Ngay sau đó, Đoá Đoá đưa Trấn Nguyên Tử Đại tiên đến nhà nơi Diệp Thiên ở.
“Đại tiên, nhìn ba cháu đi.” Đoá Đoá sốt ruột nói.
Đại tiên Trấn Nguyên Tử gật đầu nói, ngồi ở mép giường để bắt mạch cho Diệp Thiên.
Sau khi bắt mạch, ông ta cau mày nói: "Toàn thân suy yếu, huyết mạch, sinh khí suy kiệt. Cũng nhờ sinh khí kiên cường, chống đỡ sinh khí yếu ớt, nếu không mọi cố gắng đã chấm hết từ lâu, và hắn phải bắt đầu lại từ đầu.”
“Người đã hôn mê có thể chữa khỏi được không?” Đoá Đoá gấp gáp hỏi.
Trấn Nguyên Tử nói: "Không sao đâu để cho hắn ở đây, nhưng nếu hắn muốn lấy lại sức mạnh của mình và định hình lại cơ thể, thì phải đi đến chỗ Thái Thượng Lão Quân để lấy thuốc."
"Tôi không giỏi thuật giả kim. Không có bảy, tám viên đan dược Lão Quân có nhiều loại thuốc, và một số loại thuốc có thể phục hồi sức mạnh của hắn và tái tạo cơ thể của hắn.”
Đoá Đoá nghe thấy lời đó và vui mừng nói: "Người bất tử vĩ đại sẽ để cho cha tôi tỉnh lại trước. Về phần thuốc, cháu sẽ tự đi. Lão Quân ở Trung Thiên thứ 33 phải không? Cháu sẽ đến đó tìm Thái Thượng Lão Quân xin cho một viên."
Trấn Nguyên Tử cười khổ sở: "Trung Thiên thứ ba mươi ba. Đúng vậy. Nhưng đó không phải là nơi mà người thường có thể đi tới. Với tu vi và thân phận người phàm của cháu, không thể đi lên Trung Thiên thứ ba mươi ba.”
"Hả?"
Đoá Đoá đột nhiên tỏ vẻ thất vọng và nói: "Trấn Nguyên Tử đại tiên, có thể giúp cháu không ạ? Giúp cháu đi đến chỗ Thái Thượng Lão Quân để cháu xin đan dược điều trị cho cha cháu. chừng nào Đại tiên cần giúp, cháu sẽ làm bất cứ việc gì đại tiên muốn.” Nguyên Tử Đại tiên và Thái Thượng Lão Quân có quen biết, cô ấy tin rằng Trấn Nguyên Tử Đại tiên đến có thể lấy được đan dược để chữa bệnh cho cha.
Bất quá, Trấn Nguyên Tử Đại tiên cười khổ: “Ta đi thì được, nhưng ta không muốn mắc nợ người ta, nên ta sẽ không làm phiền Lão Quân xin đan dược.”
Đoá Đoá nghe xong liền quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe nói: "Xin Trấn Nguyên Tử Đại Tiên đưa Đoá Đoá đến gặp Thái Thượng Lão Quân, Đoá Đoá cầu xin Thái Thượng Lão Quân, được không ạ?”
Trấn Nguyên Tử Đại tiên có vẻ miễn cưỡng.
Lúc này, Minh Nguyệt nói: "Sư phụ, sư phụ có thể nhờ Tôn Ngộ Không đi lấy đan dược. Tôn Ngộ Không với Thái Thượng Lão Quân cũng quen biết, chắc là có thể lấy được đan dược."
Trấn Nguyên Tử gật đầu khi nghe những lời này. Đây cũng là một cách hay.
Sau đó ông ta kéo Đoá Đoá đứng lên.
Sau đó, ông ta ấn một lòng bàn tay lên ngực Diệp Thiên, dùng đạo pháp tiêm sinh khí vào cơ thể Diệp Thiên, không lâu sau Diệp Thiên nôn ra, chậm rãi mở mắt ra.
“Ba!”
Đoá Đoá đột nhiên bật khóc vui mừng: “Ba tỉnh lại rồi, Đoá Đoá lo lắng muốn chết!”
Diệp Thiên trợn tròn mắt, thấy mình đang nằm trên giường cùng Đoá Đoá ở cạnh giường.
Diệp Thiên không khỏi thắc mắc.
Chẳng phải mình đã chết rồi sao?
“Đây là đâu? Mình vẫn chưa chết sao?”
Cùng lúc, rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu Diệp Thiên.
Sau đó, hắn yếu ớt hỏi: “Đoá Đoá, chúng ta đang ở đâu?”
Đoá Đoá lau nước mắt vui mừng và mỉm cười: “Ba, chúng ta đã vào thiên giới. Chúng ta đang trong Ngũ Trang Quán của Trấn Nguyên Tử Đại tiên? Trấn Nguyên Tử Đại tiên đã cứu ba.”
Nhắc mới nhớ. Cô bé chỉ vào Trấn Nguyên Tử Đại Tiên và nói: "Đây là Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, Trấn Nguyên Tử Đại Tiên rất giỏi.”
