Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 128: Đẩm phát chết luôn



“Chết tiệt! Cậu dám???"

Giang kỳ Sơn tức giận trước lời này của Diệp Thiên sắc mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh,

Ông cho rằng dù sao mình cũng đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn, trong tay còn có ngọc bội, không phải ai cũng có thể khiêu chiến với ông. Giữa cái thế giới tâm tỷ người này, chắc chỉ có khoảng vài trăm người vượt được ông

Bây giờ thì sao? Có người nói rằng sẽ giết ông trong kính 100 mét, giống như giết một con gà.

Đây là một sự sỉ nhục lớn đối với ông!" bản

Về phần những người có mặt, đa số đều thầm lắc đầu, tất cả đều cảm thấy lời nói của Diệp Thiên quá ngông cuồng

Nhưng một số người lại rùng mình. “Ông Lục. Hắn, hắn thực sự có thể giết Giang Kỳ Sơn như giết gà sao?” Lâm Phong rụt rè hỏi, nếu đúng như vậy, anh có thể nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng khi Diệp Thiên giải quyết bạn anh. “Vớ vẩn" Lục Duân Huy chế nhạo: "Giang Kỳ Sơn có thể giết chết Bảng Đức Long trong giây lát. Nghĩ xem ông ta cường hãn đến mức nào? Có mà Giang Kỳ Sơn giết hắn như gà thì có. “Tốt quá, tốt quá

Lâm Phong và những người khác thở phào nhẹ nhõm. Cho nên bọn họ sẽ không sợ bị Diệp Thiên trả thù

Bởi vì hắn đã nói chuyện hỗn xược với Giang Kỳ Sơn một cách tự phụ như vậy, Giang Kỳ Sơn có thể buông tha cho hắn sao?" “Chú à, chủ có cho rằng thầy Thiên có thể giết Giang Kỳ Sơn như giết một con gà sao?” Đường Nhược Dao tò mò chống cắm hỏi. “Không thể nào." Đường Nghĩa không chút do dự lắc "Ở tuổi của cậu ta có thể chém chết thánh Kiếm đã là một kỳ tích. Cậu ta không phải là đối thủ của Giang Kỳ Sơn, trừ phi cậu ta không phải là người.

Đường Nhược Dao nhíu chặt máy, vẻ mặt thất vọng.

Thẩm, cầm lấy trước đi, để tôi giết kẻ ngạo mạn này Lúc này, Giang Sơn đã ngập tràn sát khí, ném cái hộp để Hắc

Xương Ngọc cho Thẩm An Kỳ. Diệp Thiên không có ý định ngăn cản, một người làm của Thẩm An Kỳ nhặt cái hộp lên, giao tận tay “Ông Giang, chờ một Nhìn thấy Giang Kỳ Sơn giơ lá bùa lên, Thẩm An Kỳ hét lên một tiếng, sau đó hướng về phía Diệp Thiên: “Anh quả nhiên là thấy Diệp, tôi thực sự kinh ngạc. Nhưng dù sao anh vẫn còn trẻ, tầm nhìn chỉ như ếch ngồi đáy giếng, đánh bại kiếm thánh đã cho anh ảo tưởng anh là bất khả chiến bại. Tôi chỉ muốn nói với anh là ông Giang là một vùng trời mà anh chưa nhìn thấy, anh không tưởng tượng được ông ấy kinh hoàng đến mức nào “Tuy nhiên, anh còn trẻ, tương lai hứa hẹn, nhà họ Thẩm chúng tôi rất quý trọng nhân tài, nên tôi mở đường sống cho anh, nếu theo tôi, làm việc cho nhà họ Thẩm, để ông nội tôi chiếu cố anh. Chỉ mấy năm nữa thôi, danh tiếng của anh sẽ vang xa khắp thế giới. Nếu không, anh chỉ còn con đường chết!” “Cho anh năm phút để suy nghĩ.

Lời nói của Thẩm An Kỳ đã khiến những người có mặt tại đấy sửng sốt.

Nhưng mà giây tiếp theo, Diệp Thiên đã cười tủm tỉm nói: “Cô biết gì, nói tôi chưa nhìn thấy vùng trời mới. Tôi hỏi cô, cô nhìn lên bầu trời đêm sẽ thấy cái Thẩm An Kỳ vô thức ngẩng lên ngắm trời đêm, vài giây sau mới nhìn Diệp Thiên đáp: tôi nhìn thấy là biển sao mông. Là tầm nhìn người bình thường nên có." Diệp Thiên phủ định: “Cô là con sâu cái nên thấy trời đất bao la “Anh!” Thẩm An Kỳ tức giận, hẳn nhiên không phục: "Vậy anh thấy cái gì?" “Bầu trời chỉ là giọt nước trong vũ trụ bao la." Diệp Thiên ngắng đầu, sau đó ảnh mat rơi vào Thấm An Kỳ: "Cô đừng dùng tầm nhìn của con kiến mà đánh giả tôi. Bây giờ, nên ngồi nghĩ cách chịu đựng cơn giận của tôi.”

