dương Phong, Dương Tiễn nổi giận, sau đó dẫn thiên binh thiên tướng đi tìm Tôn Ngộ Không lý luận, Tôn Ngộ Không không nói lý lẽ, hai bên đánh nhau, giết không ít thiên binh thiên tướng, cho nên Ngọc Đế giận dữ. Mới muốn xử hai người bọn họ tử hình đó!"

"Năm đó Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung, như thế cũng không có bị phán xử tử hình, bây giờ giết một chút thiên binh thiên tướng thì bị phán xử tử hình?"

"..."

Nghị luận như nước thủy triều dâng, xung quanh pháp trường kín người hết chỗ.

Lúc này. Bọn người Dương Phong, Lý Ngao, chen lấn vào đám đông, đi đến bên dưới pháp trường, trên tay mỗi người đều cầm giỏ rau.

"Cho ngươi đánh ta, bây giờ đã biết đánh ta hậu quả rất nghiêm trọng rồi đúng không?"

Dương Phong cười lạnh nhìn Tôn Ngộ Không.

"Phi!"

Tôn Ngộ Không phun ngụm nước bọt.

Nếu không phải đám người Dương Tiễn dùng thần niệm đem hắn giam cầm bọn họ lại, khiến cho hắn không cách nào thi triển tu vi đối phó bọn Dương Phong, nếu không hắn tuyệt đối sẽ nguyền rủa chết bọn người Dương Phong.

"Cứ thích nhìn dáng vẻ ngươi nghiến răng nghiến lợi, lại không làm gì được ta."

Dương Phong rất đắc ý. Lấy ra một quả trứng gà thối, nén lên mặt Tôn Ngộ Không.

Bộp!

Trứng gà thối vỡ nát, trên mặt Tôn Ngộ Không tất cả đều là trứng gà.

"Ha ha ha!"

Đám người Dương Phong Lý Ngao thoải mái cười to, dồn dập dùng trứng thối cùng rau thối ném Tôn Ngộ Không. Khiến Tôn Ngộ Không tức đến độ lôi mười tám đời tổ tông nhà bọn chúng ra mắng mấy lần.

Sau đó, Lý Ngao nhìn về phía Diệp Thiên, đắc ý nói: "Đấu với bọn ta, ngươi đấu lại bọn ta sao? Dám không chút kiêng kỵ như vậy sỉ nhục bọn ta, có từng nghĩ đến kết cục hôm nay hay không? Có phải là vô cùng hối hận không?"

"Đúng là vô cùng hối hận." Diệp Thiên nói: "Hối hận lúc đó ra tay quá nhẹ, không đánh chết hết lũ chó như các ngươi."

"Con mẹ ngươi!"

Lý Ngao cầm trứng thối lên ném về phía Diệp Thiên.

Đám người Dương Phong, Lý Tiêu, Trần Hạo và Ngưu Tiểu Ngọc, cũng điên cuồng mà nén.

"Không được cầm những thứ bẩn thỉu này ném cha ta, các người không được cầm những thứ bẩn thỉu này ném cha ta!"

Đột nhiên có tiếng hét truyền đến.

Đám người Lý Ngao quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tôn Tiểu Ngộ, Đoá Đoá con gái của Diệp Thiên, Văn Tuyết Tâm, một đám thiếu niên thiếu nữ, chen lấn từ đám đông tiến đến.

"Yô, đây không phải Đoá Đoá con gái của Diệp Thiên hay sao?"

Lý Ngao cười lạnh. Trong lòng tự nhủ nha đầu này cũng rất xinh đẹp.

Nhưng cân nhắc đến cảm nhận của Ngưu Tiểu Ngọc, và cha hắn ở đây không dám chọc ghẹo con gái, sau đó bước qua nói nhỏ bên tai Lý Tiêu.

Lý Tiêu nghe xong, tiến lên một bước, cười xấu xa một tiếng với Đoá Đoá, rồi sờ lên mặt cô bé.

"Lấy cái tay chó của ngươi ra!"

Đóa Đóa thở hồng hộc đẩy tay Lý Tiêu ra.

"Con mẹ ngươi!"

Lý Tiêu vung một bạt tai về phía Đoá Đoá.

Nhưng mà, bị Văn Tuyết Tâm nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, hất trở về, to gan nói: "Dám ra tay đánh con bé nữa, ta bẻ gãy tay của ngươi!"

Lý Tiêu lập tức bất mãn: "Ta động vào con gái Diệp Thiên, cũng không phải động vào con gái ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì?"

Văn Tuyết Tâm kéo Đoá Đoá ra bảo vệ phía sau, lạnh giọng nói: "Đừng quá đáng, cẩn thận ta không khách sáo!"

Lý Tiêu rất khó chịu, nhưng không đánh lại Văn Tuyết Tâm, liền với Dương Phong: "Nhìn kìa. Cô ta thích Diệp Thiên, chăm sóc con gái Diệp Thiên như con gái của mình rồi."

Dương Phong nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên giận dữ gọi Tam Xoa Kích ra, bay lên pháp trường bên trên. Dùng Tam Xoa Kích đánh lên ngực Diệp Thiên, khiến Diệp Thiên không ngừng nôn ra máu.

"Không được đánh cha ta! Ngươi là người xấu, không được đánh cha ta!"

Đóa Đoá vừa khóc vừa kêu, nhưng bị thiên binh thiên tướng ngăn lại. Không thể nào tới gần Diệp Thiên được.

"Dương Phong, anh có còn là người không? Có ai bắt nạt người khác như anh không?" Văn Tuyết Tâm tức giận nói.

Dương Phong cười lạnh: "Cô càng quan tâm hắn, tôi sẽ càng đánh hắn, cô chỉ có thể quan tâm tôi, không thể quan tâm bất kỳ người đàn ông khác trừ người nhà cô!"

Văn Tuyết Tâm: "..."

Bá đạo như vậy cũng muốn cua tôi?

Cả đời anh cũng đừng nghĩ chiếm được tình cảm của tôi!

"Hu hu..."

Đóa Đóa thấy Dương Phong không ngừng đánh cha, khiến cô bé tức giận gào khóc: "Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, trong địa thư của người biết năm trăm năm trước, biết được năm trăm năm sau, chắc chắn người biết cha con gặp nạn, chắc chắn biết Đóa Đóa đang khóc, người đến cứu cứu cha có được hay không?"

Cô bé vừa khóc vừa nói.

Trong căn phòng của quán rượu đối diện pháp trường.

Trấn Nguyên Tử vuốt râu nhìn cảnh tượng này, sắc mặt không vui không buồn.

Mà lúc này, bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện.

"Ngọc Đế vẫn không gặp chúng ta, đây là quyết tâm muốn giết Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên rồi."

"Vốn dĩ chuyện tranh chấp giữa vãn bối, Tôn Ngộ Không động thủ là không đúng, Nhị Lang Thần có thể đi nói chuyện hóa giải, nhưng lại dẫn theo thiên binh thiên tướng tiến đánh Hoa Quả Sơn, vậy cũng hơi quá rồi?"

"Xử Tôn Ngộ Không và Diệp Thiên tội chết như vậy, quá khó kẻ dưới phục tùng rồi."

Tử Vi Đại Đế, Hậu Thổ Nương Nương, Đông Phương Thanh Đế, Lôi Tôn và các lộ thần tiên nhao nhao nghị luận, đều yêu cầu muốn gặp Ngọc Đế, nhưng Ngọc Đế lại không cho gặp.

Ngay lúc này, một tiếng kinh hô vang lên.

"Các ngươi nhìn kìa! Linh Bảo Đại Thiên Tôn tới rồi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv