Nhẩm theo tâm pháp, từng loạt phù văn màu vàng xuất ra từ trong miệng Diệp Thiên, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, cũng đánh vào xung quanh trên pháp tắc Thiên Đạo.
Khi phù văn đánh vào pháp tắc Thiên Đạo liền giống như giọt nước chảy vào chảo dầu, chỉ trong nháy mắt sinh ra phản ứng dữ dội, phát ra một tiếng nổ chói tai. Dưới tiếng nổ dữ dội đó, những người thiên đạo pháp của đại quân Bắc Minh Giáo đang bị vây khốn đã sụp đổ trong phút chốc.
Thế nhưng!
Chỉ đơn giản là sụp đổ pháp tắc xung quanh đại quân Bắc Minh mà thôi, sấm sét dày đặc vẫn tiếp tục rơi xuống.
Rần rầm rầm!
Theo từng đợt sấm sét rớt xuống, gần trăm nghìn tỷ đại quân Bắc Minh Giáo hầu như tất cả đều bị sấm sét nổ chết, trên mặt đất rộng lớn đâu đâu cũng có những cánh tay bị đứt lìa văng khắp nơi , tỏa ra những làn khói xanh khét lẹt tràn ngập toàn bộ chiến trường, theo sự biến mất của pháp tắc, mùi khét lan tỏa theo gió, bao trùm trong bán kính trăm tỷ cây số.
Khụ khụ khụ...
Ọe ọe ọe...
Đại quân bảy giáo phái ở bên kia chịu không chịu nổi mùi hôi thối bốc ra liền ho khan, nôn mửa.
"Ha ha! Ha ha ha!"
Bảy vị tiên đế mở ra đại pháp ngừng thở để không ngửi được mùi tanh tưởi này. Khi nhìn thấy toàn bộ đại quân Bắc Minh Giáo chết dưới thiên uy làm cho bọn họ vui mừng như điên.
"Lão ma Diệp, mặc dù lực lượng đại quân của ngươi hùng mạnh, mặc dù ngươi có Công Dương Hạ khiêu khích bảy giáo phái bọn ta. Làm hại bảy giáo phái chúng ta trăm năm giao chiến tổn thất thảm trọng, để cho ngươi phản công vào Tử Vi tinh như chỗ không người, nhưng ngươi làm chuyện xấu xa nhiều vô cùng, trời muốn giết ngươi, muốn tiêu diệt Bắc Minh Giáo, các ngươi mà không chết cũng đều rất khó nha!" Tiên đế Đạo Quang không nhịn được mà bật cười to ra.
"Quả báo! Lão ma Diệp! Ngươi đã bị quả báo!" Thái Hòa tiên đế cũng gân cổ hét lên sung sướng.
"Ông trời ơi! Để cho thiên lôi giáng xuống mạnh hơn nữa đi, đánh nát linh hồn của lão ma Diệp, làm cho hắn muôn đời muôn kiếp không thể trở lại đi!" Ngạo Thiên thiên tiên đế ngửa mặt lên trời hô to.
"Ông trời ơi! Hãy tiêu diệt bọn hắn! Người hãy nhanh nhanh tiêu diệt bọn hắn đi!"
Tiên đế và lão tổ cùng với đại quân, mỗi người đều ngửa mặt lên trời hô to.
Mà Diệp Thiên nhìn toàn bộ trăm nghìn tỷ đại quân bị chết thảm dưới thiên uy, các tướng lĩnh gần như không chịu nổi những đòn đánh của thiên lôi, Diệp Thiên liếc nhìn xung quanh, đôi mắt của hắn đỏ lên như thể chảy ra máu.
"Ông trời đáng chết! Bổn tọa và ngươi không đội trời chung!"
Diệp Thiên căm hận hét lên trời, giống như sắp phát điên.
Ngay khi lời nói của hắn vang lên.
Toàn bộ thiên lôi tập trung một chỗ hướng về Diệp Thiên đánh xuống ầm ầm.
Ầm!
Trong nháy mắt đánh nát pháp bảo hộ thể mãn cấp của hắn, cắn nuốt hắn vào trung tâm sấm sét.
"Tôn thượng!"
Quân sư và Quốc Trượng Gia cùng với các tướng lĩnh may mắn còn sống đều gân cổ hét lên.
"Ha ha ha!"
Bảy vị tiên đế vui mừng như điên.
"Tên ngốc lão ma Diệp này, hắn có năng lực gì mà đòi cùng thiên đạo không đội trời chung chứ? Hiện tại thì hay rồi, bị Thiên Đạo dùng thiên uy đánh cho xuyên tạc, chỉ sợ đã muốn không thể quay đầu rồi đi?" Tiên đế Đạo Quang nói.
Chúng tiên đế lại cười to.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt bọn họ liền cứng ngắc.
Chỉ thấy Diệp Thiên đi ra từ trong sức mạnh của thiên uy cuồn cuộn, tuy rằng hắn bị đánh đến tóc tai bù xù nhưng dường như không thấy thương tích gì từ trên người hắn.
"Đại đạo! Thiên đạo ngang nhiên làm trái ngược nguyên tắc tự nhiên của đại đạo, người mặc kệ như vậy sao?" Diệp Thiên hét lên.
Ầm!
Lại thêm một đạo thiên lôi mạnh mẽ đánh lên người Diệp Thiên.
Bởi vì tu luyện theo Đại Đạo Tạo Hóa Quyết nên Diệp Thiên không bị ông trời giết chết, cho nên thiên uy cũng chỉ làm phá vỡ pháp bảo hộ thể của hắn mà thôi, không thể nổ chết Diệp Thiên, thậm chí không thể tạo được một chút thương tổn nào cho hắn.
Có lẽ là phát hiện ra điểm này nên thiên uy không hề đánh vào Diệp Thiên, mà là tản ra đánh về phía các tướng lĩnh của Bắc Minh Giáo may mắn còn sống lúc nãy, nổ chết từng tướng lĩnh của Bắc Minh Giáo.
"A! A a a!"
Diệp Thiên tức giận quát lên, hắn hiểu được bản thân mình đã không thể ngăn cản ông trời giết Bắc Minh Giáo nên liền gân cổ hét to: "Rút lui! Mau rời đi! Tất cả người còn sống sót nhanh rời khỏi đây ngay! Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, chúng ta còn có thể trở lại! Một ngày nào đó chúng ta còn có thể trở lại!"
Vừa dứt lời, hắn ném quân sư đã bị đánh đến hôn mê ra cửa truyền tống.
Sau đó lại tiếp tục ném thêm một đám người Lâm Bá Thiên, Quốc Trượng Gia ra cửa truyền tống.
"Mau mau mau! Mau nổ chết lão ma Diệp! Ông trời không giết được hắn! Chưa hẳn chúng ta không thể giết được! Tất cả đại tiên tôn đều có thể! Dốc sức giết chết lão ma Diệp cho ta!"
Thái Hòa thiên đế thấy một đám tướng lĩnh Bắc Minh Giáo bị thiên uy đánh hôn mê được Diệp Thiên ném ra cửa truyền tin thì liền hét lớn. Nhanh như chóp ra tay, chém một kiếm về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên mất đi pháp bảo hộ thể, hắn đang chuẩn bị ném thêm một vị tướng lĩnh ra cửa truyền tin thì bị trúng một kiếm, trên người lưu lại một vết thương đẫm máu.
Chẳng bao lâu sau, hai mươi vị đại tiên tôn cùng nhau ra tay, năng lượng dày đặc hướng về phía Diệp Thiên.
"Chết tiệt!"
Diệp Thiên căm hận đến phát điên, vừa né tránh vừa triệu hồi Thiên Địa Bảo Giám, khiến Thiên Địa Bảo Giám trở nên to lớn hơn, ngăn chặn sự tấn công của hai mươi vị đại tiên tôn, đồng thời lao về phía Lan Lăng Vương.
Lan Lăng Vương che chở cho Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên, sắp không chống nổi được sự tấn công của thiên uy, nếu không cứu bọn họ thì bọn họ sẽ bị thiên lôi đánh chết.
"Diệp Thiên. Ngươi đừng lo cho chúng ta, ngươi đi mau đi! Đi mau đi!" Thượng Quan Quỳnh Dao hét lên.
"Diệp Thiên, nếu có kiếp sau, ta còn muốn làm người phụ nữ của ngươi. Ngươi đi mau đi!" Diệp Lam Duyên cũng rống to lên.
"Ta sẽ không mặc kệ, vứt bỏ các ngươi!"
Diệp Thiên bất chấp thiên lôi đánh xuống, vừa động liền dừng lại, gian nan đến gần bọn họ.
Tại thời điểm này.
Ầm!
Một đạo thiên lôi mạnh mẽ đánh vào Thiên Địa Bảo Giám, làm nổ tung Thiên Địa Bảo Giám.
Vừa lúc Diệp Thiên tới gần Lan Lăng Vương và hai người con gái của ông ta.
Bỗng nhiên!
Hai mươi vị đại tiên tôn đuổi giết qua tới.
Ầm!
Lan Lăng Vương, Thượng Quan Quỳnh Dao, Diệp Lam Duyên, ba người bọn họ tất cả đều bị bắn bay thành sương máu. Diệp Thiên cũng bị đánh trúng, bay ngược ra ngoài, nện trên mặt đất, não bị chấn động ong ong, nôn ra một búng máu tươi.
"Ha ha ha!"
Bảy vị tiên đế và các vị đại tiên tôn đều đồng thời cười to liên tục.
Lúc này, Diệp Thiên khó khăn đứng lên. Nhưng nhìn thấy Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên đã biến mất, hắn vô cùng thống khổ hét lên: "Quỳnh Dao, Lam Duyên!"
"Ha ha!"
Tiếng cười của bảy vị tiên đế truyền đến.
Diệp Thiên đột nhiên nhìn về phía bọn họ, đôi mắt hằn lên hai ngọn lửa đỏ, tràn ngập hận ý.
"Người phụ nữ của ngươi bị nổ chết, ngươi rất khó chịu phải không, nào nào, đến đây đi!" Tiên đế Đạo Quan vừa nói vừa ngoắc ngoắc ngón tay, làm ra bộ dáng hả hê.
Răng rắc!
Diệp Thiên nắm chặt nắm tay phát ra âm thanh răng rắc.
"Diệp Thiên! Ngươi đi mau! Đi mau đi!" Nghê Hoàng tiên tử được sự bảo vệ của cha cô nên không bị sét đánh chết, nhưng có sự ngăn cản của thiên uy. Bọn họ khó có thể di chuyển hướng về phía cửa truyền tin bằng tốc độ của rùa.
Diệp Thiên quay lại nhìn, đang chuẩn bị dẫn bọn họ rời đi.
"Làm nổ chết người phụ này của lão ma Diệp luôn đi!" Thái Hòa thiên đế quát lên.
Ngay lập tức bảy vị thiên đế liền bắt đầu đánh về phía Nghê Hoàng tiên tử.
Diệp Thiên kinh hoảng, liền bật người gọi ra Hỗn Độn Di Âm. Mở ra phòng thủ kiên cố bảo vệ cha con bọn họ, đồng thời tiến lại gần bọn họ.
Ầm!
Thiên uy mạnh mẽ đánh xuống, đập nát Hỗn Độn Di Âm.
Rầm rầm rầm!
Bảy vị tiên đế phóng ra năng lượng, nhanh chóng đánh bạo về phía Nghê Hoàng tiên tử và cha cô ấy.
"A!"
Diệp Thiên gào thét khàn cả giọng.
"Các ngươi hãy chờ đó cho bổn tọa, một ngày nào đó, bổn tọa sẽ trở lại, chắc chắn sẽ cho các người chết không có chỗ chôn!"
Diệp Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng nhìn thấy tướng lĩnh Bắc Minh Giáo xung quanh, một đám bị thiên lôi làm nổ chết, một đám bị kẻ địch giết chết, Diệp Thiên cắn răng, bay về phía cửa truyền tin.
Hắn vừa rời đi, sấm sét cuồn cuộn liền ngừng lại.
"Đuổi theo! Lão ma Diệp bị chúng ta đánh bị thương, lúc này không giết chết hắn thì đợi đến khi nào, mau đuổi theo nhanh lên!" Thái Huyền tiên đế quát lên.
Rất nhanh, bảy vị tiên đế và các vị đại tiên tôn đều đuổi theo Diệp Thiên.
Lúc đí ngang qua cửa truyền tin, gặp một vài người còn sống sót, tiên đế Đạo Quang nói: "Lão ma Diệp đã bị thương, bọn họ không thể đi xa được. Giết chết đám tàn dư của Bắc Minh Giáo này rồi nói sau."
Mọi người lập tức dừng lại, ra tay giết hết đám người Bắc Minh Giáo còn sót.
"Bảy vị tiên đế tha mạng! Xin hãy tha mạng!"
Chín vị đại tiên tôn đầu nhập vào Diệp Thiên cũng chưa chết, bọn họ đều quỳ xuống cầu xin.
"Hừ!" Tiên đế Đạo Quang nói: "Các ngươi là cái đồ khốn kiếp, lại dám giúp đỡ tên lão ma Diệp đó. Lúc ở Tử Kim tinh làm chúng ta bị thương nặng, lại còn tấn công chúng ta ở Tử Vi tinh, hỗ trợ lão ma Diệp đánh chiếm vào Tử Vi Tinh, tha cho các ngươi sao, có nghĩ cũng đừng nghĩ, tất cả các ngươi đều phải chết!"
Vừa dứt lời, hai mươi vị đại tiên tôn đều ra tay, làm nổ chết chín vị đại tiên tôn.
"Tất cả các vị đại tiên tôn, cùng theo chúng ta đi đuổi giết lão ma Diệp, cho dù là lên trời hay dưới đất đều phải tìm cho ra hắn, bắt hắn, băm hắn thành ngàn mảnh!" Thái Hòa tiên đế hét to.
"Được!"
Trong đại quân, gần một ngàn đỉnh và viên mãn tiên tôn chen chúc mà ra, bảy vị tiên đế và các vị đại tiên tôn cùng nhau đuổi giết qua cửa truyền tin.
Ra khỏi cửa truyền tin, đám người Diệp Thiên đã không còn ở ngoài cửa truyền tin nữa.
Các tiên đế thầm niệm đảo qua.
"Hướng này, bọn họ vừa chạy không lâu, đuổi theo cho ta!"
Thái Huyền tiên đế chỉ một phương hướng, một đám tiên tôn nhanh chóng đuổi qua.