Nghe những lời này, Đoá Đoá bỗng chốc trở nên thông minh ra.
Hóa ra ngay từ đầu Trấn Nguyên Tử Đại Tiên đã không quan tâm, chỉ là muốn đợi con khỉ đến, rồi giục nó đến chỗ Lão Quân để lấy thuốc tiên. Trước tiên là vì đạt được mục đích mà không cần phải mất nhiều công sức, sau là hễ con khỉ đó có chuyện gì thì cũng không phải cất công tới cứu nó, thật là một kế hoạch hoàn hảo!
“Đại tiên, ông thật sự rất thông minh, ông thật sự rất lợi hại!” Đoá Đoá thích thú, đưa ngón tay cái lên hết lời khen ngợi.
“Haha!”
Trấn Nguyên Tử nghe xong cảm thấy rất thoải mái, ông ta vui vẻ cười, vốn dĩ thân là một người kiêu ngạo, không thích nghe những lời khó nghe, chỉ thích nghe những lời vừa nghe xong đã cảm thấy thoải mái cả người.
“Hihi!”
Đoá Đoá nở nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì, tình trạng tinh thần của Ba đã tốt hơn nhiều so với ban nãy. Thay đổi không còn vô thần vô cảm như vừa lúc ban nãy, mà trên khuôn mặt đã ửng lên sự hy vọng. Cũng giống như căn bệnh quái ác mà ba đang gánh chịu này, cô ấy tin rằng ba nhất định sẽ khỏe lại, trở lại với tính cánh khoáng đạt, vui vẻ như trước kia.
Với hy vọng muốn hồi sinh mẹ và các anh chị em, chắc chắn ba sẽ không bao giờ buông xuôi, chắc chắn sẽ có thể biến đau buồn và tức giận thành động lực. Dưới sự hướng dẫn của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, ba sẽ nhanh chóng nâng cao trình độ tu luyện của mình, và sau đó vượt qua khỉ để vào cõi Đại La, rồi vào cõi tối cao, tiếp đó là cõi Đại La, và cuối cùng là Cõi Đại Hoàn Thiện, đi đến thiên giới thứ 36, đảo ngược chu kỳ thời gian hàng năm và trở về trước khi cái chết của gia đình để ngăn chặn thảm họa xảy ra.
Tuy nhiên, cô không biết liệu những gì Trấn Nguyên Tử Đại Tiên nói là thật hay đang lừa dối ba cô.
Vì vậy, cô quyết định tự mình đi hỏi Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cho ra lẽ. Nếu là thật thì quá tốt, cô cũng mong được trở về trong vòng tay chở che của mẹ, được sống trong sự yêu thương của các mẹ.
“Thanh Phong Minh Nguyệt, đưa hai cha con bọn họ đi dạo vòng quanh nơi Ngũ Trang Quán cho quen thuộc.” Trấn Nguyên Tử Đại Tiên phủi bụi và rời đi.
Thanh Phong Minh Nguyệt “dạ” một tiếng, liền đưa hai cha con Diệp Thiên và Đoá Đoá đi dạo quanh Ngũ Trang Quán.
Mặc dù không có nhiều đệ tử và nhưng khung cảnh ở Ngũ Trang Quán rất đẹp và tĩnh mịch, nơi đây trồng rất nhiều tiên thảo tiên dược và tiên hoa, bớt đi vẻ phồn hoa náo nhiệt thường thấy ngoài kia, đổi lại được bao phủ một sự trầm mặc, tao nhã. Khiến cho Đoá Đoá cảm thấy như đang tận hưởng một kỳ nghỉ dưỡng, nếu không phải vì nỗi buồn mất mẹ và những người thân khác gia đình, cô cảm thấy những ngày tháng lưu lại nơi đây thật sự rất tuyệt mỹ.
Còn Diệp Thiên sau khi nghe mấy lời của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, trong lòng đã khơi dậy hy vọng hồi sinh cả gia tộc, vì vậy tảng đá của sự trầm tư, khắc khổ to lớn mắc kẹt trong lòng cũng rơi xuống, tâm trạng không còn nặng nề như trước, cả người trở nên thoải mái.
Chí ít là cũng cảm thấy thoải mái hơn ban nãy rất nhiều.
Thế nhưng.
Hắn vẫn cảm thấy lo lắng vì không biết những lời mà Trấn Nguyên Tử Đại Tiên nói là thật hay giả, nội trong ba năm là có thể đi vào cõi Đại La?