Lời nói rơi xuống, Thẩm An Kỳ sững sở tại chỗ. Những người có mặt cũng bị sốc.

Giọt nước trong đại dương? Giọng điệu người này quá ngông cuồng! “Cậu trai! Rượu mời không uốn mà muốn uống rượu phạt Đừng trách tôi đây không khách sáo! Giang Kỳ Sơn cần ngón tay, nhỏ một giọt máu lên lá bùa.

Cùng với tiếng thét của Giang Ký Sơn, biểu tượng ngọc bích lớn hơn, to như bức tường, được bao phủ bởi những ký tự kỳ lạ, tỏa sáng như có mười ngàn ngọn đèn vàng, như cánh cửa dẫn đền tiên giới mở ra, gây nên một cơn chấn động.

Khán giả cảm thán, kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột này.

Tuy nhiên, khi ánh sáng ấy chạm lên người Diệp Thiên, Ngô Nguyên Thanh kinh ngạc hét lên: “Ngài Diệp! Chạy đi! Bằng không ba hồn bảy vía sẽ bị hấp thu het!"

Ông am hiểu về miếng ngọc này, cũng biết nhiều về công dụng của nó, nhìn thoáng qua có thể thấy Giang Kỳ Sơn muốn dùng ngọc để nuốt chửng linh hồn Diệp Thiên.

Tác dụng này của ngọc phù thật sự rất đáng sợ, ngay cả đê nhất cao thủ cũng có thể bị nó thu phục. “Haha! Với trình độ của hắn, sẽ không thể nào thoát được kiếp nạn tiêu hồn.” Giang Kỳ Sơn đắc ý cười.

Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng ngày khi mình vừa nói xong, Diệp Thiên không những không bị nuốt chứng linh hồn, mà còn giơ tay phải lên, vẽ lên không trung, vẽ ra một biểu tượng bùa chú, bắn vào mảnh ngọc.

Trong giây lát, ánh sáng vàng biến mất, mảnh ngọc rơi xuống. "Cái này." Vẻ mặt Giang Kỳ Sơn thay đổi.

Tại sao hàn tạ có thể làm được chuyện này sao? Sau một khoảng thời gian ngắn, ông bị choáng váng

Bởi một vài âm thanh triệu gọi, lá bùa ngọc rơi vào tay Diệp

Thiên. "A! Ngọc phủ của ta!" Ông kêu lên, phóng ánh mắt giận dữ, thiêu đốt về phía Diệp Thiên. “Trả là bùa cho tôi, nếu không tôi khiến cậu chết thê thảm. “Để xem ông có năng lực này không đã Diệp Thiên giang hai tay, tỏ ý ông dám làm gì nếu hắn không trả lời, rồi để ngọc bùa bỏ vào túi.

Giang Kỳ Sơn chứng kiến cảnh này, bị khiêu khích cực điểm, cả người như sắp nổ tung “Khốn nạn! Lấy đồ của tôi không trả, còn dám khiêu khích tôi. Xem tôi bắt cậu phải trả giá đây.

Ông ta ra chiêu thức “Ngũ lôi dồn một”, đặt hai tay sang hai bên sườn, rất nhanh tạo ra một quả cầu sấm sét. “Đi chết đi!”

Ông hét lên, đập mạnh lòng bàn tay, quả cầu sấm sét bằn ra như một viên đạn thân công, sau đó bần ra hàng chục tia sấm sét, bắn vào Diệp Thiên. “Ông muốn giết tôi bằng thứ này?” Diệp Thiên cười khinh thường, phất tay áo,

Đột nhiên, khoảng không trung rung chuyển, không biết bao nhiêu cơn cuồng phong đã thổi qua, phá hủy hàng chục ngọn đèn điện, thổi bay Giang Kỳ Sơn. Ông dùng cảnh tay ôm lấy mắt, kẻ tưởng như bất khả chiến bại ấy cứ thế lùi lại, lùi lại.

Khi đứng vững được, ông phát hiện mình đã giảm lên mép bản đấu giá. “Sao có thể?" Sắc mặt ông biến đổi, lại nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt không còn tức giận như ban đầu, thay vào đó là vẻ bối rối, khó hiểu, không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc cùng nhiều biểu hiện khác nhau.

Người xem náo động “Trời ạ! Chỉ cần một cái phất tay đã khiến ông Giang lùi bước “Điều này quả gây sốc phải không?” “Chẳng lẽ thấy Diệp thực sự vượt xa Giang Kỳ Sơn!"

