Lúc này, tầng trời thứ ba mươi hai, Dao Trì.
Ngọc Hoàng Đại Đế và Vương Mẫu Nương Nương, cùng sóng vai tản bộ.
"Trấn Nguyên Tử này, đúng là cho thể diện mà không cần, Thái Bạch Kim Tinh đã đi ba lần rồi, hắn cũng không đồng ý vào triều làm quan, đúng là không biết thay đổi. Không biết điều!"
Vương Mẫu Nương Nương thở hồng hộc nói.
Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha ha: "Trên thiên giới Trấn Nguyên Tử là một trong số người có bối phận cao nhất, cũng là số ít người đại năng sống từ Hỗn Độn đến nay, nếu muốn luận về bối phận, so với Tam Thanh còn cao hơn, ngang hàng với Hồng Quân, Bàn Cổ, Thái Nhất. Dù sao Tam Thanh là ba hồn của Bàn Cổ biến thành, vẫn xem như xếp sau hắn."
"Trước trẫm, có Thái Nhất, có Hạo Thiên, có Đế Tuấn, Thái Nhất là đồng môn sư huynh đệ của Trấn Nguyên Tử, biết tính cách của hắn, không yêu cầu hắn vào triều làm quan, về sau Hạo Thiên và Đế Tuấn, cũng đã từng phái người đi mời hắn vào triều làm quan. Nhưng đều bị hắn từ chối, cho nên hắn nhiều lần từ chối trẫm, ngược lại đều là nằm trong dự đoán của trẫm."
Vương Mẫu Nương Nương không vui nói: "Vậy hắn không vào triều làm quan, sao có thể lấy được quả nhân sâm từ tay hắn? Không có quả nhân sâm, đế vị bệ hạ sẽ khó mà củng cố được, lỡ như đến ngày gặp kiếp nạn, bệ hạ bị cướp đi đế vị, làm sao mới được đây?"
Mấy tháng trước. Hồng Quân Lão Tổ ở tầng trời thứ ba mươi sáu, phái đệ tử gửi cho Ngọc Đế một bức thư.
Trong thư nói, trong vòng trăm năm, Thiên Đình sẽ có một kiếp nạn lớn, đến lúc đó Thiên Đình sẽ đổi chủ, thiên đạo sụp đổ, Tam Giới đại loạn, mầm mống tai hoạ bắt nguồn từ Địa Giới, vì muốn thống trị Tử Vi Đế Tinh.
Sau khi nhận được bức thư này, Ngọc Đế cả ngày hoảng sợ không yên, lập tức phái người đi thăm dò Địa Giới.
Sau khi không có kết quả, lại mời Tam Thanh đến suy diễn thiên đạo.
Cuối cùng tìm ra ngọn nguồn của việc Thiên Đình hỗn loạn.
Dù đã đề phòng, nhưng người này trời đất không thể giết, vì thế chỉ có thể nhổ cỏ, không cách nào nhổ tận gốc được.
Nhưng nhổ cỏ không nhổ tận gốc gió xuân thổi lại cỏ mọc, Ngọc Đế sợ một ngày ngày đó. Người kia lại sẽ ngóc đầu trở lại.
Cho nên Vương Mẫu mới đề nghị, chiếm hết quả nhân sâm về cho Hoàng gia, có thể mua chuộc tôn thần của Tam Giới, khiến cho bọn hắn hết mực trung thành với Ngọc Đế, sẽ có thể đề phòng những chuyện chưa xảy ra.
Bởi vì bối phận của Ngọc Đế không cao, là người phàm trải qua kiếp nạn thành tiên, vừa gặp lúc ấy Tam Giới đại loạn, Đế Tuấn tử trận trên chiến trường, Thiên Đình không có chủ, ông dựa vào năng lực và vận may bị đẩy lên bảo toạ Thiên Đế, cuối cùng kết thúc đại loạn của Tam Giới, thống nhất Tam Giới, các tiên khẳng định năng lực của ông, nên để ông đảm nhận vị trí Thiên Đế cho đến nay.