Nếu là thật thì khá nhanh, một khi tiến vào cõi Đại La rồi thì không còn bao xa nữa là có thể vào cõi Đại Đạo, nhưng nếu là giả chỉ để lừa con khỉ thì rất khó lừa được nó.
Một ngày trên trời bằng một năm dưới mặt đất, những con khỉ cũng lợi hại thật. Chúng đã sống một nghìn năm, vẫn chưa rõ liệu chúng có đi vào cõi Đại La hay không, hơn nữa một nghìn năm vậy là bằng hơn 360 ngàn năm dưới địa giới.
Khỉ đã bước vào cõi Đại thừa trong khoảng thời gian vài năm, không biết sau một nghìn năm nữa chúng có tiến vào cõi Đại La hay không, nhưng thử nghĩ mà xem, càng về cấp sau khả năng tiến vào càng khó khăn hơn cấp trước đó.
Và bây giờ, hắn ta vẫn chưa bước vào cõi Thái Cực, cho dù hắn ta bước vào Thái Cực đi chăng nữa, thì sau đó còn có Đại thừa, Thái Không, Đại La, Thái Thượng, và Đại Đạo. Nhiều cảnh giới như vậy, khiến cho hắn có chút e ngại, cảm thấy có vẻ ngoài tầm với.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy Trấn Nguyên Tử không nên đùa với quả nhân sâm, ông ta nói nếu trong vòng ba năm có thể giúp hắn ta tiến vào cõi Đại La, điều này là có thể.
Chẳng qua là, hắn ta có chút hoài nghi về tư chất của mình, không biết có đủ để dùng không.
Ở dưới địa giới, hắn ta rất tự tin với tư chất của mình, có thể gọi là nhất của những người nhất. Nhưng khi vào thiên giới rồi, hắn cảm thấy bản thân chỉ là hạt cát nhỏ giữa sa mạc rộng lớn.
Thanh Phong và Minh Nguyệt đều là Thái Cực Kim Tiên, và đều mạnh hơn hắn, có lẽ thời gian tu luyện cũng không bằng hắn, hắn làm sao lại không thể khiến hắn ta cảm thấy tự ti cơ chứ?
“Wow! Ba ơi xem này, cây nhân sâm này đẹp quá!”
Bước vào một nơi khuôn viên vườn tược, Đoá Đoá thích thú chỉ vào cây nhân sâm trước mặt.
Diệp Thiên từ trong trầm tư như bị kéo lại hoàn tỉnh, nhìn dọc theo cái chỏ tay của Đoá Đóa, trước mặt là một thân cây với ánh vàng ngọc của lá, trên cây lớn lá vàng có bảy quả, giống như một bào thai sơ sinh, lấp lánh toả ánh hoàng sắc sáng chói, quả nhiên rất đẹp.
“Thanh Phong, Minh Nguyệt, quả nhân sâm có những tác dụng gì?” Diệp Thiên hỏi, khi nhắc đến quả nhân sâm, trong ký ức, dường như hắn ta đã ăn loại quả này rồi, nhưng lại không nhớ là ăn lúc nào. Những cảm giác lúc xưa kia khi ăn loại quả này đều quên hết.
“Ăn vào một quả nhân sâm là có thể sống tới 47 ngàn năm.” Minh Nguyệt nói.
“Là tác dụng trường sinh ư?” Diệp Thiên nhíu mày: “Thần tiên trên trời sinh ra đã trường thọ rồi chứ?”
Địa tiên cũng có thể sống thọ ngang trời đất, miễn là họ không bị giết hoặc vượt qua được thảm họa, muốn sống bao lâu cũng được, căn bản là không thể chết, thần tiên trên trời không phải cũng như vậy sao?
“Cái này ngươi không biết.” Minh Nguyệt cười giải thích: “Mặc dù Thiên Tiên vốn dĩ sống thọ, nhưng đó là một cảnh giới đại viên mãn nào đó, nếu không đề cao tu luyện, ngươi sẽ không bao giờ chết. Nhưng một khi phá vỡ. qua những cảnh giới nhất định nào đó, tuổi thọ có giới hạn. Nếu ngươi không đạt được Đại viên mãn trong giới hạn tuổi thọ, ngươi sẽ chết vì già.”