Ngay Cả Thẩm An Kỳ vốn bình tĩnh, không chút lo lắng, lúc này cũng bị chấn động, sắc mặt thay đổi. "Hahaha! Giang Kỳ Sơn, đã biết thấy Thiên vĩ đại cỡ nào chưa?" Ngô Nguyên Thanh đắc thắng kêu, "Ngài Diệp, xin nhớ hãy để tôi cho nó một nhát dao "Không ổn! Tránh ra." Lục Duần Huy thấy tình huống không ổn, quay người muốn chạy trốn, nhưng đi được hai bước phát hiện ra một bóng người lướt qua ông rồi dừng lại. “Ông, ông có đau lắm không?” Lục Duần Huy nhìn Quách Chính Hoa hoài nghi. “Cái này." Quách Chính Hoa đắc thắng cười, “Ngài Diệp vừa chữa khỏi bệnh cho tôi, ông đừng nghĩ muốn chạy trốn, chờ chịu đựng cơn giận của ngài Diệp đi.

Lục Duần Huy ngồi xuống, không còn chút sức lực.

Lâm Phong và những người khác thấy tinh thể thay đổi, liền cố gắng lẻn đi, thì phát hiện ra rằng Cát Khiếu Thiên và những người khác đã theo sau họ và chờ đợi. “Mấy vị thiếu gia, chúng ta trước tiên ngồi xem trận đấu đã Cát Khiếu Thiên mỉm cười, rõ ràng không muốn ai rời đi. Hơn chục thiếu gia chỉ biết ngôi gục xuống ghế.

Lúc này Diệp Thiên nằm chặt hai lòng bàn tay thành năm đẩm, nhìn Giang Kỳ Sơn nhẹ giọng: “Bây giờ đến lượt ông nhận lấy đòn đánh của tôi."

Giang Kỳ Sơn không đáp, thay vào đó, ông làm động tác phòng thủ, không tin rằng mình sẽ bị đánh bại bởi một thanh niên chưa quá đôi mươi, vì vậy ông muốn thử kiểm tra sức mạnh của hắn trước khi quyết định rút lui hay chiến đấu.

Rất nhanh. Diệp Thiên đấm ra một quả đấm có vẻ mềm mại.

Chỉ là sau khi đầm xong, Giang Kỳ Sơn suýt bị ngã gục khỏi bục đầu giả.

Ông nhìn thấy từ năm đầm, một bóng đèn lao ra, xông lên không trung, mang theo một lực nghiền nát dữ dội, giống như một bầy đã thủ đã xông tới, khiến người ta muốn trốn cũng không được. Đây là ảo giác sao?

Giang Kỳ Sơn vốn chỉ định thử sức mạnh của Diệp Thiên, chỉ thấy cú đấm có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại có một lực rất mạnh, ông bị sốc, sắc mặt thay đổi, quá ư là sợ hãi.

Ông sợ thực sự, cảm thấy sự khủng hoảng tử vong bao trùm khắp thân thể, nếu không rút lui, ông sẽ chết.

Chỉ là ông vừa nhảy lên, đón gió chuẩn bị tháo chạy, thì bảng đen đã đảm xuống sàn đấu giá dưới chân ông.

Bum!

Bóng đen ấy nổ tung như quả bom, khiến cho Giang Kỳ Sơn không kịp chạy thoát. “Thật là một năm đấm đáng sợ.”

Đường Nghĩa và những võ sư khác vô cùng sốc trước sức mạnh của nằm đấm này, tất cả đều vì nó mà thay đổi sắc mặt. Cái này không đánh trúng Giang Kỳ Sơn, nhưng đã làm ông chấn động, nếu đánh trúng, ông chắc chắn sẽ tan xác vì nó. “Tiếp chiêu!”

Diệp Thiên lại đấm. “Mẹ ơi!"

Giang Kỳ Sơn mới hoàn hồn lại choáng váng, quả nhiên nhìn thấy bóng đen tạo ra bằng năm đầm đã tới gần, hiển nhiên trốn đã quá muộn, ông chỉ đơn giản đặt hết tu vi tu luyện ra đỡ đòn.

Bum!!! "A!!!"

Kèm theo đó là một loạt tiếng la hét, Giang Kỳ Sơn bay ra ngoài như diều gãy, cả người năm phủ phục trên mặt đất, không rõ sống chết.

Khán giả sửng sốt

Ai nấy chết lặng! “Ông Giang!” Thẩm An Kỳ mở to đôi mắt đẹp. “Ông Ngô, ông có thể qua chém lão" Diệp Thiên nhìn về phía Ngô Nguyễn Thanh. “Tạ ơn ngài Diệp." Ngô Nguyên Thanh vui mừng chạy về hưởng Giang kỳ Sơn.

Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên rơi vào Thẩm An Kỳ. “Có Thẩm có đang nghĩ cách chịu đựng cơn tức giận của tôi không?" Cơ thể Thẩm An Kỳ run lên khi nghe những lời đó, cả người như bị ném vào Bắc Cực lạnh lẽo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv