Nghe thấy âm thanh căm phẫn, Đóa Đóa giật mình chạy ra khỏi linh đường, nhìn lên thì thấy hàng chục lá cờ có chữ Bắc Lương. Biết em trai mình là Hoàng Phủ Tư Thần đã đến, cô vội vã hét lên: “Tư Thần, em mau ra đây đi, thù này chúng ta không trả nổi đâu. Họ có thể tiêu diệt Tuyết Thần tông chỉ với một đòn, ngay cả ông nội Huyền Cực cũng bị giết. Em không đánh lại họ đâu.”
“Còn nữa, bọn họ đã bày trận ở đây rồi, em không được xuống dưới, một khi xuống dưới, nhất định sẽ chết!”
“Mau đi đi! Đưa quân của em đi! Đừng làm chuyện hy sinh vô ích, giữ cho ba một huyết mạch cuối cùng. Anh trai và em trai đều đã ra đi rồi, chỉ còn lại một mình em thôi, mau lên!”
Cô lo lắng thúc giục, nếu bảy tên ác ma kia biết chuyện này, chỉ cần không đến một phút là có thể quét sạch Hoàng Phủ Tư Thần và đội quân của cậu.
Thế nhưng, Hoàng Phủ Tư Thần không rời đi mà nghiến răng nói: “Đáng chết! Đáng chết!”
Cậu trở nên vô cùng tức giận, hét lên: “Binh lính Bắc Lương, tất cả ra khỏi hạm đội, báo thù cho mẹ và anh em của bản vương!”
“Vâng!”
Hàng chục triệu quân từ trong chiến hạm tinh không đổ ra, tạo thành một đội hình trên không.
Đóa Đóa thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc, lấy sức hét lớn: “Tư Thần, nghe lời chị, đi đi, mau đi đi!”
“Em không đi!”
Hoàng Phủ Tư Thần kiên quyết nói: “Em muốn báo thù cho mẹ. Nếu không báo được thù giết mẹ, em thề không làm người!”
Nói đến đây, cậu như điên như dại hét lên: “Ra đây! Bọn ăn cướp đã giết mẹ ta, lăn ra ngoài cho ta! Ra đây!”
“Hu hu hu...”
Đóa Đóa không thuyết phục được em trai, ngồi bệt xuống đất khóc lớn: “Tư Thần, đại quân tỷ người của ba mất rồi, chút quân này của em không thể báo thù cho mẹ được đâu. Mẹ em dưới hoàng tuyền mà thấy em như thế này, nhất định sẽ đau lòng lắm.”
“Nghe lời chị, đừng làm mẹ em buồn có được không? Sống cho tốt, đừng đến đây tìm chết nữa được không?”
Hoàng Phủ Tư Thần nghe xong thì không ngừng hét lên. Cậu bé luôn mạnh mẽ ấy, lúc này cũng rơi hai hàng nước mắt trong veo, cậu hít một hơi thật sâu và nói: “Em sẽ đưa chị đi cùng. Chị đối với em rất tốt, em không thể bỏ chị lại một mình được.”
Nói xong cậu lao xuống dưới.
Bùm!
Có một âm thanh vang lên, giống như một tảng đá rơi xuống nước, từng đợt “sóng” xuất hiện phía trên linh đường. Hoàng Phủ Tư Thần bị cô lập bởi một lớp sức mạnh đáng sợ, chị gái rõ ràng đang ở gần trong tầm tay, nhưng lại như thể cách xa ngàn dặm, cậu không thể đi xuống và đưa cô ấy đi.
Cậu không cam tâm, rút kiếm ra và điên cuồng chém vào tầng sức mạnh đáng sợ này, gắng sức chém ra hơn chục nhát, nhưng không nhát nào có thể chém ra được một khe hở.
“Tư Thần, chị hiểu được tấm lòng của em, chị có Thất khiếu linh lung tâm bảo vệ, không chết được đâu. Em đi nhanh lên, đừng quan tâm đến chị, đi!” Đóa Đóa thúc giục.