Diệp Thiên muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện bản thân không thể ngồi dậy được. Đoá Đoá đã nhanh chóng giúp ba ngồi dậy. Sau đó Diệp Thiên nắm chặt tay Trấn Nguyên Tử Đại Tiên và nói: “Cảm ơn Trấn Nguyên Tử Đại tiên đã giúp đỡ.”
“Không có gì.” Trấn Nguyên Tử Đại tiên xua tay và đứng dậy nói.
“Cha con nói chuyện vui vẻ. Tôi sẽ viết một lá thư đưa cho Tôn Ngộ Không để Tôn Ngộ Không đi đến chỗ Lão Quân để lấy đan dược."
Sau đó Trấn Nguyên Tử Đại Tiên vẫy tay phủi bụi rồi bước ra khỏi phòng, Thanh Phong theo sau Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, đóng cửa lại.
Diệp Thiên đầu óc quay cuồng một hồi.
Trấn Nguyên Tử Đại tiên.
“Mình đã thực sự lên thiên giới rồi sao?”
Lúc này, Đoá Đoá lấy quả nhân sâm từ trong người ra, cười nói: “Ba, ba nhìn xem. Đây là cái gì?”
Diệp Thiên hai mắt sáng lên: “Quả nhân sâm?”
“Vâng!” Đoá Đoá gật đầu nói: “Trấn Nguyên Tử Đại tiên bảo Thanh Phong, Minh Nguyệt hái cho Đoá Đoá ăn. Đoá Đoá không nỡ ăn nó, và con đưa nó cho ba ăn."
Nói xong cô bé đưa quả nhân sâm đến bên miệng Diệp Thiên.
Diệp Thiên lắc đầu cười: "Con gái con thật đáng yêu, Trấn Nguyên Tử Đại tiên cho con quả nhân sâm quý như vậy ăn thì con ăn đi, đừng phụ lòng tốt của Trấn Nguyên Tử Đại tiên, ba không ăn, Đoá Đoá ăn đi."
"Không. Đoá Đoá cố tình để cho ba ăn, ba ăn đi."
"Đoá Đoá ăn đi."
"Ba ăn đi. "
"Đoá Đoá ăn đi."
Hai cha con đẩy qua đẩy lại Đoá Đoá không còn cách nào, quả nhân sâm tốt cho ba dưỡng thương.
Diệp Thiên khóe miệng mỉm cười.
Con gái hiếu thảo, đáng yêu nhưng là Trấn Nguyên Tử cho Đóa Đóa ăn, ba làm sao có thể ăn những thứ ngon mà Trấn Nguyên Tử đại tiên cho Đóa Đóa?
Diệp Thiên nói: "Ba đã nhận tấm lòng của Đoá Đoá , nhưng ba thực sự không ăn."
Đoá Đoá cong môi, lấy quả nhân sâm cất vào trong người và nói : "Khi nào ba nghĩ lại, Đoá Đoá đã lấy nó ra cho ba ăn.”
Diệp Thiên cười không nổi.
Đoá Đoá nói chuyện với Diệp Thiên về cảnh giới tu luyện của Ngũ Trang Quán. Lúc này, Trấn Nguyên Tử Đại tiên đã viết một lá thư đưa đến Thủy Liêm Động.
Một tiếng sau.
Thủy Liêm Động, Hoa Quả Sơn.
"Uống rượu! Uống rượu, mọi người cứ uống thoải mái!" Trên ghế da hổ, Tôn Ngộ Không đội vương miện trên đầu, nâng ly rượu lên chào hỏi.
Có rất nhiều những con khỉ khác đang ngồi ở hai bên, và họ nâng ly uống rượu với Tôn Ngộ Không.
"Đại Vương, người nghĩ chống lại Phật tổ vui, hay là trở về Hoa Quả Sơn làm Đại Vương vui hơn?" Một con khỉ hỏi.
"Tất nhiên là làm đại vương ở Hoa Quả Sơn vui hơn rồi, uống rượu và ăn thịt, thoải mái, chống lại Phật tổ không vui chút nào, không vui chút nào.”
“Hahaha!”
Một bầy khỉ cười lớn.
"Đại vương! Đại vương! Trấn Nguyên Tử Đại tiên đã gửi thư cho ngài!"
Một con khỉ chạy đến nói với Tôn Ngộ Không.
“Ồ!”
Tôn Ngộ Không sửng sốt. Gãi đầu nói: “Sao Trấn Nguyên Tử Đại tiên lại gửi thư cho ta?”
Tôn Ngộ Không đưa tay ra, nhặt ống tre lên, bên trong rút ra một bức thư, trên giấy chỉ viết mấy chữ: “Thân mến. Người anh em, ta đã nhiều năm không gặp, rất muốn gặp mặt, đọc thư xong đến thăm Ngũ Trang Quán, ta có chuyện muốn nói.”
Sau khi Tôn Ngộ Không đọc xong thư, hắn ta cười vài lần.
"Trấn Nguyên Tử Đại tiên cũng nhớ lão tôn à. Mặt trời sắp tắt nắng thật rồi, nhưng lão Tôn muốn đi xem Trấn Nguyên Tử Đại tiên tìm lão Tôn có việc gì?"