Cho nên so về bối phận, Ngọc Đế không bằng Tam Thanh, Tứ Ngự, Ngũ Lão, cũng không bằng Tây Thiên Như Lai. So về thực lực, ông cũng chỉ là một Đại La Kim Tiên có kim thân sáu trượng. Tuy là người đứng đầu Tam Giới, nhưng những người không phục chiếm đa số.
Cũng may bàn đào do Vương Mẫu trồng có thể gia tăng tuổi thọ, hàng năm mở hội bàn đào mời những thần tiên có địa vị hiển hách đến tham gia, há miệng mắc quai. Địa vị của Ngọc Đế cũng sẽ có thể vững chắc.
Nếu có được sự giúp đỡ của các vị thần tiên đều muốn ăn quả nhân sâm mà ăn không được, vậy đế vị sẽ có thể càng thêm kiên cố!
"Hầy!"
Ngọc Đế thở dài: "Trấn Nguyên Tử bối phận cao, là bạn bè của Tam Thanh, là người quen của Tứ Ngự. Ngũ Nguyên Thần đều là vãn bối của hắn, trẫm cũng không thể vô duyên vô cớ trị tội hắn, nhốt hắn vào thiên lao, chiếm quả nhân sâm cho riêng mình được? Làm như vậy. Chỉ sẽ làm Thiên Đình náo động nhanh hơn, đối với trẫm mà nói không có bất kỳ chỗ nào tốt cả."
Vương Mẫu rất tức giận, trong một thời gian cũng không biết nên dùng cách gì mới có thể lấy quả nhân sâm về tay.
Ngay lúc bà đang đau đầu, có tiên nữ đến báo.
"Ngọc Đế, Vương Mẫu, Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân xin cầu kiến."
Ngọc Đế nhíu mày.
Nhị Lang này bình thường gọi hắn tới Thiên Đình hắn cũng không tới, hôm nay sao lại chủ động tới?
Mang theo nghi vấn này, Ngọc Đế thản nhiên nói: "Cho hắn vào đi."
"Dạ."
Tiên nữ rời đi, Ngọc Đế và Vương Mẫu vào đình nghỉ mát bên cạnh Dao Trì ngồi.
Không bao lâu, Nhị Lang Thần hùng hùng hổ hổ tiến vào đình nghỉ mát, quỳ xuống hành lễ.
"Dương Tiễn tham kiến Ngọc Đế, tham kiến Vương Mẫu."
Ngọc Đế cười cười: "Nhị Lang, đứng lên đi."
"Cảm ơn Ngọc Đế."
Nhị Lang Thần đứng lên.
Ngọc Đế cười hỏi: "Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới gặp trẫm?"
Nhị Lang Thần thở hồng hộc nói: "Cái con khỉ Tôn Ngộ Không đáng chết kia. Đánh con của thần là Dương Phong bị trọng thương, thần muốn đi lật tung Hoa Quả Sơn của hắn lên, bắt con khỉ kia hỏi tội, cân nhắc đến con khỉ kia từng là người của Tây Thiên Như Lai. Cho nên muốn đến hỏi Ngọc Đế có đồng ý cho thần đi bắt con khỉ hỏi tội hay không."
"Ồ!"
Ngọc Đế và Vương Mẫu đều rất cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi nhìn nhau một cái, Ngọc Đế hỏi: "Con khỉ ngang ngược kia tại sao lại ra tay với Dương Phong?"
Nhị Lang Thần trả lời: "Là bởi vì ở đạo viện Phiêu Miểu, đệ tử của Trấn Nguyên Tử đánh cháu ngoại của ngài, cháu Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước Đại Tiên và con của Tứ Đại Thiên Vương, còn chọc ghẹo con gái của Văn Trọng, con thần muốn trừng trị hắn, Tôn Ngộ Không ỷ vào mình là anh em kết bái của Trấn Nguyên Tử. Che chở cho tên tiểu tử kia, đánh con thần bị thương nặng, hành vi là thật quá đáng ghét, thần nuốt không trôi cục tức này. Khẩn cầu Ngọc Đế phê chuẩn cho thần đến Hoa Quả Sơn tìm con khỉ kia tính sổ!"
Ngọc Đế nghe xong, nhìn Vương Mẫu một cái.