Hoàng Phủ Tư Thần cố gắng hết sức cũng không có kết quả, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị, giữ gìn sức khỏe, một ngày nào đó, em nhất định sẽ báo thù cho mẹ cùng anh em của chúng ta!”
Nói xong, Hoàng Phủ Tư Thần chuẩn bị đưa quân rời đi.
“Haha!”
Lúc này, một tràng cười lớn vang lên.
“Quả nhân còn tưởng là Lão ma Diệp đang đánh phá sát tiên đại trận của ta chứ. Không ngờ rằng không phải hắn mà là con trai của hắn.”
Lời này vừa vang lên, Hoàng Phủ Tư Thần liền nhìn xung quanh, thấy một nhóm người xuất hiện cách chỗ cậu không xa.
“Xong rồi!”
Tim Đóa Đóa như chìm xuống đáy vực.
Bảy tên ác quỷ đang ở đây, Tư Thần...
Cô không dám nghĩ xa hơn.
Hoàng Phủ Tư Thần tức giận nói: “Có phải các người đã giết mẹ và các anh chị em của tôi không?”
“Vậy thì sao?” Đạo Quang tiên đế chế nhạo: “Cậu muốn báo thù sao?”
“Tên khốn!”
Hoàng Phủ Tư Thần tức giận mắng một tiếng, lập tức phất tay, hô lên: “Khai khỏa cho bản vương, bắn chết bọn chúng, báo thù cho mẹ của bản vương!”
Dứt lời.
Bùm bùm bùm!
Hàng triệu quân đồng loạt nổ súng.
Đội quân này được Bắc Minh huấn luyện những binh pháp mà Diệp Thiên đã dạy cho Hoàng Phủ Tư Thần.
Thế nhưng, số lượng quân quá ít.
May ra còn bắn được tiên vương, còn đối với Thái Hư cảnh tiên tôn và tiên tôn đại viên mãn thì chỉ giống như một trận mưa phùn rơi xuống người, không đau không ngứa.
“Hahaha!”
Bảy vị tiên đế cùng thủ hạ phía sau đều không nhịn được cười, tất cả nhìn Hoàng Phủ Tư Thần bằng ánh mắt tà ác, Đạo Quang tiên đế không khỏi mỉm cười, nói: “Nhóc con, cậu đúng là ếch ngồi đáy giếng. Đại quân nghìn tỷ của ba cậu không tiêu diệt được chúng ta, mà giờ quân số của cậu chỉ mấy chục triệu, quả nhân búng ngón tay cũng có thể giết sạch.”
Nói rồi ông ta liền búng một ngón tay.
Vù!
Một ánh sáng vàng vụt qua, bắn vào trong đội quân và nổ tung.
Khoảnh khắc này, quân đội cả chục triệu người đều bị thổi bay thành thành thịt vụn, hàng chục chiến hạm tinh không cũng bị nổ tung ngay lập tức. Hoàng Phủ Tư Thần bị đánh bay và đập vào một ngọn núi, máu trên ngực chảy ròng ròng.
“Tư Thần!”
Đóa Đóa hét lên kinh sợ, như thể muốn bay tới để bảo vệ em trai mình, nhưng lại bị pháp trận chặn lại, cô tuyệt vọng không thể thoát ra được, lo lắng bật khóc, tiếng khóc như xé nát tim gan.
“Ôi mẹ ơi, những người này thật kinh khủng!”
“Chỉ cần một ngón tay đã có thể giết chết mấy triệu quân, thật đáng sợ. Diệp tông chủ sao lại chọc vào đám yêu quái này!”
“Lợi hại quá! Những người này thật ghê gớm! Họ không phải là người, rõ ràng là ma quỷ!”
“...”