“Ví dụ như Diệp đại sư đây, bây giờ là Thái Hư Đại viên mãn, vĩnh viễn không thể chết, nhưng nếu như ngươi vào cõi Thái Cực rồi thì hạn tuổi thọ chỉ còn lại 1000 năm, trong 1000 năm đó, nếu không đạt được Thái Cực Cảnh Đại viên mãn, ngươi sẽ bị chết. Nếu có thể đạt được Đại viên mãn, có thể thọ ngang trời đất, nếu quay trở lại cõi Đại Thừa, thì tuổi thọ của ngươi sẽ chỉ còn 2000 tuồi, lặp đi lặp lại như vậy, nên đối với Thiên Tiên mà nói thì tuổi thọ hết sức quan trọng, bởi vì có rất nhiều Thiên Tiên không thể đạt được Đại viên mãn trong giới hạn tuổi thọ nhất định, đặc biệt là khi đã vào được cõi Đại La, sẽ phải hao tổn hơn ngàn năm thậm chí là hơn vài trăm ngàn năm cũng không có cách nào vào được cõi Thái Cực, với lại, tuổi thọ trong cõi Đại La chỉ giới hạn trong 8000 năm, cho nên họ buộc phải ăn rất nhiều thứ để có thể kéo dài tuổi thọ, chẳng hạn như đào dẹt, đan dược của Lão Quân v.v. và quả nhân sâm là một thứ giúp tăng tuổi thọ hữu hiệu nhất, nó không phải là một trong những mà là duy nhất, cứ ăn một quả, mỗi lần mỗi cõi có thể sống thêm 47.000 năm nữa, thật là cám dỗ, rất nhiều vị thần muốn ăn quả nhân sâm, nhưng số lượng có hạn, các thần lại rất ngại phải ăn cùng với những người khác.”
“Thì ra là vậy!”
Diệp Thiên và Đoá Đoá cuối cùng cũng đã hiểu được công dụng của nhân sâm.
Một quả là có thể sống thêm 47.000 năm, tức là thời gian trong mỗi cảnh giới lại được tăng lên 47.000 năm, thật sự rất u mê, tuổi thọ tăng lên gấp mấy lần lận!
“Xem ra tôi phải cho ba ăn quả nhân sâm này, như vậy ba sẽ không phải lo lắng băn khoăn về tuổi tác, có thể an tâm tu luyện!” Đoá Đoá thầm nghĩ.
Sau khi đi dạo một vòng quanh Ngũ Trang Quán, Diệp Thiên có chút mệt mỏi vì trở thành người thường nên cần trở về phòng nghỉ ngơi, một ngày ở đây quá dài, một người thường đi dạo cả ngày có thể sẽ vì mệt mà chết.
Đoá Đoá lặng lẽ chạy một mạch về phòng, lén lút tìm tòi thứ gì đó.
“Con nha đầu Đoá Đoá kia, có phải là đang tìm ta đó không? Ta đang ở phòng thiền.” Một giọng nói dội lại.
Đoá Đoá giật mình, cười đáp: “Đại Tiên lợi hại thật, lại bị ông phát hiện rồi!”
Sau đó trong phòng truyền ra tiếng cười của Trấn Nguyên Tử, Đoá Đoá vừa bước vào đã trông thấy người ngồi trên bục cao, tay cầm phất trần, quả thật bất phàm.
Thế là, Đóa Đóa ngồi trên bục cao niệm Phật, quay ngoắt về phía Trấn Nguyên Tử, hỏi: “Đại Tiên, ngài nói rằng ba năm là có thể giúp Ba tôi vào cõi Đại La, đó là ngài đang nói thật hay chỉ là đang nói dối Đại Thánh?”
“Đương nhiên là thật.” Trấn Nguyên Tử cười, đáp: “Ba ngươi ở thế gian phàm trần trăm năm rồi vào cõi Thái Hư, với tư chất này, trên thiên giới chỉ cần ba năm có thể vào cõi Đại La cũng không thành vấn đề.”
“Nhưng ba tôi là người từng trải. Ông ấy đã mất hàng trăm nghìn năm để đến được Thái Hư Đại viên mãn trong kiếp trước.” Đoá Đoá nói.
Trấn Nguyên Tử cười nói: “Ta nói ông ấy có thể tức là có thể.”
Bởi vì trên thiên giới này hắn ta là người dày dặn kinh nghiệm, chẳng qua là Trấn Nguyên Tử không tiện nhắc tới.
“Vậy được.”
Đoá Đoá “hihi” cười một tiếng.
“Đúng rồi Đại Tiên, thực lực của Đại Thánh nói chung thì cũng không mấy mạnh, nhưng tại sao năm đó đại náo thiên cung, hắn lại có thể đánh tới tận Điện Lăng Tiêu? Hơn nữa bên Ngọc Hoàng Đại Đế có rất nhiều người có thể thu phục Đại Thánh, vậy tại sao Ngọc Hoàng lại nhất định phải mời Phật Tổ Như Lai? Đoá Đoá hỏi những khúc mắc trong lòng.”
