Theo một kiếm này chém xuống, một màn quỷ dị giống như kỳ tích xuất hiện.
Chỉ thấy Diệp Thiên vốn dĩ sẽ bị một kiếm chém xuống trong nháy mắt, hai bên trái phải của hắn bỗng dưng nhiều ra thêm bốn cái ảo ảnh mỗi bên, cộng thêm bản thân hắn nữa là chín tên Diệp Thiên.
Đồng dạng cũng có chín thanh kiếm đột nhiên chém ra.
Hư không nhất thời biến sắc, không khí vặn vẹo.
“Trời của tôi ơi!”
Mọi người xung quanh đều bị giật mình thét lên chói tai, rất nhiều người đều che miệng lại, trong mắt tràn đầy vẻ rung động.
“Này này này...”
Đám người Lý Ngao và Lý Tiêu đang nhằm về phía Diệp Thiên đột nhiên phanh lại bước chân, sắc mặt điên cuồng biến đổi.
Bởi vì bọn họ đã cảm ứng được tín hiệu nguy hiểm khủng khiếp.
Dưới tín hiệu nguy hiểm khủng khiếp tại nơi này, cả đám chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, giống như có núi lớn ép lên trên người bọn họ, khiến cho toàn bộ cử động của bọn họ đều trở nên khó khăn.
“Thật là khủng khiếp!”
Thân hình Lý Tiêu chấn động, hét lên thành tiếng: “Mau ngăn lại! Nguy hiểm!”
Tiếng nói vừa rớt xuống, anh ta lập tức dẫn đầu giơ hoành đao trong tay lên đỉnh đầu.
Đám người Lý Ngao cũng cầm thần binh trong tay lên chắn ngang đỉnh đầu, đi ngăn cản một chiêu khí thế to lớn, khủng bố đến mức kinh người kia.
Chẳng qua chỉ trong 0,01 giây, chính thanh kiếm lớn dài chín trượng ngay lập tức xé rách không khí, kéo theo chín vệt hình quạt hướng về phía đối diện chém xuống.
Bởi vì thực lực của Lý Tiêu và Trần Hạo mạnh hơn, mỗi người lần lượt là hai kiếm, năm người còn lại mỗi người một kiếm.
Keng keng keng!
Chín thanh kiếm chém lên trên chín thanh thần binh mà bọn họ giơ cao trên đỉnh đầu. Dưới lực lượng cực lớn đánh vào, thần binh trong tay bọn họ bị va chạm trầm xuống, mà chín thanh kiếm kia cũng ào ào rớt xuống, chém ở trên đầu bọn họ.
Bụp Bụp Bụp!
Một hồi âm thanh như chém dưa thái rau vang lên.
Chỉ thấy đám người Lý Ngao bị chẻ thành hai khúc, Lý Tiêu và Trần Hạo bị chém thành ba khúc.
Máu tươi bắn tung tóe ra ngoài.
Ánh mắt hơn một vạn thầy trò lập tức kinh hãi nổ tung.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đạo quán ở nơi này không khí yên tĩnh giống như là bị đè nén, im lặng đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Toàn bộ ánh mắt đều ném về phía Diệp Thiên, có kinh hoàng, có sợ hãi, có hoảng hốt, lại còn bao gồm cả phức tạp.
Yên tĩnh kéo dài trong suốt nửa phút sau đó.
“Ông trời của tôi ơi, Diệp Thiên này quá kinh khủng rồi, dùng một chiêu giết chết bảy người Lý Ngao chỉ trong chớp mắt!”
Không biết là ai thốt lên một câu này, ngay lập tức khiến cho toàn trường bùng nổ!
“Lợi hại! Diệp Thiên thật là lợi hại!”
“Thực sự là cách biệt ba ngày đã triệt để làm thay đổi góc nhìn lẫn đãi ngộ!”
“Chẳng lẽ lúc trước hắn hạ thấp là do không muốn bại lộ thực lực, bây giờ không thể nhịn đám Lý Ngao được nữa, cho nên mới bày ra thực lực nghiêm trị bọn họ đúng không?”
“...”
Các loại nghị luận như nước, toàn bộ đều bị sự nghịch thiên thật lớn của Diệp Thiên xoay ngược lại khiến cho kinh hãi.