"Ha ha!"
Hai người đều thoải mái nở nụ cười.
Đang lo không có cách nào lấy được quả nhân sâm đây, bây giờ cơ hội tới rồi.
Đệ tử của Trấn Nguyên Tử hỗn láo như thế, xử lý hắn chung với Tôn Ngộ Không, Trấn Nguyên Tử biết được, còn không phải sẽ mau chóng đến cứu viện, đến lúc đó đánh nhau, chẳng phải ông đã có lý do để trị tội của Trấn Nguyên Tử rồi sao?
Cho nên là. Ngọc Đế liền làm ra vẻ phẫn nộ, nói: "Cái con khỉ ngang ngược, quả thực đáng ghét đến mức cùng cực, còn có đệ tử kia của Trấn Nguyên Tử. Cũng thật đáng ghét, lẽ nào hắn không biết Lý Ngao là cháu ngoại của trẫm sao? Ngay cả cháu ngoại của trẫm cũng đánh, bọn chúng đặt trẫm ở đâu?"
Nói đến đây, ông nhìn về phía Nhị Lang Thần: " Ngươi gọi thêm Na Tra và Tứ Đại Thiên Vương, dẫn theo thiên binh thiên tướng tiến đến Hoa Quả Sơn, bắt con khỉ ngang ngược kia hỏi tội, nhân tiện bắt luôn đệ tử của Trấn Nguyên Tử, sau đó chọn thời gian khai đao vẫn trảm!"
"Dạ!"
Nhị Lang thần đắc ý rời đi.
Ngày hôm sau.
Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động.
Mấy chục yêu tinh tề tụ một nhà, vừa uống rượu, vừa cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.
"Mọi người yên lặng một chút!"
Tôn Ngộ Không nhảy lên miếng da cáo ngồi xuống, hô một tiếng.
Lập tức yên tĩnh lại.
"Nói với mọi người một việc."
Tôn Ngộ Không nói: "Hôm qua ranh con Dương Phong nhà Dương Tiễn, diễu võ giương oai trước mặt lão Tôn ta, bị lão Tôn ta đánh cho gần chết, nếu như lão Tôn ta không đoán sai. Trong một hai ngày này, Dương Tiễn chắc chắn sẽ dẫn thuộc hạ của hắn Hoa Quả Sơn của lão Tôn ta gây chuyện, nếu chư vị không sợ, thì giúp đỡ lão Tôn ta. Đánh Dương Tiễn lui về, nếu như sợ, lão Tôn ta cũng không ngăn cản, bây giờ có thể đi."
"Cái gì!"
Một đám yêu tinh lập tức hai mặt nhìn nhau.
Nhưng rất nhanh. Liền có cái gấu tinh đứng lên nói: "Đại ca, ngươi yên tâm, ta ở lại giúp đỡ ngươi, chỉ cần ngươi có thể đánh lại Dương Tiễn, ta đơn đấu với một trong sáu huynh đệ Mai Sơn¹ không có vấn đề gì!"
(1): Sáu huynh đệ Mai Sơn hay Mai Sơn lục quái là những người kết giao với Dương Tiễn.
"Ta cũng ở lại!"
"Ta cũng ở lại!"
"Ta cũng ở lại!"
Đám yêu tinh mặc dù bị dọa sợ, nhưng cũng rất trượng nghĩa, nhao nhao tỏ thái độ muốn ở lại.
"Được được được!"
Tôn Ngộ Không vô cùng vui mừng, từ chỗ ngồi da hổ nhảy xuống, giơ ly rượu lên nói: "Lão Tôn ta kính các huynh đệ một ly!"
Đám yêu tinh nhao nhao nâng ly lên uống.
Không biết qua bao lâu.
"Báo!"
Có một con khỉ cấp tốc chạy vào.
"Đại vương, không xong rồi, Dương Tiễn, Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương, dẫn theo một trăm ngàn thiên binh thiên tướng, mười ngàn thuộc cấp Mai Sơn, đến Hoa Quả Sơn của chúng ta, tuyên bố muốn san bằng Hoa Quả Sơn của chúng ta, ngay cả Ngưu Ma Vương cũng tới rồi."