Trấn Nguyên Tử cười nói: “Con nha đầu này, vậy cũng hỏi được, ta nói với ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không được nói với người khác đâu đấy.”
“Được ạ!”
Đoá Đoá gật gật, lắng nghe.
Trấn Nguyên Tử nói: “Bồ Đề lão tổ có 12 môn đệ, gồm: Quảng, Đại, Trí, Tuệ, Chân, Như, Tính, Hải, Dĩnh, Ngộ, Viên, Giác. Con khỉ ngang ngược kia là đệ tử thứ mười lấy chữ lót là Ngộ, mà Như Lai là đệ tử thứ sáu của Bồ Đề Lão Tổ.”
“Như Lai tuy không được Bồ đề dạy bảo, nhưng ở dưới gốc cây Bồ đề mà thành Phật. Người được Bồ đề giác ngộ thành Phật, nên coi Bồ đề là sư phụ, tức là sư huynh của con khỉ kia.”
“Con khỉ tính tình ương ngạnh, cho mình là nhất thiên hạ, không biết chính vì muốn giữ thể diện cho Như Lai mà Ngọc Hoàng đã không ra tay đánh lại nó. Ai ngờ hắn càng thêm hống hách, đánh vào tới tận Điện Lăng Tiêu, thế rồi Ngọc Hoàng đành phải cho gọi Phật Tổ Như Lai đến và thu phục con khỉ, cũng là vì muốn giữ thể diện cho Như Lai, và cũng là vì muốn Như Lai tận tay đến thu phục nó, để cho Như Lai hạ thủ với sư đệ của mình. Thật sự Như Lai cũng không chịu được, nhưng không dám trái lệnh Ngọc Hoàng, bèn đè con khỉ xuống dưới núi Ngũ Hành.”
“Thì ra là vậy!”
Đoá Đoá như được khơi thông đầu óc.
Chả trách sao con khỉ này lại có thể đánh tới Điện Lăng Tiêu, thì ra là sư đệ của Như Lai!
“Haha.” Trấn Nguyên Tử cười nói: “Bát Hầu đó không hề biết Như Lai là sư huynh của nó, nhưng nha đầu ngươi thì biết rồi đó.”
Đoá Đoá cười đáp: “Xin đa tạ Đại Tiên chỉ giáo.”
Sau đó, cô lại gãi đầu hỏi: “Đại Thánh không biết, vậy tại sao Đại Tiên lại biết được bí mật này?”
Trấn Nguyên Tử cười nói: “Từ khi trời đất chưa được sinh ra, ta đã có mặt ở đó, lúc hình thành nên trời và đất, ta đã có được địa thư, trên biết hơn 500 năm, dưới biết cũng không dưới 500 năm, thường xuyên quan sát địa thư, thử hỏi xem, trời đất này có việc gì là qua mắt được ta.”
“Đại tiên quả là lợi hại!” Đoá Đoá thích thú.
Trấn Nguyên Tử lại cười lớn.
Vì vậy, Đoá Đoá lại hỏi: “Vậy địa vị của Đại Tiên trên thiên giới này chắc hẳn là cao nhất, vậy tại sao ngài lại phải hành lễ với Quan Thế Âm Bồ Tát?”
Cô ấy nhớ rằng trong Tây Du Ký, khi Quan Âm đến cứu cây nhân sâm, Trấn Nguyên Tử đã thể hiện sự kính trọng với Quan Âm.
Trấn Nguyên Tử nói: “Ta chỉ là con sếu hoang bay giữa mây mù, ta không được liệt vào hàng tiên, không có tư cách. Giống như người phàm các ngươi, ông lão bảy tám mươi tuổi cũng phải lễ phép với một vị quan nhỏ, đó là sự thật, Phật Bà Quan Âm được xếp vào hàng tiên, còn ta thì không. Bà ta là quan, ta là dân. Không có lý do gì không hành lễ với người.”
“Nhưng nếu so về tuổi tác, ta cũng hơn Quan Âm mấy thế hệ.”
“Ồ!” Đoá Đoá lại lần nữa gật gật, tỏ vẻ phấn khích.
Khi Đoá Đoá định hỏi tại sao ông lại phải kết nghĩa với con khỉ kia thì Nương Nương ho “khụ khụ” bước tới.
“Ông anh, Lão Tôn vừa từ chỗ lão đạo lỗ mũi trâu kia mang đan dược về rồi!”