Vài ngày trước, hắn vẫn còn giống như con kiến bình thường bị đám người Lý Ngao chà đạp. Vài ngày sau, hắn lại có thể xem đám người Lý Ngao như con sâu cái kiến mà chà đạp ngược lại.
Xoay chuyển ngược lại như vậy, khiến cho bọn họ nằm mơ cũng không ngờ tới.
Đám người Lý Ngao cũng bị bất ngờ.
“Tuyết Tâm, tên Diệp Thiên này đúng là thâm tàng bất lộ, quá lợi hại! Không hổ là học trò của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên!” Cô gái áo trắng ở bên cạnh Văn Tuyết Tâm không khỏi sợ hãi thán phục.
Ánh mắt Văn Tuyết Tâm phức tạp.
Nhớ lại vừa rồi, cứ tưởng cô ấy không giúp hắn thì hắn sẽ bị đám người Lý Ngao giẫm đạp vô cùng thê thảm. Bây giờ vừa nhìn, cô ấy mới cảm thấy ý nghĩ ban nãy của bản thân buồn cười tới cỡ nào.
Về phần Ngưu Tiểu Ngọc, cô ta đã biến thành pho tượng, hóa đá ở đằng kia luôn rồi.
“Anh Hầu, đây là đàn em Diệp Thiên của chúng ta đó sao?” Trư Tiểu Giới yếu ớt hỏi.
Tôn Tiểu Ngộ ngơ ngác trả lời: “Đây không phải là đàn em của chúng ta, đây chính là anh cả của chúng ta. Sau này còn phải nhờ vào anh cả như hắn tới bảo kê chúng ta đó!”
Lúc này, đám người Lý Ngao đều đã khép lại thân thể bị chém.
Tuy rằng lành lại nhưng đều bị trọng thương, thực lực giảm xuống chỉ còn phân nửa so với trước đây. Đừng nói là Diệp Thiên, cho dù là Tôn Tiểu Ngộ hiện tại muốn hành hạ bọn họ cũng có thể làm được.
“Thế nào, thích hay không đây?”
Diệp Thiên nhìn quét qua bảy người Lý Ngao, cười lạnh nói.
Răng Rắc Rốp!
Bảy người siết chặt nắm đấm nhìn về phía hắn, trong mắt tràn ngập oán độc và thù hận!
“Anh có gan đấy, nhưng việc này tuyệt đối sẽ không dễ dàng quên đi như vậy đâu, chúng ta cứ chờ mà xem!”
Lý Ngao hung tợn nói xong, vung tay áo lên: “Các anh em, chúng ta đi!”
Anh ta phải về nhà chữa thương, thuận tiện nói cho ba anh ta biết, để ba anh ta ra trận hả giận cho anh ta. Nếu không cứ quên đi như vậy, sau này anh ta sẽ không còn mặt mũi mà tiếp tục tu luyện ở Phiêu Miểu đạo viện này nữa.
“Tôi có cho các người rời đi hay sao?”
Bọn họ đang chuẩn bị rời khỏi đây, quay trở lại Thiên Đình, nhưng mà vừa mới chuyển thân, còn chưa kịp cất cánh, phía sau lập tức truyền đến âm thanh của Diệp Thiên.
Bảy người tức khắc quay người, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào trên người hắn, Lý Ngao quát lên: “Anh còn muốn ra sao nữa đây?”
Diệp Thiên cười xấu xa: “Vài ngày trước các người đánh tôi rất thoải mái đúng không, thường xuyên tới đánh tôi vài cái. Bây giờ tôi quyết định, phải trả lại gấp đôi trên người các người, đánh cho các người hấp hối rồi mới có thể buông tha cho các người.”
“Anh dám!”
Đám người Lý Ngao nổi giận lôi đình, Lý Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không sợ đánh đám chúng tôi ác quá, người nhà của chúng tôi sẽ tới xử lý anh dài dài hay sao?”
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười to: “Tôi nhớ rõ ba của Lý Ngao là Na Tra đã từng nói qua, chỉ cần tôi có thực lực đó, muốn đánh con ông ta như thế nào thì ông ta cũng sẽ không nói một chữ “không”, càng sẽ không vì anh ta ra mặt. Mà ba mẹ của các người, cũng đã đồng ý với ý kiến này của Na Tra.”