Các tu sĩ địa cầu quanh núi Côn Luân chưa từng thấy cảnh hàng vạn người bị một cái búng tay giết chết bao giờ, họ sợ hãi đến mức thân thể run lên, mặt mày biến sắc.
Lúc này, tại Nam Lĩnh.
Vù!
Một thanh Phi Kiếm bay ra từ cửa truyền tin.
“Cuối cùng cũng đã trở về nơi trọng sinh của ngài rồi.” Lâm Bá Thiên nói.
Diệp Thiên không cảm thấy vui chút nào. Một trăm trăm tỷ quân đi đến thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, chỉ còn lại có hai người trở về, hắn còn có thể thấy vui hay sao?
Thậm chí, hắn còn chẳng có mặt mũi nào để về gặp vợ con.
Nếu không phải vì quân sư bảo hắn trở về nơi trọng sinh, nơi sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế, thì hắn đã nóng lòng muốn tìm nơi ẩn nấp, chờ ngày nào đó sẽ đạt được kim tiên đại lộ, tiêu diệt mấy lão cẩu đó. Vậy thì hắn mới dám trở lại gặp gia đình.
“Quay lại...”
Diệp Thiên đang định nói quay lại Tuyết Thần tông, thì đột nhiên, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
“Đây không phải là Diệp tông chủ sao?”
Một số tu sĩ địa cầu chạy tới, một trong số họ lo lắng nói: “Diệp tông chủ, anh mau rời khỏi địa cầu đi, Tuyết Thần tông đã bị tiêu diệt rồi, những người đó quá lợi hại, bọn họ dùng con gái Đóa Đóa của anh làm mồi nhử, chờ anh mắc câu đấy!”
Diệp Thiên nghe xong lời này, trong lòng nhất thời chấn động.
Lúc bắt đầu tìm kiếm huyết mạch, tim hắn ngay lập tức rơi xuống vực sâu.
Chỉ còn lại hai huyết mạch!
Con trai, con gái, cháu trai, cháu gái, hàng chục huyết mạch khác, giờ chỉ còn lại hai người!
Hắn loạng choạng suýt ngã khỏi Phi Kiếm, cả người không còn chút sức lực.
Lâm Bá Thiên nhanh chóng đỡ lấy Diệp Thiên, hỏi: “Ai làm? Là kẻ nào làm?”
“Cổng truyền tin Nam Bắc đã bị mở ra, những người đến từ Tử Vi Tinh đã đến, ngay cả Huyền Cực tiên tôn cũng bị họ giết rồi.”
Ầm!
Diệp Thiên như bị sét đánh trúng, đứng đó ngẩn ra một lúc lâu, sau đó, hắn run run hỏi: “Vợ tôi cũng bị giết hại rồi sao?”
“Đúng vậy, Diệp tông chủ.” Một tu sĩ trả lời: “Người phái Tuyết Thần chạy trốn vào thiên lộ dẫn đến Thiên Hoang, bị bọn chúng đuổi kịp, cô ấy đã bị nổ tung rồi. Trừ Đóa Đóa ra, tất cả đều chết hết rồi.”
“Họ đã thiết lập một linh đường cho các thành viên trong gia đình anh, nhốt Đóa Đóa trong linh đường, nói rằng muốn dụ anh đến giải cứu Đóa Đóa, sau đó giết anh trong thế trận đã bày sẵn.”
“Đúng rồi.” Nói đến đây, một tu sĩ nói thêm: “Tôi vừa nhận được tin, có vẻ như con trai của anh là Hoàng Phủ Tư Thần đã mang quân Bắc Lương đến báo thù cho mẹ. Không biết bây giờ cậu ấy đã bị giết hay chưa. Chúng tôi vừa nhận được tin tức thì gấp rút chạy đến xem, không ngờ lại gặp được anh ở đây.”
Nghe xong lời này, Diệp Thiên lập tức hướng về phía núi Côn Luân, hóa thành một tia sáng, lao đi với tốc độ cực nhanh.