“Cho nên... khà khà!”
Diệp Thiên cười hết sức quỷ dị, đi tới chỗ bọn họ.
Toàn bộ đám người Lý Ngao đều luống cuống, từng bước lui về phía sau mà đi, Trần Hạo càng là khóc không ra nước mắt nói: “Lý Ngao, người ba Na Tra kia của anh đúng là một kẻ hố hàng, ông ta đã gài bẫy toàn bộ chúng ta rồi.”
Tiếng nói của anh ta vừa hạ xuống.
Diệp Thiên đã bước một bước dài tiến lên.
Rầm Rầm Rầm!
Chỉ trong chớp mắt, bảy người Lý Ngao đã bị hắn đá ngã xuống đất, máu cũng phun ra.
“Tiểu Ngộ, Tiểu Giới, nếu như ngứa tay mà nói, cứ tới đây giúp tôi chà đạp bọn họ.”
Diệp Thiên vừa giẫm vừa mở miệng la lên.
“Được!”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới lên tiếng, chạy tới giúp Diệp Thiên cùng nhau giẫm đạp lên đám người kia.
Chỉ được giẫm thôi còn chưa đã nghiền, Trư Tiểu Giới còn xuất ra bừa cào, cào lên người của Lý Ngao, vừa cào vừa mắng: “Cho ngươi dám khi dễ ông Trư này, xem ông Trư đây có cào chết ngươi hay không!”
Ngưu Tiểu Ngọc che mắt lại.
Lý Ngao ở trong suy nghĩ của cô ta luôn là uy vũ khí phách, hình tượng mà không ai dám trêu chọc, trong khoảnh khắc này toàn bộ đều sụp đổ rồi.
Ngay cả Trư Tiểu Giới mà cũng dám cầm bừa cào cào anh ta, xé quần áo trên người anh ta thành từng mảnh dài hẹp, mặt mũi phen này toàn bộ đều ném về nhà bà ngoại hết rồi. Về sau nếu tiếp tục ở chung một chỗ với anh ta, chẳng lẽ còn không bị người ta cười tới rụng răng hay sao?
“Mẹ của tôi ơi, Diệp Thiên này đúng là đủ hung ác, thật sự là không sợ trời không sợ đất!”
Rất nhiều người đều phát ra cảm thán như vậy.
Sau một hồi chà đạp điên cuồng, đám người Lý Ngao đã bị giẫm đến nổi không nói nên lời. Lúc này, Diệp Thiên và Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới mới dừng lại.
“Về sau nếu như còn dám phát điên với anh Thiên của tôi, gặp một lần sẽ đánh đám các người một lần!”
Trư Tiểu Giới hừ nói.
Sau đó, ba người Diệp Thiên nghênh ngang rời đi, những nơi bọn họ đi qua, đám học sinh đều nhường đường, đều giơ ngón cái lên khen Diệp Thiên trâu bò!
“Con mẹ nó!”
Bảy người Lý Ngao khó khăn từ trên mặt đất bò lên, nguyên một đám hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Các người xem!”
Đúng lúc này, có người đột nhiên hét lên: “Hình như là Dương Phong đã trở lại!”
Lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một người thanh niên cao lớn có ba con mắt, đang cưỡi mây bay tới.
Bất chợt nhìn thấy, Lý Ngao lập tức vui vẻ: “Này mấy người, Diệp Thiên chết tiệt kia là thứ gì chứ, mấy ngày trước anh ta trêu chọc Văn Tuyết Tâm. Bây giờ Dương Phong đã trở lại, chúng ta phải nói cho cậu ta biết, đề cậu ta giúp chúng ta đi chà đạp ngược lại Diệp Thiên, thấy sao hả?”
“Được!”
Đám người Lý Tiêu tỏ vẻ đồng ý, bấy giờ mới hét lên:
“Dương Phong, lúc cậu không có ở đây, có người đã trêu ghẹo Văn Tuyết Tâm, lại đây chúng tôi nói cho cậu biết người đó là ai!”